Tần Sương Tinh không về nhà luôn, mà đi dạo một lát ở khu chợ đêm.
Cậu bình thường rất hiếm khi đi dạo những chỗ như vậy. Nguyên nhân chủ yếu dĩ nhiên là chứng sợ xã hội. Cậu rất sợ phải mua những món có thể mặc cả.
Nói ra thì thật mất mặt.
Ở chợ đêm, phần lớn các sạp hàng đều không niêm yết giá rõ ràng. Mà dù có niêm yết, nhiều món vẫn có thể thương lượng với chủ sạp. Từ nhỏ Tần Sương Tinh đã không giỏi mặc cả. Cậu từng không biết bao nhiêu lần bị mẹ chinh phục bởi bản lĩnh mở miệng là chém nửa giá. Đến lượt mình chỉ biết cúi đầu trả tiền.
Thi thoảng hiếm lắm cậu mới lấy hết can đảm hỏi chủ sạp có thể bớt chút không.
Chủ sạp: Không.
Tần Sương Tinh: Vâng ạ.
Rồi rút ví trả tiền cái rụp.
Căn bản là không dám mặc cả. Không hiểu thế hệ bố mẹ học đâu ra kỹ năng sinh tồn như mặc cả…
Nhưng hôm nay thì khác, hôm nay có bước tiến cực lớn! Cậu không những tháo khẩu trang, ăn cơm cùng Vinh Phong, còn nắm tay.
Còn, còn hôn nữa.
Ừm, nói sao nhỉ. Tiến bộ cực kỳ vượt bậc!
Nghĩ đến đây, đầu Tần Sương Tinh lại bắt đầu choáng váng, khóe miệng cũng cong lên theo, không cảm thấy cô đơn hay nhàm chán khi đi dạo một mình ở chợ đêm.
Tâm trạng vui vẻ, chuyện không biết mặc cả không còn là vấn đề đau đầu nữa. Cậu hào hứng dạo một vòng, mua quà cho bố mẹ, rồi mới mãn nguyện về nhà.
Về đến nhà, bố mẹ biết tối nay cậu đã trải qua những gì, dĩ nhiên là mừng rỡ vô cùng.
Hiển nhiên, cậu không kể phần nắm tay với hôn môi. Cậu chỉ nói Vinh Phong đã cùng cậu đi dạo chợ đêm, cùng cậu ăn cơm.
Tần Như Tùng và Lâm Phượng Kiều vui cực, cảm thán rằng cuối cùng con trai cũng có một người bạn thân, bàn xem khi nào nên mời người ta đến nhà ăn cơm, hai người họ cũng muốn gặp đồng chí lính cứu hỏa dũng cảm này một lần.
Tần Sương Tinh nghe mà đỏ mặt, không dám nhiều lời, vội vàng kiếm cớ chui vào phòng ngủ.
Bố mẹ cậu đã biết xu hướng tính dục của cậu, biết từ rất lâu rồi. Ban đầu tất nhiên là sốc, không dám tin. Nhưng rất nhanh sau đó, họ đã chấp nhận thực tế.
Con trai thích con trai hay con gái không quan trọng. Quan trọng là con được khỏe mạnh, hạnh phúc, sống một cuộc đời đàng hoàng tử tế.
Chuyện hôm nay… Bản thân Tần Sương Tinh còn chưa tiêu hóa hết, nên chưa muốn nói với bố mẹ. Tới giờ đầu cậu hẵng còn lâng lâng, hai chân như giẫm lên bông gòn, nhẹ bẫng như bay giữa tầng mây.
Mọi thứ đẹp đẽ đến mức không chân thật. Ngay cả cảm giác ấm áp sót lại trên môi cũng như giấc mơ. Thậm chí cậu còn nghi ngờ nụ hôn ấy liệu có thật sự từng xảy ra? Hay là cậu mơ mộng hão huyền?
Nó quá ngắn ngủi, tựa như chuồn chuồn chạm nước, chạm rồi biến mất.
Thật ra chuồn chuồn lướt nước là để đẻ trứng. Liên tưởng kiểu này đặt trong hoàn cảnh này chẳng lãng mạn gì. Thế là Tần Sương Tinh vô thức nghĩ đến vài thứ khác. Ví dụ như pheromone, ví dụ như thời kỳ động dục, ví dụ như một số loài côn trùng cái sẽ lôi con đực vào tổ, để tăng hiệu suất sinh sản mà ép buộc giao phối lặp đi lặp lại…
“Ặc!”
Tần Sương Tinh xấu hổ che mặt, ra sức mắng chửi bản thân trong lòng.
Con người không thể, ít nhất là không nên như vậy! Cậu học bao nhiêu kiến thức côn trùng học, chẳng lẽ là để thả cho trí tưởng tượng trôi tuột vào mấy chuyện mờ ám thế này à!
Để xua mấy thứ kỳ cục khỏi đầu, Tần Sương Tinh bật dậy khỏi giường, nghiêm túc ngồi thẳng lưng, trả lời các bình luận tên kênh T-Station.
Từ khi lọt vào bảng xếp hạng các blogger mới nổi, mấy video chuyên mục của cậu đều nhận được lượng chú ý lớn. Lượt click, lượt xem, bình luận, thả tim, tất cả đều tăng vọt. Một phần vì mọi người bị cuốn hút bởi các kiến thức côn trùng học mà cậu chia sẻ, một phần khác đơn giản chỉ là tò mò, kiểu “để xem cậu ta nhờ gì mà đứng đầu bảng mới nổi”. Rồi bọn họ phát hiện, ơ, cũng hay phết đấy.
Giống như Vinh Phong từng nói. Cậu chia sẻ những điều bản thân thấy thú vị với người khác. Từ tận đáy lòng, cậu cảm thấy côn trùng học là một ngành vô cùng thú vị, có rất nhiều điều kỳ lạ, vượt xa thường thức.
Vẻ đẹp kỳ diệu của tự nhiên ánh lên một góc trong này, khiến cậu mãi giữ được lòng hiếu kỳ và khao khát tri thức, khiến cậu sẵn sàng tìm hiểu thêm về những sinh linh bé nhỏ thần kỳ.
Và Tần Sương Tinh cũng mong có nhiều người giống cậu, cảm nhận được sự đáng yêu của những sinh linh tí hon.
Vì thế, cậu nghiêm túc trả lời từng bình luận.
Kể từ khi hot lên, lượng người theo dõi cậu tăng theo cấp số nhân, mỗi sáng mở mắt ra là nhận được vô số thông báo mới. Bình luận, thả tim, lưu video, tin nhắn riêng… mục nào cũng đều hiện “99+”, căn bản không trả lời kịp.
Tuy vậy, Tần Sương Tinh vẫn đáp lại nhiều nhất có thể các khán giả đã để lại lời nhắn dưới video của mình. Dù người ta chỉ nói một câu “Thú vị đấy”, hay đơn giản là “hahahaha”, thì với cậu đều là sự khẳng định lớn lao cho quá trình sáng tạo.
Cậu muốn gửi lời cảm ơn đến từng người, hy vọng sẽ có nhiều người hơn nữa cùng cậu chiêm ngưỡng thiên nhiên diệu kỳ.
……
Sau khi Tần Sương Tinh trả lời một đống tin nhắn riêng, đã gần mười giờ tối. Cúi đầu nhìn màn hình điện thoại liên tục khiến cậu hoa mắt chóng mặt.
Thấy thời gian không còn sớm, cậu quyết định đi ngủ sớm. Đang định đặt điện thoại xuống thì máy bất ngờ rung lên.
Ơ? Là Vinh Phong sao?
Tần Sương Tinh theo phản xạ mở WeChat ra, phát hiện không có tin nhắn mới. Khung trò chuyện giữa cậu và Vinh Phong vẫn dừng lại ở hai dòng tin nhắn cách đây một tiếng cậu gửi đi:
– Thế nào rồi? Tình hình nghiêm trọng không?
– Chú ý an toàn nhé.
Đã một tiếng trôi qua, Vinh Phong vẫn chưa trả lời.
Chuyện này là bình thường. Ngày thường huấn luyện anh cũng hiếm trả lời ngay, ra hiện trường chữa cháy lại càng như vậy.
Tần Sương Tinh đè nén cảm giác bất an trong lòng, tự an ủi bản thân: chuyện này rất bình thường, mới có một tiếng, chắc Vinh Phong còn đang ở hiện trường.
Thế cái vừa nãy rung là gì?
Tần Sương Tinh nhìn thanh thông báo trên màn hình, hóa ra là thông báo từ hệ thống T-Station.
– Blogger bạn đặc biệt theo dõi L-OHP vừa đăng một trạng thái: “Rất thú vị.”
Hả? L-OHP đăng trạng thái mới? Cái gì rất thú vị?
Tần Sương Tinh theo thói quen bấm vào, màn hình lập tức hiện ra trang trạng thái cá nhân của L-OHP. Dòng trạng thái rất ngắn, chỉ vỏn vẹn ba chữ: Rất thú vị. Bên dưới kèm một đường link chia sẻ.
Ảnh bìa video quen đến không thể quen hơn, chính là video mới nhất của Tần Sương Tinh: Rệp bò sữa.
Bùm!
Đầu óc Tần Sương Tinh bốc cháy, lỗ tai ong ong.
Cái cái cái gì! L-OHP chia sẻ video của cậu?! Blogger triệu fan mà cậu theo dõi bao nhiêu năm nay chia sẻ video của cậu?!!! Còn nói là “rất thú vị”! Thần tượng của cậu khen video của cậu thú vị!!!
Yeah!!!
Tần Sương Tinh kích động đến mất kiểm soát, nhảy phắt khỏi giường, hận không thể nói to cho cả thế giới biết.
Nhưng bố mẹ giờ này chắc ngủ rồi. Tần Sương Tinh không do dự chia sẻ ngay dòng trạng thái đó cho Vinh Phong, đồng thời hớn hở nhắn tin:
– L-OHP chia sẻ video của em rồi! Còn khen là thú vị nữa!!!
– Trời ơi! Vậy là em theo đuổi thần tượng thành công rồi sao??? Thật sự không ngờ!!! Người mà em theo dõi bao nhiêu năm trời đã xem video của em!!!
– A a a a kích động quá đi mất! Đêm nay chắc em khỏi ngủ luôn!!!
……
Dự cảm của Tần Sương Tinh hoàn toàn đúng.
Cậu kích động nửa ngày không sao ngủ được. Cậu đầy mong chờ, muốn chia sẻ với Vinh Phong niềm vui được thần tượng chú ý. Thế nhưng đến tận nửa đêm Vinh Phong vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Chậm quá…
Tần Sương Tinh mơ màng nghĩ, tay vẫn cầm điện thoại, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
……
Sáng sớm hôm sau, Tần Sương Tinh bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Tiếng chuông này không phải báo thức, hình như là cuộc gọi thoại?
Tần Sương Tinh híp mắt, ngái ngủ với tay lấy điện thoại. Chiếc điện thoại đang rung liên tục, màn hình hiện yêu cầu gọi thoại từ [Vinh Phong].
Khóe miệng Tần Sương Tinh bất giác cong lên, ngón tay ấn vào nút nghe máy.
“Alo, gì vậy anh, mới sáng sớm…” Cậu vừa dụi mắt vừa ngồi dậy, giọng mềm oặt hỏi.
“Chào cậu, cậu là bạn của Vinh Phong phải không?”
Đầu dây bên kia không phải là giọng của Vinh Phong.
Tần Sương Tinh sững người, không kịp đề phòng. Nỗi bất an dữ dội lập tức trào lên trong lòng. Cậu nắm chặt điện thoại, cố giữ bình tĩnh đáp: “Vâng, tôi là, là bạn anh ấy. Xin hỏi anh là…”
“Tôi là trung đội trưởng đội cứu hỏa, Trương Tiêu.”
Giọng bên kia bình tĩnh trầm ổn, như muốn dùng sự ổn định của mình để trấn an người đang nghe máy.
“Vinh Phong bị thương trong vụ cứu hỏa tối qua, hiện đang ở Bệnh viện Nhân dân số Một thành phố Nghi Giang. Giờ cậu có thời gian không? Có thể qua đây một chuyến không? Đừng lo, cậu ấy bị thương không…”
“Tôi qua ngay!”
Tần Sương Tinh gần như ngã lăn khỏi giường, toàn thân run rẩy lợi hại. Cậu không kịp xỏ dép, vội vã mặc áo khoác vào, túm lấy điện thoại và chìa khóa, rồi lao ra khỏi cửa trong ánh sáng nhợt nhạt đầu ngày.