Người Đẹp Sợ Xã Hội Và Anh Chồng Lính Cứu Hỏa

Chương 56

Tần Sương Tinh vừa về đến nhà, lập tức chạy thẳng vào phòng ngủ của mình.

Cậu cẩn thận cất tờ giấy có chữ ký mà Vinh Phong đưa, sau đó bật máy tính ngồi vào bàn học.

Không hiểu sao sau khi gặp Vinh Phong hôm nay, lấy được chữ ký của L-OHP… cậu cảm thấy bản thân tràn đầy năng lượng! Như thể được sạc đầy pin vậy, máu trong cơ thể cuồn cuộn, cơ bắp như dùng mãi không hết lực, tư duy cũng cực kỳ sinh động.

Với trạng thái thế này, chắc chắn không thể ngủ nổi. Vậy thì làm video!

Tư liệu video đã có sẵn. Lần trước giảng cho Vinh Phong về loài kiến, cậu đã tiện tay thu thập rất nhiều hình ảnh và tư liệu. Chỉ là lúc ấy sợ Vinh Phong không chịu nổi, nên không dám đưa cho anh xem.

Vừa khéo dùng để bổ sung nội dung video.

Tần Sương Tinh đang rất có hứng. Mặc dù đây là lần đầu tiên làm video, nhưng cậu đã xem kỹ từng video hướng dẫn mà Vinh Phong gửi, nhờ vậy tránh được không ít đường vòng của người mới.

Phải nói thật là mấy video đó đầy ắp thông tin, cực kỳ hữu ích. Vấn đề duy nhất là đối diện với micro, cậu hơi ngại mở miệng.

Thôi không sao, dù gì thì cậu cũng từng giảng bài cho Vinh Phong.

Chỉ cần tưởng tượng rằng người nghe ở đầu bên kia là Vinh Phong, Tần Sương Tinh thấy chuyện mở miệng nói không đến mức không thể làm được. Trong lòng có cảm giác rất yên tâm, như thể được che chở.

Rất an toàn.

……

Hôm sau, sáng sớm.

Vinh Phong mở mắt, theo thói quen với tay lấy điện thoại. Màn hình sáng lên, tin nhắn Tần Sương Tinh gửi tới hiện ra.

– Tần Sương Tinh: Em làm xong video rồi.

– Tần Sương Tinh: [link]

– Tần Sương Tinh: Xem thử nha?

Link Tần Sương Tinh gửi là giao diện chia sẻ video của trang T-Station. Thumbnail là một con kiến đang vận chuyển thứ gì đó trong rừng rậm. Con kiến này khá to, góc cận rõ nét có thể thấy rõ ba đôi chân, hai râu và đôi mắt tròn xoe của nó. Bối cảnh là khu rừng xanh mướt.

Hình ảnh vô cùng bắt mắt, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, thứ mà con kiến đó đang cõng không phải là thức ăn, mà là một con kiến khác nhỏ hơn.

Là nô lệ.

Vinh Phong lập tức nhớ lại kiến thức mà Tần Sương Tinh từng giảng về loài kiến “bắt nô lệ”, không khỏi cong môi cười.

Anh bấm mở video, hào hứng xem. Mấy phút sau, anh gửi đánh giá cho Tần Sương Tinh.

“Rất thú vị.”

Vinh Phong ấn nút ghi âm, đưa điện thoại lên môi.

“Cảm giác có nhiều nội dung hơn lần cậu giảng cho tôi nhỉ?”

Tin nhắn gửi đi chưa bao lâu, điện thoại rung lên. Tần Sương Tinh cũng gửi lại một đoạn ghi âm.

Vinh Phong giật mình, bấm phát.

Giọng nói mềm nhẹ dịu dàng của Tần Sương Tinh vang lên trong nắng sớm.

“Bị anh phát hiện rồi. Em có thêm chút nội dung, kiểu như ‘hành vi dạy dỗ thật’ của kiến á.”

Dạy, dỗ, thật.

Lông mày Vinh Phong khẽ nhướng lên. Mặc dù giờ đã biết thuật ngữ đó nghĩa là gì, nhưng nghe thế vẫn dễ gây hiểu lầm.

Đây là nội dung lần trước chưa đề cập đến. Kiến là động vật có tính xã hội, điều này Vinh Phong đã biết. Trong video của Tần Sương Tinh còn nhắc đến một thuật ngữ khác: Hành vi dạy dỗ thật.

Cách ngắt nhịp đúng phải là: “hành vi dạy dỗ”, chứ không phải “hành vi” + “dạy dỗ thật” nghe rất kỳ kia.

Hành vi dạy dỗ luôn được xem là đặc trưng của loài người, cũng là một trong những lý do khiến văn minh nhân loại có thể phát triển rực rỡ.

Định nghĩa về hành vi dạy dỗ có ba tiêu chí: Một, phải có một “giáo viên” và một “học sinh” chưa biết gì. Hai, “giáo viên” phải có hành động cụ thể, như giảng giải hay biểu diễn. Ba, “học sinh” phải học nhanh hơn so với tự mò mẫm.

Mọi người đều biết rằng, khi một con kiến phát hiện ra thức ăn, nó sẽ dùng râu để truyền thông tin đó cho những con khác. Nhưng hành vi đó không đơn giản là “nói cho mấy con khác biết chỗ nào có đồ ăn”, mà là một hình thức dẫn đường trực tiếp. 

Hành vi “dẫn đường” này, chính là một dạng dạy dỗ. 

“Kiến giáo viên” đi phía trước, phía sau là một nhóm “kiến học sinh” lẽo đẽo bám theo. “Kiến giáo viên” sẽ liên tục dừng lại để “học sinh” ghi nhớ cây cối, hoa cỏ, các mốc xung quanh. Khi “học sinh” cảm thấy đã nhớ được rồi, nó sẽ dùng râu chạm vào “giáo viên” để báo hiệu rằng mình sẵn sàng tiếp tục. Lúc đó “giáo viên” sẽ tiếp tục dẫn đường, đến khu vực tiếp theo.

Chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy đáng yêu.

Khóe môi Vinh Phong khẽ nhếch lên. Từ lúc mở mắt dậy tới giờ, cảm xúc vui vẻ dịu dàng vẫn luôn treo trên miệng anh.

Như một câu chuyện cổ tích vậy.

Kiến và kiến, chạm râu nhau. Thầy dẫn trò lên đường, cùng đi tìm kho báu và thức ăn.

Vinh Phong chợt nhận ra: trong thế giới côn trùng mà Tần Sương Tinh nhìn thấy, từ trước đến nay luôn phảng phất bầu không khí cổ tích, ấm áp dễ thương.

Rõ ràng là thế giới tự nhiên tàn khốc nơi mạnh được yếu thua, đấu tranh sinh tồn, vậy mà cậu luôn tìm ra những điểm thú vị, từ tốn kể lại từng chút một. Như một đứa trẻ giấu trong tay bao nhiêu là báu vật, háo hức bưng ra từng món từng món, mong được chia sẻ với người khác.

Hoặc như một mạch nước ngọt ngào tuôn ra dòng suối thanh mát, róc rách không ngừng, tưới ẩm cổ họng lữ khách giữa sa mạc khô cằn.

Nghĩ đến đây, cổ họng Vinh Phong bất giác lăn lộn.

Anh lại muốn gặp Tần Sương Tinh, rõ ràng hôm qua mới gặp. Hôm qua lấy cớ đưa giấy ký tên, cùng nhau ăn kem, cùng ngồi dưới bóng cây một lúc lâu, còn đưa cậu đến ký túc xá, đến căng tin…

Rõ ràng hôm qua đã ở bên nhau rất lâu, vậy mà lại cảm thấy chưa đủ.

Chưa đủ, không đủ. Anh muốn gặp cậu, muốn lại gần hơn nữa, thân mật hơn nữa. Giống như người lữ hành tham lam đã khát quá lâu, cuối cùng tìm được dòng suối trong mơ. Anh phát điên quỳ sụp xuống, vừa thành kính vừa cuồng si, tham lam uống từng ngụm lớn, li.ếm láp từng giọt, muốn nuốt trọn cả mạch nước, uống sạch suối ngọt róc rách vào bụng, hòng xoa dịu cơn khô khát dữ dội trong cơ thể.

Hành vi dạy dỗ, ha…

“…” Vinh Phong cụp mắt, hơi thở trở nên trầm đục.

Anh lại đưa điện thoại lên môi, hạ giọng, cố kìm nén cơn khát trong bụng.

“Nội dung giảng dạy lần này, tôi nhớ kỹ rồi…”

Vinh Phong dừng một nhịp, khóe môi gợi lên ý cười.

“Thầy giáo nhỏ ơi, khi nào thì dạy tiếp cho tôi? Khi nào sẽ dạy tôi… những thứ khác?”

……

Khi Tần Sương Tinh nhận được tin nhắn WeChat, cậu đang chạy bộ buổi sáng dưới khu nhà, tranh thủ sờ chó.

Con Golden Retriever to lớn trước mặt đã quen cậu lắm rồi, vừa thấy bóng dáng từ đằng xa đã vẫy đuôi, lè lưỡi thở hồng hộc chạy tới.

Chủ nhân của nó cười tủm tỉm, vẫy tay chào cậu.

Tần Sương Tinh ngồi xuống, vui vẻ xoa đầu chó.

Cảm thấy điện thoại trong túi rung lên, cậu dừng tay, thấy Vinh Phong gửi tới mấy tin nhắn thoại. Chủ nhân chú chó đang đứng cạnh nên không tiện nghe, cậu bèn đứng dậy, chào tạm biệt người ta.

Golden to xác bị kéo đi, đi vài bước lại ngoảnh đầu nhìn, lưu luyến không nỡ.

Tần Sương Tinh vừa xoa đầu chó xong, tâm trạng vô cùng tốt, không nhịn được lại cảm thán: chó đúng là báu vật nhân gian, không có chó, trái đất biết xoay kiểu gì cho nổi!

Ổn định lại tinh thần, cậu áp điện thoại lên tai, bấm nút phát.

Giọng trầm khàn gợi cảm của Vinh Phong truyền vào tai.

“Thầy giáo nhỏ ơi…”

Tần Sương Tinh: “…!”

Luồng điện tê dại xuyên qua màng nhĩ, chầm chậm lan vào tận tim. Cậu chưa kịp hoàn hồn khỏi cú sốc xưng hô, giọng trầm như pháo vọng từ loa trầm của Vinh Phong tiếp tục thì thầm bên tai: “Khi nào thì dạy tiếp cho tôi?”

“Khi nào sẽ dạy tôi… những thứ khác?”

Tần Sương Tinh: “…”

Những thứ khác? Cái gì cơ? Lĩnh vực nào cơ?

Cổ họng Tần Sương Tinh căng cứng, lưỡi dính vào vòm miệng. Cơ thể như bị ai đó bật công tắc, một luồng nhiệt lạ lẫm đột ngột đập vào đầu, làm cả người cậu choáng váng, mềm nhũn như đạp phải bông.

Không, không đúng…

Một giây sau, cơn xấu hổ dữ dội trào lên. Tần Sương Tinh hoảng loạn, đảo mắt nhìn quanh xác nhận trời còn sớm, xung quanh không có ai qua lại, sau đó chạy trối chết.

Không! Ổn! Chút! Nào!

Tần Sương Tinh cảm thấy phản ứng của mình quá bất thường. Cậu luống cuống chạy về nhà, vốc nước lạnh rửa mặt ào ào, sau đấy thay quần áo, run run lấy chìa khóa xe đạp, vội vàng phóng ra khỏi cửa.

Phải bình tĩnh, bình tĩnh lại, phải nhanh chóng đến phòng thí nghiệm, đọc vài bài báo nước ngoài, xem đám tế bào mình nuôi chết sạch chưa, nếu có cơ hội tốt nhất là gặp đàn anh Tống Tranh, tốt nhất là bị mắng một trận!

Cậu phải mau mau kéo bản thân ra khỏi cái trạng thái mơ màng mềm nhũn này!

Không thì… không thì… không thì… toi đời đấy!

Bình Luận (0)
Comment