Chụp CT xong trở về, y tá đến thay thuốc. Tần Sương Tinh đứng bên cạnh chăm chú quan sát, thỉnh thoảng hỏi y tá vài chi tiết thao tác.
Vinh Phong cảm nhận được gì đó, nhưng không nói gì, chỉ giữ nụ cười bên môi.
Vinh Phong có cơ bắp rắn chắc, vóc dáng săn gọn, cơ ngực nổi bật bị đồ bệnh che lại vẫn toát lên sức hấp dẫn nam tính. Cô y tá còn trẻ, lần đầu tiếp xúc gần với một người đàn ông có ngoại hình lẫn vóc dáng nổi bật như vậy, mặt đỏ bừng lên, tay chân cũng vì thế mà càng cẩn thận, tỉ mỉ.
Thay thuốc xong, Vinh Phong nói: “Cảm ơn.”
Cô y tá đỏ mặt, đẩy xe thuốc rời đi.
Tần Sương Tinh vẫn đang cúi đầu ghi chép gì đó vào ghi chú trong điện thoại.
Vinh Phong hỏi: “Hôm nay không có tiết à?”
Tần Sương Tinh không ngẩng đầu: “Chiều có một tiết.”
Vinh Phong: “Ăn sáng chưa?”
Tần Sương Tinh: “Ăn rồi.”
Lời vừa dứt, bụng kêu ùng ục một tiếng rõ ràng.
Mặt Tần Sương Tinh lập tức đỏ bừng.
Nghe tiếng bụng đói kêu vang, Vinh Phong không nhịn được cười, cầm điện thoại lên: “Anh gọi đồ ăn ngoài nhé. Đúng lúc anh cũng chưa ăn.”
“Vâng…” Tần Sương Tinh không từ chối, vẫn cúi đầu, ngón tay chọc chọc màn hình điện thoại, ghi lại những điều vừa học được về thao tác thay thuốc.
Vinh Phong liếc cậu một cái, hàm ý không rõ: “Ngày phải thay thuốc hai lần.”
“Ừ…” Tần Sương Tinh như một học sinh chăm chỉ, nghiêm túc ghi câu đó vào trong ghi chú.
Vinh Phong lại hỏi: “Bác sĩ nói khi nào thì xuất viện?”
Tần Sương Tinh: “Nếu không có gì bất thường thì 2-3 ngày nữa là được xuất viện.”
Vinh Phong: “Thế anh xuất viện rồi, em có đến thăm hằng ngày không?”
Tần Sương Tinh gật đầu, xong nhận ra mình vừa trả lời cái gì, cả người cứng đờ, mặt ửng lên một lớp đỏ nhàn nhạt như phấn hồng. Cậu hoảng loạn dời ánh mắt đi nơi khác.
Ý cười nơi khóe môi Vinh Phong càng đậm thêm, ánh mắt nhìn cậu dần trở nên êm dịu.
Sở dĩ cậu chăm chú quan sát thao tác của y tá như vậy là để sau này thay thuốc cho anh. Đợi sau khi anh xuất viện sẽ giúp anh thay thuốc.
Chấn thương trên đầu Vinh Phong không nghiêm trọng, để kệ nó cũng sẽ tự hết. Chỉ có vùng lưng bị hóa chất làm bỏng là phiền phức. Anh không thể tự mình thay thuốc được, mà bác sĩ lại dặn ngày phải thay hai lần, phải giữ cho vùng da tổn thương luôn khô ráo, như vậy mới nhanh lành.
Khi ở viện có bác sĩ, y tá giúp thay thuốc. Nhưng xuất viện rồi, chỉ có thể nhờ người khác.
Tần Sương Tinh không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát học hỏi, lặng lẽ ghi chép.
Vinh Phong hiểu thấu, lòng dâng lên chút ấm áp dễ chịu.
……
Vinh Phong điều trị ở bệnh viện có nhiều kinh nghiệm xử lý bỏng nhất ở thành phố Nghi Giang, cũng là đơn vị hợp tác lâu năm của đội cứu hỏa bọn họ. Bệnh viện này cách trường Tần Sương Tinh học khá xa, nên vừa ăn trưa xong là cậu phải vội vã quay về trường. Buổi chiều còn có tiết học.
“Anh có muốn ăn gì không?” Trước khi đi, Tần Sương Tinh hỏi anh, “Khi nào về em sẽ mang cho anh.”
Vinh Phong nói không cần.
Tần Sương Tinh vẫn là sinh viên, Vinh Phong không muốn để cậu tốn kém. Vả lại, Vinh Phong không thấy thèm ăn. Hôm qua lúc cứu hỏa, bộ đồ bảo hộ bị rách, có thể anh đã hít phải một chút hóa chất. Giờ dạ dày anh hơi khó chịu, ăn không ngon miệng.
Thế nhưng đến chiều, Tần Sương Tinh xuất hiện ở cửa phòng bệnh, tay xách theo một chiếc bình giữ nhiệt béo lùn.
Vinh Phong nhìn mà ngẩn ra, ngạc nhiên hỏi: “Cái này, em nấu à?”
Tần Sương Tinh xách bình đến trước mặt anh, mở ra. Mùi canh gà thơm nức tỏa ra, hơi nóng bốc lên thành làn khói trắng.
Vinh Phong bỗng nhiên thấy đói.
Tần Sương Tinh nói: “Mẹ em nấu đấy.”
Vinh Phong ngạc nhiên: “Em còn nhờ dì nấu canh gà cho anh?”
“Không phải.” Tần Sương Tinh hơi cong môi, trong mắt ánh lên ý cười long lanh, vành tai đo đỏ, “Tại em nói với bố mẹ là hôm nay không về… Họ nghe anh bị thương thì lo lắng lắm. Mẹ em nấu canh gà, làm thêm mấy món nhỏ, nói là bồi bổ cho anh.”
Vinh Phong nhìn cậu rót canh gà trong bình giữ nhiệt vào một cái bát nhỏ. Bên trong có một đùi gà lớn, thả thêm mấy lát đương quy và kỷ tử.
Hơi nóng từ bát canh gà trắng ngần bay lên nghi ngút.
Hai mắt Vinh Phong cay cay. Anh bật cười: “Lâu rồi chưa được uống canh gà nhà nấu.”
Tần Sương Tinh: “…”
Tay cậu thoáng khựng giữa chừng, biết là anh đang nhớ đến bố mẹ mất sớm của mình.
Khó mà ngờ được, Vinh Phong đã mất bố mẹ từ hồi cấp ba. Bao năm qua, anh đã sống một mình như thế nào?
Tần Sương Tinh cúi đầu, yên lặng bê bát canh lên.
Vinh Phong theo thói quen đưa tay ra đón lấy, nhưng tay vươn ra không cẩn thận kéo căng chỗ bị thương sau lưng. Cơn đau khiến lông mày anh chau lại.
Vết thương nằm gần vai phải, mà Vinh Phong lại thuận tay phải, động tác nhỏ còn đỡ, chứ vươn tay như thế này thì không ổn.
Tần Sương Tinh ngơ người một lát, mặt lại ửng lên như bôi phấn hồng. Cậu cúi đầu, dùng thìa múc một muỗng canh gà, nhẹ giọng nói: “Em, em đút cho anh nhé…”
“Cũng được.” Vinh Phong cười, “Dù sao hôm qua em cũng đút rồi. Quen cửa quen nẻo.”
Tần Sương Tinh sực nhớ đến chuyện ở chợ đêm hôm qua. Khi đó Vinh Phong bịt mắt, được cậu đút cho từng miếng côn trùng chiên giòn. Dáng vẻ bịt mắt bằng vải đen của Vinh Phong hiện lên, anh tuấn vô thố. Sở hữu một cơ thể cường tráng đẹp đẽ, vậy mà khi mất đi thị giác, anh lại có vẻ mong manh bất lực.
Sự đối lập quá lớn, giống như bây giờ.
Giống như bây giờ…
Tần Sương Tinh thổi nguội thìa canh gà, đưa đến bên môi anh. Ánh mắt cậu liếc về phía vai anh, nơi băng gạc trắng muốt quấn vòng.
Băng gạc tinh tươm, vừa được cô y tá thay cách đây không lâu. Các vòng băng trắng quấn chặt trên bờ vai rắn rỏi của Vinh Phong, trái ngược làn da đồng hun săn chắc.
Để tiện thay thuốc, cổ áo bệnh phục của anh vẫn để hờ. Một mảng lớn cơ ngực và xương quai xanh lỏa lộ ra, cơ thể đàn ông trưởng thành nam tính gợi cảm hiện rõ không sót chút nào.
Cường tráng tràn ngập sức mạnh, và mong manh.
Làn da đồng và băng gạc trắng tuyết tạo thành sự tương phản mãnh liệt. Hai sắc thái trái ngược đồng thời hiện diện trên người đàn ông này. Nguy hiểm rồi quyến rũ một cách lạ kỳ.
“Đang nhìn gì đấy?”
Vinh Phong lên tiếng.
Tần Sương Tinh giật mình, suýt nữa chọc thìa vào miệng anh. Cậu cuống quýt cúi đầu, vội vàng múc thêm một thìa, cố kìm đầu ngón tay run rẩy, tiếp tục đút cho anh.
“Không, không có gì…” Cậu lắp bắp, “Em, em xem, xem có máu không…”
“À.”
Vinh Phong nhìn cậu, ánh mắt khó đoán, sau đó giơ tay chỉnh lại vạt áo.
Tần Sương Tinh: “…!”
Cậu cảm thấy mặt mình nóng bừng, không biết suy nghĩ linh tinh ban nãy có bị phát hiện không, xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng đầu, chỉ muốn lập tức tìm một cái lỗ chui vào.
“Đợi khỏi rồi sẽ cho em nhìn đủ.”
Vinh Phong cong môi cười: “Bây giờ không đẹp lắm.”
“!!!”
Tần Sương Tinh khiếp sợ ngẩng đầu, vừa khéo đâm vào một đôi mắt hiền lành mang ý cười.
Tần Sương Tinh chưa từng biết, thì ra mắt người cũng biết cười. Mắt cười lên, thì ra sẽ đẹp đến thế.
Cậu không khỏi ngẩn ngơ một thoáng.
Vinh Phong bỗng nói: “Kéo rèm vào đi.”
Tần Sương Tinh đơ ra: “Dạ?”
Chưa hiểu rõ, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, đi kéo rèm cửa sổ.
“Không phải cái đó.” Vinh Phong nhướng cằm chỉ, “Là rèm giường này cơ.”
Mỗi giường trong phòng bệnh đều có màn riêng treo bên trên, có thể kéo ra để ngăn cách. Giờ trong phòng ba người này chỉ có mình Vinh Phong nằm viện. Tần Sương Tinh không hiểu anh muốn gì, nhưng vẫn nghe lời vòng qua giường, kéo “soạt” một tiếng, tấm màn khép lại.
Quay lại bên giường, Tần Sương Tinh định bưng bát lên. Vinh Phong chống tay ngồi dậy, hàng lông mày anh tuấn hơi nhướn lên, như một lời mời gọi.
“Hôn một cái nhé?” Vinh Phong hỏi.
Mặt Tần Sương Tinh đỏ bừng, rụt rè ghé lại gần.
Vinh Phong giữ lấy sau gáy cậu, trao một nụ hôn ướt át.
Tần Sương Tinh bị anh hôn đến mức người mềm nhũn, khó khăn lắm mới không ngã vào lòng anh.
Thật thoải mái…
Tần Sương Tinh bị hôn đến choáng váng, mơ màng nghĩ: có vị canh gà mẹ nấu…
Cảm giác xấu hổ kỳ lạ bốc lên như lửa cháy, khiến Tần Sương Tinh nghẹt thở, não bộ trì trệ, không nghĩ nổi gì. Tiếng môi lưỡi khẽ vang, như dòng thủy triều ấm nóng chậm rãi gõ vào màng nhĩ.
Hai người hôn rất lâu mới tách ra.
Đuôi mắt Tần Sương Tinh ướt hồng, cả người nhũn nhèo, hai mắt phủ đầy sương mù. Cậu như một đứa trẻ ngây thơ chưa hiểu sự đời, khiến người ta vừa áy náy vừa muốn phá hỏng sự trong trẻo đó, muốn vẽ lên đôi mắt ấy nhiều sắc đỏ hơn nữa.
Vinh Phong vuốt ve sau gáy cậu, ánh mắt tối dần, lửa nóng bập bùng nơi đáy mắt.
Tần Sương Tinh cảm nhận được vết chai ngón tay anh. Sau gáy cậu ngưa ngứa, cảm giác âm ấm dễ chịu khiến người ta phát điên.
Gần gũi thế này, trước giờ cậu chưa từng trải nghiệm, quá dễ trầm mê.
Tần Sương Tinh không dám tiếp tục nữa. Cậu luống cuống ngồi thẳng dậy, vội vàng cầm bát lên.
“Uống, uống canh…”
“Ừ.” Ánh mắt Vinh Phong dừng ở đôi môi hơi sưng của cậu, trầm đục khó đoán, “Ngon lắm.”
Không biết nghĩ đến cái gì, đôi má Tần Sương Tinh lại ửng lên màu phấn hồng.