Người Đẹp Sợ Xã Hội Và Anh Chồng Lính Cứu Hỏa

Chương 63

Khi Tần Sương Tinh chạy tới bệnh viện, còn chưa bước vào phòng bệnh đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng cãi vã.

“Đã bảo là vết thương nhỏ thế này không cần làm phiền em ấy… Sao anh cứ nhất định gọi em ấy tới? Em nghỉ ngơi tí là khỏi rồi, người ta sắp khai giảng, còn phải ôn thi…”

“Vinh Phong! Cậu muốn chọc tôi tức chết à?! Bác sĩ vừa nói gì không nghe thấy hả? Đây là bỏng hóa chất! Không giống với mấy vết bỏng thông thường trước kia! Lần này cậu phải ngoan ngoãn nghe lời tôi! Chăm chỉ thay thuốc! Nghe lời bác sĩ! Đây là mệnh lệnh, nghe rõ chưa?!”

“Lời bác sĩ là lời bác sĩ, em có bảo không làm theo đâu. Anh bảo em nhập viện thì em cũng nhập rồi, nhưng anh…”

“Vinh Phong! Đây là bệnh viện, tôi không cãi với cậu nữa! Cậu lo dưỡng thương cho tôi!”

Chưa dứt lời, bên trong vang lên tiếng bước chân dậm mạnh.

Tần Sương Tinh bị dọa, vội vàng lùi về sau. Cửa phòng bệnh rầm một tiếng bị giật mạnh ra, một người đàn ông mặc đồng phục lính cứu hỏa, mặt mũi lem luốc cau có bước ra.

“Chào, chào anh.”

Tần Sương Tinh đoán người này là Đội trưởng Trương trong điện thoại. Cậu không quen thân gì với hắn, lúc này thấy đối phương vẻ mặt đầy giận dữ, không khỏi hoảng sợ, vô thức đứng nghiêm thẳng lưng, lễ phép chào hỏi.

“Cậu là ai?” Trương Tiêu nghi ngờ nhìn chàng trai trước mặt.

“Tôi là…”

Không hiểu sao, lúc nãy trong điện thoại nhận một cách rất dứt khoát, vậy mà lúc này đứng trước mặt đội trưởng Trương, Tần Sương Tinh lại lắp bắp, nói năng lộn xộn, mãi mới khó nhọc nói hết cậu: “Bạn… của Vinh Phong…”

“Ồ ồ. Cậu là cái người đó.” Không biết Vinh Phong đã kể thế nào, Trương Tiêu vừa nghe là tỏ vẻ ngộ ra ngay. Hắn nghiêng người nhường đường cho Tần Sương Tinh đi vào, đồng thời nén giận quay đầu vào trong gầm lên: “Vinh Phong! Bạn cậu tới thăm cậu đấy! Cậu ngoan ngoãn nằm viện cho tôi!”

Người đàn ông trên giường bệnh: “…”

Tần Sương Tinh: “…”

Trương Tiêu vóc người cao lớn, chưa thay đồng phục chữa cháy, toàn thân ám mùi khói. Tần Sương Tinh bị quát đến choáng đầu, không khỏi rụt cổ, rón rén bước qua người hắn.

Trương Tiêu rất lịch sự với cậu, vừa quay đầu liền đổi giọng thân thiện: “Cậu là Tần Sương Tinh đúng không? Ngại quá, đội tôi bên kia còn chút việc, cậu đến thì tôi yên tâm rồi. Làm phiền cậu chăm sóc Vinh Phong nhé!”

“Vâng, vâng…” Tần Sương Tinh vội vàng gật đầu.

“Em ấy…” Người đàn ông trên giường bệnh gắng gượng ngồi dậy, nhíu mày nhìn Tần Sương Tinh rồi nhìn Trương Tiêu, muốn nói gì đó, nhưng chưa mở miệng đã lại bị Trương Tiêu gầm lên lấn át.

“Nằm xuống! Yên phận dưỡng thương cho tôi!”

Vinh Phong: “…”

Tần Sương Tinh: “…”

May mà phòng bệnh này chỉ có một mình Vinh Phong. Nếu không thì mấy bệnh nhân khác chắc cũng bị đội trưởng này dọa cho hết hồn.

Trương Tiêu nhận ra tiếng mình hơi to, vội vàng xin lỗi Tần Sương Tinh và cô y tá đi ngang qua.

Trước khi rời đi, hắn hạ giọng nói nhỏ với Tần Sương Tinh: “Cậu trông chừng cậu ta giúp tôi, đừng để cậu ta tự ý xuất viện.”

Nói xong liền vội vã rời khỏi phòng. Bóng lưng cao lớn mạnh mẽ trong sắc cam đỏ, dần khuất sau hành lang bệnh viện.

Anh ấy có vẻ đang rất gấp.

Tần Sương Tinh không kìm được dõi theo bóng lưng đó.

“Bên hiện trường còn phải cử người vào dọn dẹp lần hai,” người đàn ông trong phòng bệnh ho một tiếng, ngượng ngùng giải thích, “Phòng ngừa xảy ra chuyện bất trắc.”

“Ồ, ồ.” Tần Sương Tinh vừa gật đầu vừa bước tới giường bệnh, giờ mới có thời gian quan sát người nằm trên giường.

Đầu và vai Vinh Phong đều được băng bó bằng lớp gạc dày. Màu trắng tinh của băng gạc càng làm nổi bật làn da đồng hun của anh, rất dễ thấy. Bộ đồ lính cứu hỏa trên người anh đã được thay bằng bộ đồ bệnh nhân, áo kẻ sọc xanh trắng mỏng ôm lấy thân hình cường tráng. Cúc áo không được cài tử tế, trông cứ như tiện tay mặc vào, để lộ xương quai xanh và một mảng ngực rộng.

Ít nhất thì trông có tinh thần.

Tần Sương Tinh thầm thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt lướt qua lớp băng quấn trên đầu và vai anh, trong lòng vẫn thấy lo lắng, không nhịn được hỏi: “Anh bị nặng lắm không?”

“Cũng tàm tạm.” Vinh Phong lại ho một tiếng, chỉ vào chiếc ghế bên giường, “Em ngồi đi.”

Tần Sương Tinh không hài lòng với câu trả lời đó, lại liếc lên đầu anh.

Vinh Phong thở dài, đành phải thật thà trả lời: “Hiện trường có vụ nổ hóa chất, anh bị văng ra ngoài. Đầu bị đập xuống đất, lưng thì bộ đồ cứu hỏa bị rách, dính chút hóa chất.”

Vinh Phong nói nghe nhẹ hều, nhưng Tần Sương Tinh càng nghe càng hoảng, trong đầu hiện lên hình ảnh tương ứng.

Nổ hóa chất tới nỗi cả người anh bị thổi bay ra ngoài? Cho nên mới bị đập đầu xuống đất, rách đồ cứu hỏa làm bằng chất liệu bền chắc, đã thế chỗ rách còn dính trúng hóa chất!

Bảo sao đội trưởng Trương lại nói là bỏng hóa chất…

Tần Sương Tinh cúi đầu, hình ảnh Vinh Phong bị thổi bay trong biển lửa cứ hiện ra trong đầu. Hốc mắt cậu nóng lên, nước mắt rơi xuống lách tách.

“Ơ này…” Vinh Phong không ngờ cậu lại khóc, hốt hoảng cả lên. Anh vội vàng ngồi dậy dỗ dành, không cẩn thận kéo trúng vết thương sau lưng, đau đến nhe răng trợn mắt.

“Anh đừng cử động!” Tần Sương Tinh bị anh dọa hết hồn, cũng vội vàng đứng lên, đỡ anh từ từ nằm xuống lại.

Vinh Phong đau đến méo cả mặt, hít mạnh một hơi qua kẽ răng, nhưng vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh, an ủi: “Không sao không sao, đừng lo. Vết thương nhỏ thôi…”

“Anh, đội trưởng anh vừa mới nói…”

Tần Sương Tinh nức nở, vành mắt đỏ hồng, “Không phải vết thương nhỏ… Không giống mấy lần trước… Anh phải nghe lời… Người lớn như anh sao lại không biết nghe lời…”

Vinh Phong bị nói nghẹn họng, không nhịn được gãi đầu, lí nhí lầm bầm: “Đâu có không nghe lời…”

Tần Sương Tinh: “Vậy bác sĩ nói sao?”

“Nhập viện, thay thuốc.” Vinh Phong khai thật, sợ cậu lo nên vội vàng bổ sung: “Chỗ dính hóa chất đã được xử lý rồi, không sao đâu. Chỉ bị bỏng ngoài da, cũng đã xử lý rồi, thay thuốc hàng ngày là được.”

Tần Sương Tinh ngẩng đầu, nhìn băng gạc trên đầu anh: “Còn đầu thì sao?”

“Đầu chỉ bị sưng thôi, xây xát bên ngoài, bên trong không sao. Thật đấy, anh chụp CT rồi, thật sự không sao. Em đợi chút, anh lấy ảnh phim cho em xem…”

Vinh Phong nôn nóng muốn chứng minh mình hoàn toàn ổn, vừa nói vừa quay đầu định với lấy phim CT dưới giường. Tần Sương Tinh chưa kịp ngăn lại thì cửa phòng bệnh bỗng mở ra.

Một bác sĩ trẻ mặc áo blouse trắng bước vào, tay cầm một tờ giấy, nhanh chóng đi đến trước mặt Vinh Phong.

“Giường 1203, Vinh Phong?” Bác sĩ hỏi.

Vinh Phong đáp: “Vâng, là tôi.”

Bác sĩ đưa ra tờ giấy: “Đây là phiếu chụp CT sọ não. Hôm qua anh đã ngất vài tiếng, ảnh CT chụp ở phòng cấp cứu không có vấn đề gì, nhưng chưa thể hoàn toàn loại trừ khả năng xuất huyết não. Hôm nay cần kiểm tra lại lần nữa…”

Bác sĩ phũ phàng vạch trần lời nói dối của Vinh Phong.

Vinh Phong bị vả mặt, xấu hổ đến mức mặt đơ ra, vội vàng quay đầu nhìn Tần Sương Tinh, sợ cậu lại khóc vì lo.

Không ngờ Tần Sương Tinh chỉ lau nước mắt, đứng dậy, chủ động nhận phiếu chụp từ tay bác sĩ, hỏi vị trí phòng chụp CT.

Không cần tự đi tìm, một lát nữa sẽ có hộ lý đến đưa bọn họ tới tận cửa phòng chụp. Chỉ cần mang theo phiếu là được.

Một lát sau, hộ lý tới phòng. 

Vinh Phong là bệnh nhân, hôm qua còn bị ngất, không tiện ngồi xe lăn. Tần Sương Tinh và hộ lý mỗi người một đầu hợp sức đẩy giường.

Vinh Phong nằm trên giường bệnh, trơ mắt nhìn hai người đẩy mình vào thang máy.

Thang máy bệnh viện rất rộng. Giường bệnh để sát một bên, hộ lý và Tần Sương Tinh đứng một bên. Lần đầu tiên Vinh Phong được “nằm” đi thang máy, góc nhìn khá mới lạ.

Anh cẩn thận liếc nhìn gương mặt của Tần Sương Tinh, thấy cậu vẫn im lặng, chăm chú xem tờ phiếu kiểm tra mà bác sĩ đưa, trong lòng không khỏi dấy lên chút áy náy.

“Em sắp thi rồi đúng không.” Vinh Phong nhỏ giọng, “Chụp xong thì về đi, không sao đâu.”

Tần Sương Tinh hỏi: “Bố mẹ anh đâu?”

Vinh Phong đột nhiên im lặng.

Tần Sương Tinh chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ đối phương phản ứng như vậy, không khỏi ngạc nhiên: “Đội trưởng Trương quên báo cho bố mẹ anh à? Hay là…”

“Bố mẹ anh mất rồi.” Vinh Phong cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng, nhưng lại làm người ta không đọc được cảm xúc, “Hồi cấp ba, tai nạn xe. Mất cả hai.”

Tần Sương Tinh sững người.

“Không sao, cũng nhiều năm rồi.” Vinh Phong như an ủi cậu, giọng nói dịu dàng, “Một mình cũng quen rồi.”

Tần Sương Tinh cụp mắt xuống. Đầu ngón tay vô thức siết chặt tờ phiếu kiểm tra trong tay.

Người đẩy giường thấy vậy vội lên tiếng: “Ấy, đừng vò tờ phiếu, vò rồi lát nữa bác sĩ làm sao kiểm tra?”

“À… xin lỗi!” Tần Sương Tinh giật mình hoàn hồn, mặt đỏ bừng. Cậu xin lỗi lia lịa, luống cuống vuốt thẳng nếp nhăn trên giấy.

Vinh Phong nằm trên giường bệnh, ngửa mặt nhìn cậu, tự dưng nhếch môi bật cười.

“Đừng lo. Thật sự không sao.”

Bàn tay của Vinh Phong len ra từ khe lan can giường, nắm lấy tay cậu trấn an: “Anh tự biết sức khỏe của mình. Không sao đâu, thật đấy.”

Tần Sương Tinh mắt hoe đỏ, không nói gì, chỉ lặng lẽ nhét tay anh lại vào trong chăn: “Đừng thò tay ra ngoài.”

Tần Sương Tinh nói: “Dễ bị va vào.”

Vinh Phong ngẩn người, lát sau mỉm cười.

Thang máy mở ra. Tần Sương Tinh ngoan ngoãn đứng ra phía cuối giường, cùng hộ lý đẩy giường đưa Vinh Phong đến phòng chụp CT.

……

Kết quả tái khám cho thấy, đầu Vinh Phong đúng là không có vấn đề gì.

Anh bị sóng xung kích của vụ nổ hất văng, đầu đập xuống đất, để lại một vết tụ máu to. Nhưng bên trong não không sao cả. Việc ngất xỉu và tạm thời mất trí nhớ ngược dòng là do chấn động não, nghỉ ngơi vài hôm là sẽ ổn.

Riêng vết bỏng hóa chất ở sau lưng cần đặc biệt chú ý. Mấy ngày tới không được dính nước, phải thay băng mỗi ngày. Bác sĩ đề nghị nằm viện theo dõi hai ngày, nếu không có vấn đề gì thì về nhà dưỡng bệnh.

“Vâng vâng, cảm ơn bác sĩ…”

Tần Sương Tinh đỏ mặt, chạy ra từ văn phòng bác sĩ.

Về đến phòng bệnh của Vinh Phong, cậu thở hắt ra một hơi thật dài.

Từ nhỏ đến lớn, cậu đã sợ người mặc áo blouse trắng. Vừa rồi ở phòng bác sĩ, cậu căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi. May mà kết quả chụp của Vinh Phong không sao.

Trước tiên Tần Sương Tinh chạy về phòng bệnh, báo tin tốt này cho Vinh Phong biết, trông y như chú cún con dũng cảm.

Vinh Phong nằm trên giường nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cậu, lòng dạ mềm xèo.

“Thấy chưa, anh đã bảo không sao mà.” Vinh Phong nói, “Em về sớm đi. Em sắp thi nghiên cứu sinh rồi còn gì.”

“Không, không được…”

Không hiểu sao, đôi tai cún con đột nhiên rũ xuống, má cũng dần ửng hồng.

Vinh Phong: “Sao vậy?”

“Bác sĩ, bác sĩ bảo…”

Tần Sương Tinh cúi thấp đầu. Gò má, khóe mắt, vành tai như bị ráng chiều nhuộm đỏ, từng chút một hóa thành màu hồng dễ thương.

“Bác sĩ nói, tối nay anh không được ở một mình…”

Tần Sương Tinh cuối cùng gom đủ dũng khí. Cậu ngẩng phắt đầu lên, ngó Vinh Phong một cái, rồi lại vội vàng cúi gằm xuống.

“Cho, cho nên, tối nay, em sẽ ở lại với anh…”

Giọng nhỏ nhẹ mềm mại. Tần Sương Tinh đỏ mặt, lí nhí nói: “Tối nay, em, em ngủ lại trông anh…”

Bình Luận (0)
Comment