Bàn tay của Vinh Phong ấm áp hữu lực. Khi Tần Sương Tinh trở tay nắm lấy anh, Vinh Phong hơi cứng người, sau đó càng nắm chặt hơn.
“…”
Hai người rất ăn ý quay mặt sang hai bên, không dám nhìn nhau, nhưng lại rất tự nhiên, chậm rãi điều chỉnh tư thế nắm tay. Từ chỉ nắm nhẹ đầu ngón tay đến xiết chặt, các ngón tay đan vào nhau, cuối cùng thành tư thế mà cả hai đều cảm thấy thoải mái.
Tự nhiên như nước chảy mây trôi.
Hai người không ai nói gì, chuyên tâm cảm nhận độ ấm truyền qua lòng bàn tay, sóng vai bước đi trong khu chợ đêm nhộn nhịp. Họ bước chậm rì, giả vờ bị mấy sạp hàng hấp dẫn sự chú ý, như thể trên đời không còn chuyện gì gấp gáp cần làm.
Chợ đêm nhộn nhịp, các sạp hàng buôn bán đa dạng các loại đồ ăn, đồ chơi, trò chơi ném vòng, vớt cá vàng… Xung quanh ồn ào tiếng người. Thanh niên đi thành nhóm, phụ huynh dắt con, hay trung niên dắt theo ông bà.
Đủ mọi kiểu người tụ lại giữa đêm hè rộn ràng náo nhiệt, khiến người ta cảm thấy yên bình.
Đi một lúc, bụng Tần Sương Tinh bỗng réo “ọt ọt”. Vinh Phong nhớ cậu chưa ăn gì, vô thức hỏi: “Nghĩ ra muốn ăn gì chưa?”
Tối nay anh đã hỏi câu này ba lần.
Đến tận lúc này Tần Sương Tinh mới nhận ra Vinh Phong cũng đang ngại! Vì ngại ngùng căng thẳng nên anh luống cuống tìm chuyện để nói, kết quả là lặp lại một câu suốt từ nãy đến giờ.
Đáng yêu quá.
Tần Sương Tinh thật sự không ngờ người đàn ông trưởng thành chín chắn như Vinh Phong cũng biết ngại, mà còn ngại một cách đáng yêu như thế!
Không hiểu sao nhìn sườn mặt anh tuấn, nhìn đôi tai đỏ ửng của anh, Tần Sương Tinh chợt muốn ghẹo anh.
Cậu do dự chốc lát, đồng thời nhớ tới lời Vinh Phong vừa nói: “Trước mặt tôi, cậu có thể mạnh dạn hơn chút.”
Mạnh dạn hơn? Mạnh dạn giống như chủ động nắm tay anh ấy sao?
Tần Sương Tinh mím môi, lấy can đảm biến suy nghĩ đang nhảy nhót trong lòng thành lời. Cậu chỉ về phía một quán ăn ven đường, nói: “Hay là quán kia?”
Vinh Phong không nghĩ ngợi, gật đầu ngay: “Ừ.”
Anh nắm tay cậu đi sang đó, bất giác ngẩng đầu, thấy biển hiệu của quán: Đặc sản côn trùng đủ loại.
Vinh Phong bị sét đánh đùng đùng, mặt tái mét: “Côn trùng?!”
Tần Sương Tinh thử thăm dò: “Nhiệm vụ mạo hiểm?”
Sắc mặt Vinh Phong một lời khó nói hết: “Thật hả? Chơi lớn như vậy luôn hả?”
Tần Sương Tinh động viên: “Lần trước anh ăn được ốc sên bạch ngọc rồi mà, đã chấp nhận được động vật thân mềm thì côn trùng chắc cũng… được?”
Mãnh nam Vinh Phong đẫm lệ, thầm gào lên: Không được!
Lần trước anh vô tư ăn ốc sên vì tưởng nó là ốc đồng! Sau đó biết là ốc sên, anh đã rất khổ sở đấy!
Lỡ ăn ăn rồi đâu thể móc họng ra được. Hơn nữa thành thật mà nói, vị cũng khá ngon.
Lần đó là do hiểu lầm! Đánh bậy đánh bạ! Lần này khác hẳn!
Vinh Phong ngẩng đầu nhìn mấy chữ “Côn trùng đủ loại” to đùng sáng rực trên biển hiệu, khó khăn nuốt nước miếng.
Toi rồi. Mới chỉ nhìn thấy chữ “côn trùng”, anh đã bắt đầu có dấu hiệu PTSD, cổ họng ngứa điên!
Tần Sương Tinh hơi ngẩng đầu, chân thành cổ vũ: “Thật ra ăn ngon lắm… thật đấy, em ăn rồi. Nhiều con trông đáng sợ thật, nhưng nếu bỏ qua vẻ ngoài thì hương vị rất tuyệt.”
Vinh Phong đau đớn: “Tôi không thể bỏ qua bề ngoài của nó được!”
Tần Sương Tinh nghĩ một lúc, dè dặt hỏi: “Vậy, bịt mắt anh lại nha?”
Vinh Phong khó hiểu: “Bịt mắt thì ăn như thế nào?”
Tần Sương Tinh: “Em đút cho anh?”
Vinh Phong sững người, theo bản năng quay đầu nhìn cậu, đụng phải đôi mắt cún con long lanh đang ngước lên của cậu.
“…” Vinh Phong cảm thấy tim mình cũng bị va mạnh một cú.
Ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung, rồi cùng nhau giật mình, hấp tấp dời tầm nhìn.
Tim Tần Sương Tinh đập thình thịch. Cậu giả vờ nhìn về phía sạp vớt cá vàng bên cạnh, gò má ửng đỏ. Lần này không đeo khẩu trang che mặt, cậu chỉ còn cách lúng túng quay đầu đi, sợ Vinh Phong sẽ hỏi cậu tại sao đỏ mặt.
Vinh Phong thì đang giằng co dữ dội trong lòng.
Anh ngẩng đầu nhìn tấm biển “Đặc sản côn trùng đủ loại” treo trên quán, lại nhìn Tần Sương Tinh ngoan ngoãn đứng bên cạnh, đôi mắt ướt át tràn đầy mong đợi.
Mong đợi cái gì? Mong đợi đút cho anh ăn côn trùng?
Trời ơi cứu tôi!
Mãnh nam Vinh Phong rưng rưng, một dòng bình luận chạy qua trong đầu:
– Nói điều đáng sợ nhất bằng vẻ mặt đáng yêu nhất…
Tuy là thế, Vinh Phong không nhịn được lại lén nhìn Tần Sương Tinh lần nữa.
Cậu giả vờ bị trò chơi bên sạp thu hút sự chú ý, chăm chú nhìn mấy đứa trẻ ngồi xổm bên bể vớt cá vàng. Lông mi dày và dài khẽ rung như cánh bướm vỗ. Khóe mắt ửng đỏ, lan ra trên làn da trắng mịn như sương. Cậu không đeo khẩu trang nên có thể thấy rõ đôi má cũng phơn phớt hồng.
Rung rinh, mềm mại, chỉ cần chạm nhẹ là sẽ run lên rồi tan ra, toàn thân nhuộm đỏ.
Đẹp thật.
Trước giờ Vinh Phong chưa từng, chưa từng có ý nghĩ như vậy.
Cậu rất đẹp. Lúc ngại ngùng, lúc lấy dũng khí để bày tỏ, đều vừa đáng yêu vừa xinh đẹp. Một người khiến người ta rung động như vậy đưa ra yêu cầu, ai có thể nhẫn tâm từ chối?
Vinh Phong biết rõ mình bị mê hoặc. Tần Sương Tinh chẳng làm gì cả, chỉ ngoan ngoãn đứng trước mặt anh là anh đã chẳng còn sức chống cự.
“Được.”
Anh mở miệng, phát hiện giọng mình hơi khàn.
“Thật ạ?” Tần Sương Tinh hơi kinh ngạc, ánh mắt sáng lên như con bướm phát sáng đậu lên người anh.
Nhưng bướm chỉ đậu một giây, rồi ngượng ngùng bay đi.
Tần Sương Tinh vội quay đầu chỗ khác.
Vinh Phong nhìn cậu, yết hầu chuyển động, bàn tay đang nắm tay cậu cũng vô thức siết chặt thêm.
Ngón tay mềm mại của cậu bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay.
“Tôi chấp nhận thử thách này, nhưng…”
Vinh Phong cười một cái, ánh mắt trầm tối.
“Cậu cũng phải làm nhiệm vụ. Phải giống tôi, thử thách giới hạn bản thân.”
Tần Sương Tinh: “…!”
Câu này có sức công phá quá lớn. Tần Sương Tinh lập tức mở to mắt.
“Thử, thử thách giới hạn bản thân…”
Cảm giác căng thẳng muộn màng ập đến, chứng sợ xã hội phát tác trễ vài giây. Cậu trốn tránh nhìn lung tung, nói năng nói lắp, hoảng loạn không biết làm sao.
Vinh Phong nhìn cậu hoảng loạn, nội tâm dâng lên cảm xúc sung sướng. Anh thấy mình đúng là xấu xa, thậm chí còn có thể xấu thêm chút nữa.
“Giờ chưa nói vội.”
Vinh Phong thần bí nói, “Chờ tôi hoàn thành thử thách xong, tôi nói gì cậu cũng phải cố làm được, đúng không?”
Tần Sương Tinh: “…!”
Đúng là thế, nhưng mà…
Cậu hoàn toàn mất khả năng tư duy. Mới vài phút trước còn định chọc người ta một chút, nào ngờ bị người ta trở tay phản công, bóp nắn tới mức mềm nhũn, không còn sức kháng cự, chỉ có thể đỏ mặt chịu đựng.
Ai bảo cậu trêu người ta trước, tại cậu bày trò trước.
Tần Sương Tinh choáng váng đầu óc. Cậu bị Vinh Phong dắt đi, vai chạm vào tay anh, cùng nhau bước chậm về phía quán “Đặc sản côn trùng đủ loại”.
Nóng quá…
Tần Sương Tinh cảm nhận vai mình cọ vào cánh tay rắn chắc của anh, thân nhiệt nóng bỏng truyền sang qua lớp áo mỏng.
Vinh Phong cao lớn, vai rộng eo thon, là lính cứu hỏa được huấn luyện thường xuyên. Không khó để tưởng tượng được cơ ngực, vòng eo của anh ẩn chứa sức mạnh lớn cỡ nào.
Tần Sương Tinh cảm thấy đầu óc mình sắp cháy rụi. Cơ thể lại rất thành thật, len lén nghiêng thêm, dán sát vào anh hơn chút nữa.
Anh nói ở trước mặt anh, cậu có thể mạnh dạn hơn.
Tần Sương Tinh có cảm giác mình như cầm cọng lông gà làm cờ lệnh, không ngừng dựa vào câu nói đó để tự thuyết phục bản thân, yên tâm dựa sát anh thêm chút nữa.
Vinh Phong không phát hiện điều này. Bởi vì vừa bước vào cửa, nguyên bức tường dán đầy hình ảnh côn trùng liền đập vào mắt anh.
Bọ cạp, châu chấu, chuồn chuồn, nhộng tằm… thậm chí có cả nhện. Tuy chỉ là hình ảnh, ông chủ cũng không mất nhân tính tới mức mang côn trùng sống ra trưng bày, nhưng vẫn quá sức chịu đựng.
Mãnh nam Vinh Phong khóc ròng, toàn thân cứng đờ. Nhìn bức tường dán kín hình côn trùng, anh cảm thấy mình chuẩn bị phát bệnh PTSD, sùi bọt mép, mắt trợn trắng ngất xỉu tại chỗ.
Quá mức chống chịu! Chuyện này đối với anh quá kinh dị!