Hai người bước vào quán ăn.
Ngồi xuống chưa được bao lâu, Tần Sương Tinh lấy một dải vải đen bịt mắt Vinh Phong lại. Tấm vải đen che khuất mắt Vinh Phong, khiến sống mũi anh trông càng cao hơn. Khuôn mặt thường ngày vốn đã anh tuấn sắc bén, giờ lại mang theo chút yếu đuối bất lực.
Tần Sương Tinh buộc chặt dải vải rồi rút tay về, ánh mắt vô thức dừng lại trên môi Vinh Phong.
Thật kỳ lạ.
Bình thường nhìn mặt người khác, ánh mắt sẽ vô thức nhìn vào mắt. Lúc này mắt Vinh Phong bị vải đen che lại, nên tầm mắt Tần Sương Tinh trượt xuống dưới.
Cậu nhận ra môi của Vinh Phong cũng rất đẹp, là kiểu đẹp có phần quyến rũ, mang vẻ trưởng thành của đàn ông.
Tần Sương Tinh thất thần vài giây, vội vã thu ánh mắt lại, luống cuống ngồi xuống chỗ của mình.
“Cậu gọi món gì thế?”
Vinh Phong không nhận ra điều bất thường, giọng mang chút lo lắng.
“Không nói cho anh.” Tần Sương Tinh bật cười, “Xem anh đoán được không nhé?”
Vinh Phong: “…”
Đôi môi gợi cảm khẽ mím lại, hiển nhiên là đang căng thẳng.
Tần Sương Tinh nhân lúc anh không nhìn thấy, lén đánh giá anh một lượt.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang món lên, thấy Vinh Phong bịt mắt bằng vải đen. Tần Sương Tinh hơi ngại, không nhịn được nhỏ giọng giải thích: “Anh ấy sợ côn trùng…”
Nhân viên phục vụ lộ vẻ “tôi hiểu mà”, cười cười đặt đĩa xuống rồi rời đi.
“Có rồi à?” Ngón tay Vinh Phong siết lại, ngữ khí khổ sở, “Nhanh vậy? Tôi còn chưa chuẩn bị tinh thần xong.”
“Đừng sợ.” Tần Sương Tinh trấn an, “Không khó ăn đâu. Em thử trước cho anh xem.”
Vinh Phong: “Tôi không thấy được.”
Tần Sương Tinh: “Vậy nghe thử nhé?”
Cậu tiện tay gắp một con, cho vào miệng.
Rắc rắc, âm thanh giòn tan.
Mặt mũi Vinh Phong trắng bệch.
“Là… chiên giòn?” Yết hầu anh trượt lên trượt xuống thấy rõ.
Tần Sương Tinh: “Ừ.”
Vinh Phong: “…”
Anh rơi vào trầm mặc quỷ dị, chắc đang tưởng tượng cảnh côn trùng bị thả vào nồi dầu.
Tần Sương Tinh dỗ dành: “Đừng sợ. Chiên ở nhiệt độ cao, sạch sẽ lắm. Em thấy khá ngon, thật đấy.”
“…”
Vinh Phong mấp máy môi, rất nhanh đã ngậm lại. Im lặng vài giây, anh hít sâu một hơi: “Đến đi!”
Tần Sương Tinh cầm đũa, chuẩn bị gắp côn trùng chiên giòn trong đĩa, lại nghe Vinh Phong lầm bầm thêm một câu: “Đừng quên điều đã hứa với tôi…”
Tay Tần Sương Tinh run lên. Con dế chiên giòn kẹp trên đũa phựt một cái rơi xuống.
Cậu đã hứa với Vinh Phong, sau khi Vinh Phong hoàn thành thử thách “ăn côn trùng”, cậu cũng phải làm một nhiệm vụ khó, một thử thách khiêu chiến giới hạn của bản thân.
Sẽ là gì đây?
Vinh Phong chưa nói nội dung thử thách. Tần Sương Tinh không dám đoán bừa, mặt lại nóng lên. Cậu đành lặng lẽ hít sâu, sợ bị Vinh Phong phát hiện cảm xúc khác thường.
Lấy lại bình tĩnh, Tần Sương Tinh nhìn về phía đĩa côn trùng tổng hợp chiên trên bàn.
Đây là món ăn tự chọn.
Ở Vân Điền có tập tục ăn côn trùng, Tần Sương Tinh từng đến đó khảo sát, cũng đã nếm thử. Khi ấy cậu ôm thái độ khoa học nghiêm túc, nếm thử hàng chục loại côn trùng phổ biến ở địa phương.
Nói thật thì phần lớn khá ngon, cũng có vài loại… hương vị không dễ chịu lắm. Người bình thường sẽ khó chấp nhận.
Vì thế, khi cầm thực đơn của nhà hàng này, Tần Sương Tinh quen cửa quen nẻo gạch bỏ vài món. Cậu chỉ chọn những loại mình thấy ngon và dễ tiếp nhận, nhờ đầu bếp chế biến thành món.
Món đầu tiên chính là côn trùng tổng hợp chiên. Gồm năm loại: Nhộng ong, ve sầu vàng, sâu tre, sâu gỗ, dế.
Nhộng ong hơi giống nhộng tằm, mập mạp trắng nõn. Tần Sương Tinh thấy nhộng ong ngon hơn nhộng tằm, nên chỉ gọi nhộng ong.
Ve sầu vàng là con “ve” thường thấy vào mùa hè, kêu inh ỏi trên cây.
Sâu tre và sâu gỗ, như tên gọi, là loài côn trùng sống trong tre và trong gỗ. Tên khoa học tất nhiên không phải vậy.
Còn dế thì ai cũng biết, chân sau phát triển, nhảy rất khỏe. Là con trông lực lưỡng nhất trong cả đĩa côn trùng chiên.
Cho Vinh Phong ăn con nào trước đây?
Tần Sương Tinh nghĩ ngợi, rồi gắp một con dế chiên giòn.
Cậu không đút thẳng vào miệng Vinh Phong, mà đặt vào đĩa mình trước, cẩn thận ngắt hết sáu cái chân của con dế.
“Sao vậy?” Vinh Phong cảm nhận được, giọng mang chút bất an.
“Đợi một chút, em xử lý cho anh, tránh làm đau miệng…” Tần Sương Tinh cúi đầu xử lý. Chân dế có gai nhỏ, Vinh Phong bịt mắt ăn có thể bị quệt rách miệng.
“…”
Hai mắt Vinh Phong tối đen, không nhìn được gì, nên thính giác nhạy hơn. Anh nghe thấy tiếng lạo xạo khe khẽ trong tay Tần Sương Tinh, nghe thấy câu “làm đau miệng”, sắc mặt thoáng trở nên kỳ quái, không biết trong đầu đang tưởng tượng ra loài côn trùng kinh khủng nào.
“Xong rồi.”
Tần Sương Tinh đã xử lý sạch phần có gai trên dế chiên, nhẹ nhàng gắp lên, quay đầu nhìn về phía Vinh Phong.
“Đừng sợ, không phải loại đáng sợ đâu. Là loài phổ biến anh từng thấy rồi. Không phải những con anh sợ.”
Vinh Phong: “…”
Người đàn ông bị bịt mắt, yết hầu khẽ động, lông mày nhíu lại đau khổ, môi mím chặt… rồi lại mím chặt thêm. Hiển nhiên là đang đấu tranh dữ dội.
Nhưng không đợi Tần Sương Tinh lên tiếng dỗ dành, anh thở dài một tiếng chấp nhận số phận. Khuôn mặt điển trai hơi nghiêng về trước, tìm món đồ mà Tần Sương Tinh chuẩn bị đưa.
Tần Sương Tinh giơ con dế chiên đến bên môi anh. Vinh Phong há miệng, dùng răng cắn lấy, cả người lập tức cứng đờ.
“Ừm, ugh…”
Vẻ mặt anh vô cùng phức tạp. Nhưng do hai mắt anh bị che, Tần Sương Tinh không đọc được nét mặt.
Vinh Phong không cắn ngay, cứ thế ngậm con dế, nhìn hơi bị mắc cười.
Tần Sương Tinh thấy anh khổ sở như vậy, quyết định giúp một tay. Cậu đưa tay đẩy nhẹ, nhét con dế vào miệng Vinh Phong.
“!!!” Vinh Phong chấn động toàn thân, há miệng hoảng loạn. Không biết còn tưởng là có dế sống bò trong miệng anh.
“Ăn đi.” Tần Sương Tinh cổ vũ, “Ngon lắm. Đoán thử xem là gì nào?”
“…”
Vinh Phong miệng ngậm một con dế chiên giòn, vẻ mặt đau khổ tột cùng. Nhưng vì thử thách chính mình đã đồng ý, cho dù có khóc cũng phải hoàn thành cho bằng được. Anh hít sâu một hơi, thấy chết không sờn bắt đầu nhai.
Gương mặt điển trai rịn một lớp mồ hôi mỏng, bên má phồng nhẹ. Dưới lớp vải đen mỏng, hai tròng mắt không ngừng xoay chuyển bất an, kháng cự lại cảm giác kỳ quặc trong khoang miệng, nhưng lại không thể không tiếp nhận.
“Thế nào?” Để khích lệ anh, Tần Sương Tinh cũng nhón một con dế chiên, cho vào miệng, cùng anh rắc rắc, cắn giòn tan.
“Cũng… cũng được?” Gương mặt Vinh Phong dần hiện lên vẻ kinh ngạc, không ngờ con côn trùng này không khó ăn chút nào. Không những không khó ăn, mà còn giòn tan, thậm chí còn có một mùi thơm rất đặc biệt…
Vinh Phong hỏi: “Cái này là gì?”
Tần Sương Tinh cười đáp: “Anh đoán đi?”
Vinh Phong nghĩ ngợi: “Dế?”
“Ơ,” Tần Sương Tinh kinh ngạc, “Sao anh đoán được hay thế!”
“Cậu nói là loài phổ biến, lại to thế này…” Vinh Phong nói, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Vừa rồi anh thật sự bị dọa sợ. Tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi Tần Sương Tinh đút con dế đó vào miệng, anh vẫn bị sốc nặng.
To quá! Sao lại to thế!
Khoảng cách rõ ràng giữa hai hàm răng cho anh biết con côn trùng ngậm trong miệng có kích cỡ khổng lồ…
Thôi được, không thể nói là “khổng lồ”, dế chỉ to cỡ nửa đốt ngón tay. Nhưng khi cho vào miệng, thật sự nó rất, rất to!!!
Vinh Phong mất rất nhiều can đảm mới gắng gượng nhai. Kết quả nhai nhai một hồi thì phát hiện… giòn rụm phết?
Rất thơm, rất giòn. Khác với gà rán hay thịt chiên, nó có một hương vị rất đặc biệt, là kiểu thơm đặc trưng của thịt, khá hợp để nhắm rượu?
Nếu bỏ qua vẻ ngoài côn trùng…
“Tôi bắt đầu hiểu vì sao cậu muốn tôi bịt mắt rồi…” Vinh Phong cảm khái.
Tần Sương Tinh cười: “Đúng không? Mùi vị không tệ đúng không?”
Vinh Phong gật đầu.
Thật. Nếu không biết trước là côn trùng, có khi anh đã vô tư coi nó là món ăn vặt chiên giòn. Hương vị đúng là không tệ.
“Hì hì…”
Tần Sương Tinh cười, tiếng cười rất nhỏ, nhưng có thể cảm nhận được tâm trạng đang rất tốt, không khí xung quanh cũng như dịu lại.
Khóe môi Vinh Phong cũng không kìm được mà cong lên: “Tiếp đi. Món tiếp theo?”
“Món tiếp theo… ừm, cái này đi.”
Tần Sương Tinh gắp một con ve sầu chiên, “Cái này cũng ngon lắm!”
Lần này, Vinh Phong tiếp nhận rất tốt.
Ve sầu chiên còn to hơn con dế khi nãy một chút. Vậy mà Vinh Phong gần như không hề do dự, nhai rôm rốp.
“Thế nào?” Tần Sương Tinh chờ mong nhìn anh, tay xử lý con côn trùng chiên tiếp theo.
“Không tệ. Cái này là gì vậy?” Vinh Phong li.ếm môi hỏi.
“Là ve.” Tần Sương Tinh cười tủm tỉm, “Nói mới nhớ, anh biết ở nước ngoài có loài ve tên là ‘ve mười bảy năm’ không?”
“Ve, mười bảy năm?” Vinh Phong nghe cách ngắt câu thấy hơi kỳ, khuôn mặt nghiêng về phía Tần Sương Tinh, đôi mắt hơi đảo dưới dải lụa đen, tỏ vẻ hiếu kỳ, “Là gì vậy?”
“Ve trong giai đoạn ấu trùng sống dưới đất, thường mất rất lâu mới lột xác thành ve trưởng thành, bò lên mặt đất để giao phối sinh sản. Loại thường gặp nhất của chúng ta…”
Tần Sương Tinh dừng lại một chút rồi cười, “Chính là mấy con ve trên cây kêu om trời mỗi mùa hè, thường gọi là ‘ve ba tháng nóng’.”
“Còn một nhóm lớn khác, được gọi là ‘ve chu kỳ’. Bởi vì chu kỳ sinh trưởng của chúng là những số nguyên tố cố định. Ví dụ như 13, 17… Trong đó nổi tiếng nhất là ‘ve mười bảy năm’.”
Vinh Phong hỏi: “Loại ve này sống tới mười bảy năm à? Thọ thế?”
Tần Sương Tinh: “Đúng vậy. Chính xác là ở dưới đất mười bảy năm. Đến năm thứ mười bảy mới chui lên, trong 4–6 tuần ngắn ngủi sẽ hoàn thành việc lột xác, giao phối, đẻ trứng và chết. Rồi lại bắt đầu một vòng đời mới… Sự khác biệt lớn nhất giữa ‘ve ba tháng nóng’ và ‘ve chu kỳ’ là chỗ đó. ‘Ve ba tháng nóng’ năm nào cũng có. Còn ‘ve chu kỳ’, như ‘ve mười bảy năm’, mười bảy năm mới xuất hiện một lần với số lượng lớn, thời gian còn lại thì ngủ đông dưới đất.”
Vinh Phong trầm ngâm “ừm” một tiếng.
Tần Sương Tinh khó hiểu: “Sao vậy?”
Vinh Phong nhấc tay lên, như định chạm vào dải vải che mắt, nhưng nhấc tay được nửa chừng lại thả xuống.
Tần Sương Tinh vội hỏi: “Mắt không thoải mái hả?”
Vinh Phong: “Không. Cho tôi thêm cái nữa.”
Tần Sương Tinh: “…?”
Vinh Phong ho nhẹ một tiếng: “Dế ấy, ngon phết, cho xin thêm con nữa.”
Tần Sương Tinh bật cười: “Ừ, em cũng thấy dế ngon hơn.”
Vinh Phong: “Nhưng ve cũng không tệ… Cậu kể tiếp đi.”
“Ừm ừm.” Tần Sương Tinh mỉm cười, nhanh tay gỡ mấy cái chân sau có gai nhọn của con dế, vừa thao thao bất tuyệt, “Về tập tính sinh học của ve mười bảy năm, các nhà khoa học vẫn luôn rất quan tâm. Tại sao lại là mười bảy năm? Và trong lúc sống dưới đất, chúng làm sao biết được đã qua mười bảy năm?”
“Ve chu kỳ đều có chu kỳ là số nguyên tố. Tức là 3, 5, 7, 13, 17… những con số chỉ chia hết cho chính nó và số 1.”
Tần Sương Tinh nói chậm rãi, “Lấy số nguyên tố làm chu kỳ sống thì các loài khác rất khó thích nghi với nó, cũng không thể lấy nó làm nguồn thức ăn thường xuyên. Số càng lớn thì càng khó xuất hiện trong thực đơn của động vật khác. Vì đâu có con nào chờ được mười bảy năm…”
Lúc Tần Sương Tinh nói đến “chờ được mười bảy năm”, lông mày Vinh Phong hơi động.
Tần Sương Tinh không để ý đến chi tiết nhỏ ấy, vẫn đắm chìm trong niềm vui được chia sẻ kiến thức côn trùng học thú vị.
Tiếp theo, Tần Sương Tinh đút cho anh ấu trùng ong, sâu tre và sâu gỗ. Vừa ăn vừa phổ cập kiến thức.
Ăn uống kèm giảng giải, giúp Vinh Phong giảm đáng kể nỗi sợ trước mấy con côn trùng lạ bị nhét vào miệng.
“Xong rồi, đĩa thập cẩm chiên chỉ có năm loại. Ngoài ra em còn gọi thêm một tô canh gà kiến, cũng là đặc sản địa phương. Nghe nói rất bổ…”
Tần Sương Tinh kéo dài âm cuối, ai cũng thấy được tâm trạng cậu đang rất vui.
“Vậy tức là tôi đã khiêu chiến thành công?” Vinh Phong hỏi.
“Đúng, chúc mừng anh!” Tần Sương Tinh thật lòng mừng hộ anh, “Anh lại tiến thêm một bước gần hơn đến mục tiêu vượt qua nỗi sợ côn trùng rồi!”
“Vậy tiếp theo đến lượt cậu.” Vinh Phong cong môi cười.
Tần Sương Tinh nhìn nụ cười của anh, không hiểu sao tim đập lỡ một nhịp.
Phải rồi, tiếp theo đến lượt mình làm nhiệm vụ. Một nhiệm vụ bí ẩn được cảnh báo rằng sẽ đột phá giới hạn của mình!
“Là, là cái gì…”
Như có thứ gì trong lòng bị khơi dậy, Tần Sương Tinh bắt đầu nói lắp.
“Để tôi nghĩ xem cho cậu làm gì mới được đây…”
Vinh Phong nói chậm rì rì, giọng kéo dài. Bất cứ ai cũng nhận ra, hiện tại tâm trạng anh rất tốt.
Tần Sương Tinh bất an li.ếm môi, ánh mắt không rời khỏi người đối diện. Trên mắt người đối diện vẫn cột vải đen, gương mặt anh tuấn không còn vẻ bất an mờ mịt ban đầu nữa. Tựa như đã thoát khỏi cái kén yếu đuối, hóa thành một dạng tồn tại mạnh mẽ, dứt khoát hơn.
Vinh Phong giơ tay, chậm rãi kéo vải đen xuống.
Dải lụa trượt dọc theo sống mũi cao thẳng. Anh chớp mắt, thích ứng ánh sáng.
Đôi mắt lấp lánh như sao trời nhìn thẳng vào Tần Sương Tinh. Anh mỉm cười hiền lành, ẩn ẩn tia nóng bỏng.
Tần Sương Tinh bị anh nhìn, lồng ng.ực dần nóng theo. Cậu lúng túng cúi đầu, mặt đỏ bừng.
“Nhìn tôi mười giây, được không?”
Giọng nói trầm thấp khêu gợi, mang theo ý cười dịu dàng chạm vào tai.
Tần Sương Tinh ngẩn ra, kinh ngạc ngẩng đầu lên, chạm phải đôi mắt sâu thẳm khó dò.
“Đúng vậy, cứ như vậy…”
Vinh Phong hơi nheo mắt. Không biết là do bịt mắt quá lâu, hay là bị thứ gì khác che mờ lý trí. Anh nhìn chăm chú khuôn mặt Tần Sương Tinh, rồi bỗng bật cười, dịu dàng ra lệnh:
“Nhìn tôi như này, chỉ nhìn tôi.”
“Được không?”