Người Đẹp Sợ Xã Hội Và Anh Chồng Lính Cứu Hỏa

Chương 55

Căn-tin của đội chữa cháy nằm ngay sau sân thể dục.

Bây giờ vừa đúng là giờ ăn. Lý do ký túc xá vắng tanh không một bóng người là vì các chiến sĩ lính cứu hỏa đều đang ăn cơm ở căn-tin.

Tần Sương Tinh nhớ lại cảnh chen chúc như nêm của căn-tin trường mình, trong lòng bỗng thấy sợ hãi.

Nhưng mà… Một nơi nào đó trong cơ thể lặng lẽ nhảy dựng. Cảm giác đó kỳ lạ thay, xuyên thủng cảm giác xấu hổ, xuyên thủng chứng sợ giao tiếp, xuyên qua cổ họng nghẹn ứ, khiến cậu khẽ khàng đáp lại một tiếng: “Được ạ.”

……

Hai người lại sóng vai bước tới căn-tin.

Lần này đi nhanh hơn chút, dù sao trời nắng gắt quá.

Tần Sương Tinh mồ hôi đầm đìa, rất muốn tìm một chỗ mát mẻ ngồi xuống. Cậu len lén nghiêng đầu nhìn Vinh Phong.

Bộ đồ huấn luyện trên người anh cũng gần như ướt sũng. Trước ngực sau lưng, chiếc áo xanh đậm dán sát vào cơ thể rắn chắc. Cơ ngực, cơ lưng, đường cong eo bụng gọn gàng hiện ra rõ ràng.

Tần Sương Tinh tự giác dời mắt đi, cảm thấy không nên nhìn lâu mấy thứ thế này.

Vinh Phong mắt nhìn thẳng, không lộ chút khác thường nào.

Chẳng mấy chốc, cả hai đến trước căn-tin. Quả nhiên biển người tấp nập, chưa vào đã bị tiếng người ồn ào vồ vào mặt.

Tần Sương Tinh vô thức thấy sợ, không nhịn được muốn trốn sau lưng Vinh Phong.

Vinh Phong nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, không sao đâu.”

Giọng nói trầm ấm hữu lực, khiến người ta vô cớ thấy vững tâm.

Tần Sương Tinh lấy lại bình tĩnh, siết chặt ngón tay. Móng tay bấm vào lòng bàn tay.

Cậu hít sâu: “Vâng…”

Vinh Phong nghiêng đầu nhìn cậu, xác nhận tình trạng của cậu. Lần trước ở chợ, trong hoàn cảnh tương tự, cậu đã từng ngất xỉu. Nhưng lần này có vẻ ổn. Mặt cậu hơi đỏ do mới nãy đi dưới nắng gắt, trong căn-tin có điều hòa và quạt máy, rất mát mẻ. So với lo cậu say nắng thì còn phải coi chừng bị nhiễm lạnh.

Vinh Phong nghĩ một lát, nói: “Lát nữa cậu khỏi cần cởi mũ.”

Như vậy sẽ đỡ hơn, đầu bị gió lạnh thổi dễ nhức đầu. Đội mũ cũng giúp cậu có cảm giác an toàn hơn trong môi trường lạ.

“Vâng.” Tần Sương Tinh nhỏ giọng đáp, như một chú chó con sợ hãi cụp đuôi, bám sát chủ nhân.

Vinh Phong bước chậm lại, để cậu đi bên cạnh.

Các đồng đội quen thuộc trong đội thi thoảng đi ngang qua, bưng khay cơm, cười tươi chào hỏi anh.

Có người tò mò hỏi: “Ai đây?”

Vinh Phong chỉ trả lời một câu: “Bạn tôi, đến chơi. Em nó hơi sợ người lạ.”

Tần Sương Tinh đeo khẩu trang và mũ, vóc dáng gầy gò mảnh mai, đứng bên cạnh Vinh Phong cao to chẳng khác nào một học sinh cấp ba chưa lớn hẳn.

Tần Sương Tinh nhút nhát sợ sệt, mỗi lần bị hỏi thì chỉ lí nhí nói “Chào anh”, sau đó im re.

Đúng là sợ người lạ thật.

Mọi người không trêu chọc nhiều, chỉ mỉm cười chào hỏi rồi rời đi.

Vài lần như vậy, Tần Sương Tinh vơi bớt căng thẳng. Cậu phát hiện các anh lính cứu hỏa ai cũng tốt bụng, thân thiện, và đều rất thân với Vinh Phong.

Vinh Phong có nhân duyên không tồi nhỉ.

Tần Sương Tinh không kìm được, lén liếc anh một cái.

Người đàn ông bên cạnh anh tuấn trầm ổn, cao lớn đĩnh bạt như cây tùng xanh kiên cường đứng giữa núi rừng, sừng sững và vững vàng. Mỗi lần gặp người quen, khóe môi anh lại hiện lên nụ cười nhẹ. Trong khoảnh khắc đó, anh trở nên dịu dàng thân thiện, như một thanh đao sắc nhọn được thu về vỏ.

Đẹp trai quá.

Vừa cởi mở rạng rỡ, còn đẹp trai nữa chứ, bảo sao ai cũng quý.

Tần Sương Tinh hơi ngửa đầu, không nhận ra ánh mắt của mình lúc này ánh lên sự ngưỡng mộ và khát khao.

“Cậu muốn ăn…”

Vinh Phong đột nhiên nghiêng đầu lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt cậu.

“!!!”

Tần Sương Tinh hoảng hốt, vội vàng cúi đầu.

“…gì nào.”

Lời của Vinh Phong ngừng một nhịp rất ngắn, sau đó nói tiếp như thể chưa hề thấy gì, “Cứ thoải mái gọi món tùy thích. Ở đây rẻ lắm.”

“Vâng vâng.” Tần Sương Tinh cố gắng chuyển ánh mắt sang các món ăn ở cửa sổ căn-tin, tim đập loạn xạ, miệng buột ra một câu, “Căn-tin bọn em cũng rẻ lắm.”

Vinh Phong bật cười: “Thế lần sau tôi đến trường cậu ăn nhé?”

“…!”

Tần Sương Tinh không nghĩ đến chuyện đó, bị anh nói thế, tự dưng có cảm thấy như mình vừa cố tình ám chỉ vậy. Hơn nữa… ám chỉ rõ ràng quá!

Tần Sương Tinh không nhịn được tưởng tượng cảnh Vinh Phong đến trường tìm mình. Chắc chắn, chắc chắn sẽ thu hút nhiều ánh mắt. Anh đẹp trai thế mà…

Mãi sau cậu mới phản ứng lại, mặt mũi nóng bừng, tiến thoái lưỡng nan cắn nhẹ môi dưới. Cậu trốn sau khẩu trang và mũ, lí nhí đáp: “Được ạ.”

……

Trong căn-tin, người xếp hàng lấy cơm rất đông.

Căn-tin của đội lính cứu hỏa có khá nhiều món. Tuy nhiên nếu so với căn-tin Đại học Nghi Giang thì vẫn kém hơn. Dù sao một nơi phục vụ vài trăm người, một nơi cho hàng vạn sinh viên.

Ừm, ở đây không có lẩu cay, cũng không có lẩu mini, bánh gạo xào… Tần Sương Tinh lén lút tưởng tượng lần sau Vinh Phong tới trường, mình sẽ dắt anh đi ăn gì.

Hai người chọn một hàng tương đối ngắn để xếp hàng.

Đây là quầy món xào. Sau tấm kính, mấy bác gái mặc tạp dề trắng tươi cười rạng rỡ, hồ hởi múc cơm cho các chiến sĩ lính cứu hỏa. Tay cầm muôi to không hề run, mỗi muôi đều đầy ụ. Chắc vì mấy anh lính ăn khỏe, múc ít quá không đủ.

Tóm lại, mọi người đều có vẻ rất thân thiết, hòa đồng. Bầu không khí nhìn chung rất dễ chịu.

Tần Sương Tinh đứng bên cạnh Vinh Phong, hơi hâm mộ sự thân thiết hài hòa của tập thể họ.

Vinh Phong nghiêng đầu, thấp giọng hỏi cậu muốn ăn món gì. Tần Sương Tinh thuận miệng nói: “Thịt xào ớt xanh, trứng chiên cà chua… ạ”

Vinh Phong nhướn mày: “Ăn ít thế?”

Tần Sương Tinh đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Em thấy cô múc nhiều quá, sợ ăn không hết.”

Vinh Phong: “Không sao, không hết thì để tôi ăn.”

Tần Sương Tinh cảm thấy mặt mình lại nóng thêm một nấc. Cậu nhớ bữa ăn ốc lần trước ở trung tâm thương mại, lúc đó Vinh Phong cũng nói: cứ gọi thoải mái, đừng lo ăn không hết.

Cậu ăn không hết thì anh sẽ ăn nốt.

Anh ấy sao, sao tỉnh bơ quá vậy, chịu ăn đồ thừa của người khác…

Tần Sương Tinh không dám nghĩ nhiều, mặt đỏ bừng, tim đập loạn xạ, đi theo Vinh Phong bước đến trước cửa sổ gọi món.

“Vinh Phong, dẫn em trai tới chơi à!”

Bác gái phục vụ nhiệt tình chào hỏi, cười sang sảng: “Ăn gì nào!”

Vinh Phong: “Thịt xào ớt xanh, trứng xào cà chua.”

Anh còn gọi thêm vài món khác.

Căn tin dùng khay inox chia ngăn, giống hệt ở trường bọn họ. Tần Sương Tinh thấy bác gái múc hai món mình gọi nên đưa tay ra định nhận, không ngờ Vinh Phong lại gọi thêm món, cũng chẳng nói gì đến việc chia khay.

Tần Sương Tinh sửng sốt, trơ mắt nhìn bác gái múc một khay đầy ắp.

Khay inox chia làm năm ô lớn nhỏ, có thể đựng cơm lẫn thức ăn. Lúc này cả năm ngăn đều chật ních, bốc hơi nóng hổi.

Tần Sương Tinh nhất thời chưa hiểu chuyện gì, quay đầu ngây ngốc nhìn Vinh Phong.

Anh đưa tay nhận lấy khay thức ăn nặng trĩu, hất cằm về phía trước: “Đi, múc cơm.”

“À, vâng…”

Tần Sương Tinh ngoan ngoãn đi theo.

Vừa rồi cậu có để ý, cửa sổ này chỉ lấy đồ ăn, cơm và canh ở khu khác. Có lẽ vì lính cứu hỏa vận động nhiều, ăn khỏe, nên căn tin để sẵn vài nồi cơm điện to, cho họ tự múc theo nhu cầu. Trên cột gần đó dán dòng khẩu hiệu “Tiết kiệm lương thực”.

Tần Sương Tinh múc hai bát cơm rồi múc canh. Cậu đang lo không biết hai người ba tay làm sao bê được bốn bát thì Vinh Phong vươn tay tới. Bàn tay to lớn, ngón tay thon dài dễ dàng kẹp lấy hai bát cơm.

“!”

Tần Sương Tinh khiếp sợ. Tay anh ấy to quá!

“Đi, tìm chỗ ngồi.”

Một tay Vinh Phong bê khay inox, tay kia kẹp hai bát cơm, mắt đảo quanh căn-tin.

Anh chọn một bàn trong góc.

Bàn rất sạch, chưa có ai ngồi, gần điều hòa nhưng không ngay luồng gió. Bàn tựa vào tường, mặt bàn inox, hai bên có băng ghế dài, ngồi được bốn người.

Tần Sương Tinh rất tự giác ngồi vào phía trong sát tường. Cậu tưởng Vinh Phong sẽ ngồi đối diện, ai ngờ nghe tiếng khay chạm nhẹ vào bàn.

Anh ngồi bên cạnh cậu, ở mép ngoài.

“Nóng không?”

Vinh Phong hỏi, “Muốn uống nước ô mai ướp lạnh không?”

“Không cần, em uống canh là được rồi.”

Tần Sương Tinh cảm nhận luồng nhiệt bên cạnh, giống như một ngọn núi lửa dịu dàng, cao lớn sừng sững, yên tĩnh đứng chắn trước mặt cậu. Chắn đi mọi gió dữ, chắn giá lạnh sắc bén, chắn trước môi trường xa lạ khiến cậu bất an căng thẳng. Cảm xúc căng cứng từ lúc bước vào căn-tin đến giờ, bỗng chốc buông lơi.

Một cảm giác an toàn to lớn như đại thụ tán rộng mọc rễ sâu trong lòng cậu.

Tần Sương Tinh chợt thấy, cũng không có gì đáng sợ.

Vinh Phong sẽ bảo vệ cậu.

……

Hai người ngồi cạnh nhau, yên lặng ăn cơm.

Thức ăn để chung một khay. Tần Sương Tinh dần hiểu ra “ăn không hết tôi ăn giúp” nghĩa là gì. Cùng ăn một khay thì cần gì phân chia ai ăn phần ai.

Mấy món Vinh Phong gọi thêm, vừa khéo là món Tần Sương Tinh thích: sườn xào chua ngọt, cá hấp, thịt sốt chua ngọt.

Khẩu vị của Tần Sương Tinh thiên ngọt. Sườn ở đây bóng mỡ óng ánh, cá hấp tươi roi rói, thịt sốt bóng bẩy bắt mắt. Nếu là bình thường, chắc chắn Tần Sương Tinh sẽ gọi ít nhất một trong ba món này. Nhưng hôm nay là Vinh Phong mời cậu ăn. Tần Sương Tinh ngại gọi món đắt, cũng sợ gọi nhiều quá ăn không hết.

Không ngờ Vinh Phong sẽ gọi đầy đủ, hơn nữa gọi đúng y mấy món cậu do dự rất lâu cơ mà ngại nói.

Lẽ nào hồi nãy cậu nhìn chằm chằm mấy món đó, thèm thuồng nhỏ dãi quá lố! Rõ vậy luôn á!

Tần Sương Tinh lại thấy xấu hổ. Ngón chân co rúm trong giày, len lén cào đất.

Ăn cơm phải tháo khẩu trang, mặt cậu đỏ tới mức không che nổi. May đổ thừa được tại trời nóng.

Vinh Phong nhìn cậu một cái, đứng dậy, đi lấy hai ly nước ô mai ướp lạnh.

“Nếu không uống hết thì mang về uống tiếp.” Anh cắm ống hút đưa qua, tiện miệng hỏi: “Cậu đạp xe tới à?”

“Vâng. Nhà em ở gần đây…”

Tần Sương Tinh cúi đầu, chậm rãi hút nước ô mai. Vị lạnh mát ngòn ngọt trôi xuống cổ họng, vào dạ dày, xua đi cái nóng oi ả, làm khuôn mặt nóng bừng hạ nhiệt đi đôi chút.

Hai người cứ thế ngồi cạnh nhau, vừa ăn vừa nhỏ giọng trò chuyện. Tất cả ồn ào náo nhiệt bên ngoài dường như chẳng liên quan gì đến họ. Thân hình cao lớn của Vinh Phong, đã chắn mọi hỗn loạn.

Dù có người tò mò tiến lại gần, tỏ vẻ hiếu kỳ với Tần Sương Tinh, Vinh Phong sẽ nói: “Em nó nhát, đừng trêu.”

Cảm giác an toàn mãnh liệt ấy lặng lẽ nảy mầm trong lòng, vững vàng sâu sắc, chớp mắt đã trở thành cây đại thụ che trời.

……

Ăn xong đã là 12 giờ rưỡi.

Vinh Phong tiễn Tần Sương Tinh ra ngoài, nhìn cậu treo nửa ly nước ô mai chưa uống hết lên tay lái xe đạp.

Vinh Phong dặn: “Đi đường cẩn thận.”

“Vâng.” Tần Sương Tinh gật đầu, vẫy tay với anh, “Tạm biệt. Cảm ơn anh giúp em lấy chữ ký!”

Vinh Phong cười khẽ, cũng vẫy tay chào.

Tần Sương Tinh đạp mạnh bàn đạp. Dưới nắng trưa, tiếng xích xe kêu leng keng, mang theo hương thơm của cây long não, như quay lại tuổi thanh xuân.

Vinh Phong đứng tại chỗ, lặng im một giây.

Anh tự nhủ bản thân: Đừng nhìn theo nữa.

Đừng nhìn người ta mãi.

Sẽ khiến cậu ấy thấy áp lực.

Ánh mắt cực kỳ khắc chế, rời khỏi bóng lưng mảnh khảnh. Vinh Phong xoay người, thấy trung đội trưởng Trương Tiêu đang đi tới.

“Bạn cậu về rồi à?” Trương Tiêu cũng vừa ăn xong, lững thững ra khỏi căn-tin. Đúng lúc thấy hai người họ đứng ở cổng chào nhau.

“Ừ.” Vinh Phong nhàn nhạt đáp.

Trương Tiêu đi tới, húc vai anh, cười hí hửng hỏi: “Bạn cậu bao nhiêu tuổi?”

Vinh Phong: “23.”

“Ồ, được đấy.” Trương Tiêu vui ra mặt, “Có người yêu chưa?”

Vinh Phong nhíu mày, cảnh giác: “Anh hỏi làm gì?”

“Ôi dào thì là…” Trương Tiêu cười hô hố, “Cậu biết cháu gái tôi không, cũng là sinh viên đại học. Suốt ngày mê cái gì… gọi là gì nhỉ, nhân vật 2D? Làm cả nhà lo sốt vó. Tôi thấy bạn của cậu được phết, hình như đúng gu nó đấy, kiểu gì ấy nhỉ, chó con? Giờ bọn trẻ toàn thích kiểu này…”

“Có rồi.” Vinh Phong lạnh lùng ngắt lời.

“Hả?” Trương Tiêu chưa hiểu.

“Có người yêu rồi.” Sắc mặt Vinh Phong không đổi, giọng nghiến răng nghiến lợi.

“Ồ, vậy thì tiếc quá. Cháu gái tôi nó… Ê Vinh Phong, cậu đi đâu thế!”

Trương Tiêu còn định khoe cháu gái, nhưng Vinh Phong đã sải bước đi nhanh, không thèm quay đầu lại.

Bình Luận (0)
Comment