Người Đẹp Sợ Xã Hội Và Anh Chồng Lính Cứu Hỏa

Chương 61

Đối mặt mười giây.

Bốn chữ này như một cú đấm giáng mạnh vào Tần Sương Tinh.

Toàn thân cậu run lên, sức lực toàn thân bị đánh tan thành mây khói, nhất thời không thể thốt ra lời.

Nhưng… cậu vẫn phải làm. Nhiệm vụ cậu giao cho Vinh Phong, Vinh Phong đã nghiến răng hoàn thành rồi. Vậy nên nhiệm vụ Vinh Phong giao cho, cậu cũng nhất định phải…

“Được…”

Tần Sương Tinh cảm thấy cả hàm răng mình cũng mềm nhũn. Đầu óc choáng váng, nặng nề như bị đổ chì, không ngẩng lên nổi.

Vinh Phong không nói gì, bất chợt đưa tay nâng cằm cậu lên.

“…!” Tần Sương Tinh giật mình, như một con thỏ bị kinh động, theo bản năng muốn rúc vào tổ. Nhưng lý trí lại đột ngột cảnh báo: đừng trốn.

Không được trốn, không được tránh, phải dũng cảm lên. Mình làm được, làm được!

Cậu gồng mình, ép bản thân không tránh mắt, rồi gắng sức ngẩng lên, đối diện với tầm mắt của Vinh Phong.

Đôi mắt của Vinh Phong đẹp thật.

Suy nghĩ này như một tia chớp xé rách màn đêm, sáng lóa hiện lên trong đầu Tần Sương Tinh.

Ngũ quan Vinh Phong sắc nét, là kiểu trai đẹp nổi bật giữa đám đông. Đường nét khuôn mặt sắc bén, cứng cỏi quyết đoán, như lưỡi dao bén trực chờ rút khỏi vỏ. Thế nhưng cảm giác sắc bén lại được ánh mắt hiền lành xoa dịu.

Chỉ nhìn một lần, Tần Sương Tinh đã thấy tim mình nhói một cái, không nhịn được muốn né tránh.

“Một giây.” Khóe môi Vinh Phong nhếch lên.

Tần Sương Tinh: “…!”

Mới, mới một giây thôi sao. Vậy, vậy là còn chín giây… chín giây, nhanh ấy mà!

Tim cậu đập thình thịch, hít sâu một hơi, gắng gượng kéo ánh mắt quay về.

Vinh Phong cười, đôi môi cong cong đẹp mắt, ý cười ẩn ý nơi khóe môi.

Tần Sương Tinh càng thêm căng thẳng. Lúc này mới nhận ra trên cằm có cảm giác âm ấm lạ lẫm.

Là, là ngón tay của anh…

Chỉ là một cái đỡ nhẹ, hoàn toàn không mang ý ép buộc. Vinh Phong như sợ cậu không đủ sức, nên nhẹ nhàng đỡ lấy cằm cậu, giúp cậu ngẩng đầu lên đối mặt. Cậu có thể rút lui bất cứ lúc nào.

Nhưng nó như thể thử thách ý chí của cậu…

Tần Sương Tinh lại dâng lên d.ục v.ọng muốn chạy trốn. Cảm giác ấm ấm ở cằm khiến cậu không thể kìm được cắn môi, cảm nhận lớp chai sạn dày trên đầu ngón tay Vinh Phong, thô ráp lại mềm mại, nhẹ nhàng giữ lấy khuôn mặt cậu, không cho cậu trốn thoát.

“Năm giây.” Vinh Phong nói.

Năm giây rồi… Còn một nửa… sắp xong rồi…

Tần Sương Tinh cảm thấy tim mình sắp nhảy khỏi lồng ng.ực. Cậu cố gắng tập trung nhìn vào mặt anh, thấy rõ hàng lông mày rậm rạp, lông mi đen dài… Hóa ra lông mi Vinh Phong rất dài, lúc cứu hỏa có bị ngọn lửa làm cháy không nhỉ…

Suy nghĩ của Tần Sương Tinh dần trôi đi xa.

“Bảy giây.” Vinh Phong thoáng dùng lực, bóp nhẹ cằm cậu, kéo cậu quay về thực tại.

Tần Sương Tinh hoàn hồn, có hơi chột dạ, theo bản năng muốn tránh mắt đi, lại cảm nhận được áp lực ở cằm.

Lúc này đúng là có chút ép buộc.

Tần Sương Tinh cảm nhận ngón tay chai sạn ấm nóng của anh, đầu ngón tay vuốt nhẹ qua da thịt cậu.

Ngứa.

Làn da nhạy cảm bị cọ xát, cảm giác ngưa ngứa lan dần. Cậu lo không biết có bị cọ đến đỏ lên không.

Cổ họng chợt trở nên khô khốc. Tần Sương Tinh thấy đầu óc mình mỗi lúc một mơ hồ. Cơ thể cạn sạch sức lực, toàn thân bồng bềnh chỉ còn mỗi ngón tay Vinh Phong là điểm tựa, vô thức trượt xuống.

Lạ, lạ quá…

Cậu nhịn không được nuốt nước bọt.

Vinh Phong hạ tầm mắt, rơi xuống yết hầu của cậu.

“…!”

Tần Sương Tinh rùng mình.

Anh, anh đang nhìn…

Rõ ràng họ đang “đối mặt”, rõ ràng Tần Sương Tinh đang nhìn đối phương. Nhưng ánh mắt Vinh Phong đã chuyển sang nhìn yết hầu của cậu.

Ngứa quá.

Ánh mắt đó như có thực thể, như một chiếc lông vũ mỏng nhẹ, lướt qua cổ họng cậu. Cổ họng Tần Sương Tinh ngứa ngáy, vùng da bị nhìn chằm chằm cũng nóng lên.

Không ổn rồi, cậu lại muốn nuốt nước bọt.

Cậu đột nhiên nhớ ra, chính vì cậu vừa nuốt một cái, nên mới bị anh nhìn chỗ đó.

Hu.

Kỳ cục quá, yết hầu thôi mà, chẳng phải thứ gì không thể để người ta nhìn, tại sao cậu lại cảm thấy… như vậy…

Màng nhĩ vang lên tiếng ù ù, như thủy triều nóng ấm từng đợt từng đợt dội vào màng tai. Cả người Tần Sương Tinh bị cuốn vào, đầu óc mất khả năng suy nghĩ, chỉ còn cảm giác xấu hổ tràn ngập. Như thể nơi sâu kín nhất trong lòng bị ép phơi bày ra trước ánh đèn, bị đối phương nắm lấy săm soi, chơi đùa.

“Tám giây.”

Ánh mắt Vinh Phong rốt cuộc cũng chậm rãi dời lên, buông tha cho cái cổ họng run run của Tần Sương Tinh.

“…” Tần Sương Tinh cảm thấy mình sắp ngồi không vững nữa.

Nhân lúc Vinh Phong ngẩng mắt, cậu lén dịch chân, điều chỉnh tư thế, tránh cho bản thân thật sự mất mặt mà trượt xuống.

“Chín.”

Đếm ngược tăng tốc.

Giọng Vinh Phong trầm hơn một chút, gợi cảm như đá thô sần sùi, nghiền nát màng tai mềm ẩm của cậu. Ánh mắt nóng rực rời khỏi cổ họng cậu, chậm rãi dịch lên, nhưng không quay về vị trí ban đầu, mà dừng lại giữa chừng.

Dừng lại ở nơi mềm mại ướt át nào đó.

“…!”

Đồng tử Tần Sương Tinh khẽ co lại. Cậu cảm nhận được một loại trọng lượng nhẹ như lông vũ, như có thực thể, đè lên môi cậu.

Vì sao…

Đầu óc Tần Sương Tinh biến thành một đống hồ nhão, không cách nào tự hỏi. Cậu ngơ ngác nhìn Vinh Phong, không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra trước mắt.

Cậu không biết vẻ mặt lúc này của mình ngây thơ và bối rối đến nhường nào, đôi môi bị đầu lưỡi đỏ tươi liế.m ướt gợi cảm đến mức nào…

“Mười.”

Con số cuối cùng được đọc đặc biệt chậm. Vinh Phong chậm rãi phun chữ, giống một tiếng thở dài trầm thấp.

Tần Sương Tinh nhẹ bẫng cả người, cảm thấy được giải thoát.

Nào ngờ giây tiếp theo, cằm cậu bị siết chặt. Khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông nhanh chóng áp sát lại gần.

Tần Sương Tinh không kịp phản ứng, toàn thân mềm nhũn bị anh tóm lấy, dễ dàng kéo sát vào.

Anh ấy, anh ấy muốn hôn mình? Anh ấy định hôn mình?!

Tần Sương Tinh mở to mắt, đồng tử run rẩy, yếu ớt và bất lực. Bộ não hỗn loạn rung động, hoàn toàn không thể suy nghĩ. Gương mặt ngơ ngác mơ hồ như một lời mời gọi người khác chiếm lấy. Vào giây phút cậu căng thẳng đến mức không kìm được nuốt nước bọt, cảm giác ấy biến thành một loại khát vọng trồi lên mặt nước.

Trái tim đập điên cuồng, Tần Sương Tinh hoảng loạn nhắm mắt lại.

Trước mắt tối om. Mất đi thị giác, các giác quan còn lại bị phóng đại. Cậu cảm nhận được rõ rệt sức nóng hầm hập tỏa ra từ cơ thể của Vinh Phong, cùng hơi thở nam tính áp đảo xâm lược.

Như một con thỏ run bần bật sắp bị chim ưng từ trên trời giáng xuống tha đi. Nhịp tim của Tần Sương Tinh vọt lên đỉnh điểm.

Sau đó…

Ong, ong, ong.

Điện thoại rung lên, kèm theo tiếng chuông chói tai vang lên rất gần.

Tần Sương Tinh run bắn toàn thân. Cậu cảm nhận được cơ thể Vinh Phong cũng cứng đờ.

Sự im lặng xấu hổ lan tràn.

Vinh Phong hơi do dự, ngón tay đỡ lấy cằm cậu siết lại một chút, vẫn muốn hoàn thành nốt nụ hôn. Tuy nhiên điện thoại cứ không ngừng rung và reo chuông, hoàn toàn phá hỏng bầu không khí có thể gọi là lãng mạn.

Quan trọng hơn là…

“Anh, anh nghe điện thoại trước đi!”

Tần Sương Tinh tỉnh táo lại. Cậu nhớ ra bọn họ đang ở quán ăn, đã thế còn là sảnh chính aaaaa!!!

Tần Sương Tinh dứt khoát đẩy Vinh Phong ra, nghiến răng căng da đầu, giả vờ bình tĩnh: “Anh nghe điện thoại đi!”

Vinh Phong: “…”

Anh bất đắc dĩ, đành thở dài một tiếng, đưa điện thoại lên tai nhấn nút nghe.

Tim Tần Sương Tinh vẫn còn đập loạn, hơi thở dồn dập, khó có thể bình tĩnh lại. Cái đầu vừa cố chống chọi được mười giây như treo nghìn cân đá, trĩu nặng rũ xuống, không dám nhìn phản ứng của người xung quanh.

Chứng sợ xã hội đến muộn bùng nổ trong đầu cậu. Tần Sương Tinh cảm thấy bản thân điên rồi, hoặc là Vinh Phong điên rồi! Sao bọn họ lại có thể, ngay tại quán ăn, giữa sảnh chính… Biết thế đã ngồi phòng riêng rồi. Nếu ở phòng riêng thì…

“…!”

Nhận ra mình đang tiếc nuối cái gì, Tần Sương Tinh nóng rực cả người, hô hấp càng dồn dập.

Nói đi cũng phải nói lại. Cậu là kiểu hay đơ não, phản ứng chậm là chuyện bình thường. Nhưng Vinh Phong sao cũng đơ giống cậu?

Một suy nghĩ khiến người ta mặt đỏ tim đập thầm nảy lên trong lòng Tần Sương Tinh.

Cậu nhớ lại lúc mình chủ động nắm tay anh, Vinh Phong “soạt” một tiếng quay ngoắt đầu, còn giả vờ nhìn mấy con cá vàng bên đường.

Anh ấy cũng giống mình sao? Ngốc nghếch, căng thẳng đến mức không biết làm gì, chỉ biết quay mặt đi, nhẫn nhịn xúc động muốn chạy trốn. Thế nhưng không biết rằng vành tai, hai má, cổ… đều đỏ bừng, bị người bên cạnh nhìn thấy hết.

Đáng yêu quá.

Tần Sương Tinh không nhịn được lén nhìn anh.

Không ngờ lại thấy gương mặt anh tuấn của Vinh Phong càng lúc càng nghiêm trọng, chân mày cau chặt.

Tần Sương Tinh thấy thế, trong lòng trầm xuống, hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Lời còn chưa dứt, Vinh Phong đứng bật dậy, nhanh chóng nhét điện thoại vào túi.

“Có việc gấp…” Vinh Phong trầm giọng nói.

“Anh đi đi!” Tần Sương Tinh không đợi anh nói hết, lập tức ngắt lời, đồng thời nhanh tay vơ hai cái bánh ngọt trên bàn, dùng khăn giấy gói lại nhét vào tay anh: “Anh ăn no chưa? Mang theo ăn trên đường.”

Vinh Phong khựng lại một giây, cúi đầu nhìn hai cái bánh ngọt trong tay.

Nhớ lại điều gì đó, khóe môi anh cong lên, không khỏi bật cười.

Tần Sương Tinh nóng mặt, đang định nói thêm gì đó thì chợt thấy trước mắt tối sầm. Bóng người cao lớn áp sát, hơi thở nóng rẫy dâng lên như sóng triều bỏng rát, mạnh mẽ bao phủ cậu một cách dịu dàng.

Vinh Phong cúi xuống, tay đỡ lấy gáy cậu, để lại một nụ hôn phớt trên môi như chuồn chuồn lướt nước.

“Anh đi đây. Trên đường về nhớ cẩn thận, chú ý an toàn.”

Tần Sương Tinh ngây ra, chưa phản ứng lại.

Theo bản năng, cậu ngẩng đầu lên, chỉ kịp thấy bóng người kia xoa đầu mình, sau đó xoay người, nhanh chóng rời khỏi quán ăn.

Anh ấy vẫn hôn.

Ánh mắt Tần Sương Tinh không tự chủ được mà đuổi theo bóng lưng anh.

Vinh Phong như một con báo mạnh mẽ, bước nhanh len lỏi ngược dòng người đông đúc ồn ào. Lại một lần nữa, lần thứ vô số đi ngược dòng người. Từ con phố bình thường, náo nhiệt và yên ổn, lao về phía ánh lửa nguy hiểm bốc lên tận trời. 

Trên môi Tần Sương Tinh vẫn còn lưu cảm giác ấm nhè nhẹ, thoáng qua giây lát rồi bay mất, khiến người ta bất giác muốn níu lại, muốn giữ lấy.

Muốn nhiều hơn.

“…”

Tần Sương Tinh cúi đầu, vô thức mân mê môi mình. Đến khi nhận ra bản thân đang làm gì, mặt cậu cháy khét lẹt.

Lúc này cậu mới để ý mọi người xung quanh đều đang nhìn mình, không phải vì nụ hôn kia, mà vì Vinh Phong. 

Một người đàn ông túm áo khoác chạy như bay ra ngoài, làm thực khách xung quanh đều nhìn về phía này với ánh mắt tò mò, thắc mắc: có chuyện gì vậy? Sao người kia lại đột ngột chạy đi?

Giây phút này, kỳ lạ thay, một dòng nhiệt ấm áp chậm rãi trào dâng từ đáy lòng Tần Sương Tinh. Không phải hoảng sợ, không phải bất an, không phải cảm giác ngạt thở đến chết vì bị bao người nhìn chằm chằm.

Là kiêu hãnh.

Cậu cảm thấy, Vinh Phong là một người anh hùng. Anh hùng của cậu một lần nữa được triệu gọi, một lần nữa chạy ra ngoài cứu lấy thế giới.

Bình Luận (0)
Comment