Người Đẹp Sợ Xã Hội Và Anh Chồng Lính Cứu Hỏa

Chương 58

Bất tri bất giác, kỳ nghỉ hè đã trôi qua hơn nửa. Ngày khai giảng đã gần kề, nhưng thời tiết vẫn còn oi bức.

Điều hòa trong phòng thí nghiệm chạy rì rì, Tần Sương Tinh cúi đầu ngồi trước bàn thao tác sạch, tập trung cao độ, dùng micropipette nhỏ dung dịch vào đĩa nuôi cấy.

Hiện cậu đang làm đề tài về sinh học phân tử, một số thao tác cần được thực hiện trong bàn thao tác sạch.

Bàn thao tác sạch là một môi trường gần như vô trùng tuyệt đối. Khác với bàn thí nghiệm mở thông thường, mặt bàn sạch được che lại bằng một lớp kính, bao phủ toàn bộ mặt bàn, chỉ chừa lại bốn lỗ tròn ở hai bên, để người làm thò tay vào thao tác bên trong, tất nhiên là phải đeo găng tay.

Hai bàn tay được rửa sạch sẽ, một khi đưa vào bàn thao tác sẽ không rút ra cho đến khi làm xong, nhằm giảm thiểu tối đa nguy cơ nhiễm bẩn.

Tần Sương Tinh đưa tay vào lỗ tròn trên mặt kính, chăm chú làm thí nghiệm. Cánh tay kẹt ở mép kính, để lâu dần thấy đau vì bị ép sát, bèn nhích nhẹ tay, điều chỉnh lại tư thế. 

Cậu hít sâu một hơi, đang định tiếp tục thì khóe mắt bất chợt thấy một bóng người phản chiếu trên mặt kính.

“Đàn anh Tống?” Tần Sương Tinh theo phản xạ quay đầu lại, đối diện gương mặt tuấn tú lạnh lùng của Tống Tranh.

“Làm đến bước nào rồi?” Tống Tranh hỏi.

Giọng như cũ nghe không ra cảm xúc. Anh ta đi sang bên kia bàn thao tác sạch, hơi cúi người xuống, quan sát tình hình bên trong qua lớp kính.

Tần Sương Tinh ngoan ngoãn giơ thứ trong tay lên, báo cáo tiến độ công việc của mình.

“Ừ. Đoạn sau để tôi làm, cậu về trước đi.” Tống Tranh nói xong liền đi rửa tay, đeo găng.

Tần Sương Tinh muốn nói: “Không cần, để em làm nốt.” Nhưng Tống Tranh nói tiếp: “Trời tối rồi.”

Tần Sương Tinh ngẩn ra, quay đầu nhìn cửa sổ.

Lúc này cậu mới phát hiện, không biết từ khi nào mặt trời đã lặn. Mấy anh chị trong phòng thí nghiệm cũng đã về từ lâu.

Lúc tay ở trong bàn thao tác, tất nhiên không thể lấy điện thoại xem giờ. Tần Sương Tinh quá tập trung, ngồi liền mấy tiếng mà không hề hay biết. Nếu không có Tống Tranh tới nhắc, cậu không nhận ra trời đã tối.

Mặt Tần Sương Tinh đỏ lên, theo phản xạ xin lỗi: “Em, em xin lỗi. Em làm chậm quá…”

Thật sự là vậy. Dù sao cậu cũng chưa quen việc, nhiều thao tác còn lề mề. Nếu là Tống Tranh làm, có lẽ hai tiếng là xong. Còn cậu rề rà suốt hơn bốn tiếng mà vẫn còn đống việc chưa làm xong…

Tống Tranh đã đeo xong găng tay. Găng cao su màu trắng sữa, ôm sát mười ngón tay và lòng bàn tay anh ta. Ngón tay thon dài đẹp đẽ như điêu khắc, lặng lẽ tỏa ra khí chất quả quyết sắc sảo.

Tống Tranh liếc cậu một cái. Tần Sương Tinh hơi sợ ánh mắt anh ta, không dám ngẩng đầu, chỉ đành ngoan ngoãn rút tay khỏi bàn thao tác, như học sinh tiểu học bị điểm danh phê bình, khoanh tay đứng một bên.

Tống Tranh ngồi xuống trước bàn thao tác, đưa tay vào lỗ kính, cố định lại. Khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú phản chiếu trên mặt kính trong suốt.

“Còn chưa đi à?” Tống Tranh nói.

“Mọi người về hết rồi…” Tần Sương Tinh quay đầu nhìn căn phòng trống rỗng, hơi ngập ngừng: “Vậy, đàn anh, em đi ăn trước nhé? Anh ở một mình bất tiện, em ăn xong sẽ quay lại ngồi với anh một lúc, lỡ anh cần gì em có thể đưa…”

“Không cần.” Tống Tranh nhàn nhạt nói, “Cậu chuẩn bị đủ hết rồi mà? Mọi thứ đều ở trong, không thiếu thứ gì.”

Tần Sương Tinh: “…Vâng ạ.”

Bầu không khí trở nên im ắng.

Tần Sương Tinh rất ngại để đàn anh Tống làm thay. Cậu không biết nên đi hay ở lại, sợ bị anh ta thấy phiền.

Đang do dự, chợt nghe Tống Tranh nói: “Cậu tiến bộ nhiều đấy.”

Tần Sương Tinh giật mình, theo phản xạ ngồi thẳng lưng, nghiêm túc trả lời: “Nhờ đàn anh dạy tốt ạ!”

“Không phải cái đó…”

Động tác tay của Tống Tranh khựng lại. Ánh nhìn lạnh như nước nghiêng tới, như một vệt trăng mảnh lướt qua da Tần Sương Tinh.

“Không chỉ là chuyện thí nghiệm.” Tống Tranh sửa lời, “Khả năng giao tiếp của cậu nữa.”

Tần Sương Tinh ngạc nhiên: “Hả?”

“Bây giờ nói chuyện với tôi, cậu không còn cà lăm nữa.” Tống Tranh thu lại tầm mắt, tiếp tục thao tác, “Tốt. Tiết kiệm được không ít thời gian.”

Tần Sương Tinh: “…”

Đúng là trước đây mỗi lần mở miệng là cậu ấp a ấp úng, tốn không biết bao nhiêu thời gian của đàn anh!

Tần Sương Tinh nhận ra thì đã muộn, xấu hổ tới nỗi muốn chết ngay tại chỗ.

Nhưng mà, Tống Tranh đang khen cậu?

Tần Sương Tinh thấy vui vui. Cảm giác tội lỗi trong lòng cũng vơi đi không ít.

“Vậy, đàn anh, em đi trước nhé?” Cậu lễ phép chào tạm biệt.

“Đi đi.” Tống Tranh vẫn chăm chú nhìn vào bàn thao tác, giọng điệu vẫn vô cảm, “Sắp khai giảng rồi, tranh thủ chơi đi.”

Tần Sương Tinh xoay người định đi, nghe vậy chợt khựng lại. Đang cảm động thì nghe Tống Tranh bổ sung: “Học kỳ sau tôi sẽ giao cho cậu thêm nhiều việc.”

Tần Sương Tinh: “!!!”

Thì ra là vì cái này hả?!

Tần Sương Tinh ôm tâm tình phức tạp, âm thầm rời khỏi phòng thí nghiệm.

……

Nửa tiếng sau, ở một con phố đi bộ sầm uất.

“Thì ban đầu em còn cảm động, tưởng đàn anh tốt bụng, biết quan tâm em, ai dè ảnh nói vậy là để báo trước học kỳ sau sẽ bắt em làm một đống việc…”

Tần Sương Tinh vừa đi vừa nói, sóng vai cùng Vinh Phong dưới bóng cây long não. Ánh đèn đường tỏa ánh sáng vàng dịu hòa với bóng cây loang lổ, chiếu xuống hai người.

Họ chầm chậm đi về phía đầu phố. Gió hè thổi qua mang theo cái nóng hầm hập, tiếng ve rền rĩ bao quanh bốn phía.

Đây là con phố đi bộ nổi tiếng ở thành phố Nghi Giang, dân địa phương hay ghé tới. 

Gần đây thành phố phát triển kinh tế đêm, tổ chức thêm các khu chợ đêm. Hôm nay Vinh Phong đến đây kiểm tra hệ thống phòng cháy chữa cháy cho chợ đêm, thấy có nhiều hàng quán ăn vặt thú vị. Đúng lúc Tần Sương Tinh làm thí nghiệm muộn, chưa ăn tối, thế là hai người hẹn gặp ở đây.

Họ sóng vai đi bộ, Tần Sương Tinh vừa đi vừa kể chuyện ở phòng thí nghiệm. Vinh Phong thỉnh thoảng nghiêng đầu, suy tư liếc cậu một cái.

Không còn nói lắp nữa.

Vinh Phong cảm thấy hơi không vui cho lắm.

Trước đây chỉ khi nói về côn trùng Tần Sương Tinh mới không cà lăm, trơn tru nói hết một câu. Mà bây giờ nói đến Tống Tranh, cậu nói một mạch chẳng vấp phát nào, đã thế còn nói mãi không hết…

“Lúc xuống lầu em gặp đàn anh Lục Vanh. Lạ thật đấy, sao bọn họ cứ thích vào phòng thí nghiệm lúc tối thui thế nhỉ. Thế giới của thiên tài là vậy sao…”

Tần Sương Tinh không nhận ra Vinh Phong có gì bất thường, vẫn tự mình líu lo nói tiếp: “Nhưng mà đàn anh Lục đến cũng tốt. Đàn anh Tống một mình thao tác bất tiện, có người hỗ trợ vẫn hơn…”

“Hai người họ bây giờ còn cãi nhau không?” Vinh Phong bỗng hỏi.

“Hả?” Tần Sương Tinh nghĩ ngợi, “Dạo này hình như không thấy cãi, thỉnh thoảng vẫn đấu võ mồm, chành chọe nhau suốt. Cảm giác như họ kiểu gì cũng không vừa mắt nhau ấy. Nếu không phải vì hai thầy hướng dẫn của họ là đồng môn, chắc họ đã đánh nhau rồi…”

“Cậu nghĩ vậy thật à?” Vinh Phong cười bất đắc dĩ, nghiêng đầu nhìn cậu.

Tần Sương Tinh cảm nhận được ánh mắt của anh, không hiểu sao vành tai đỏ bừng: “Ơ… ý anh là sao?”

“Cái ông đàn anh kim châm ấy, gặp ai cũng lạnh tanh, nhưng cứ gặp Lục Vanh là không nhịn được nói móc, chẳng hề nể nang. Còn đàn anh Lục… Tôi thấy cậu với ổng không thân nhau lắm, nhưng lần trước trên núi, tôi có nói chuyện với ổng vài câu.”

Vinh Phong nói đến đây thì dừng lại.

“Hả???” Tần Sương Tinh bị khơi dậy tò mò. Đôi mắt cún con to tròn lấp lánh, chớp chớp nhìn anh.

Vinh Phong buồn cười. Anh đột nhiên cảm thấy câu vừa rồi mình nói ra như một cái móc câu. Tách một phát, đã móc được con cá nhỏ bật khỏi mặt nước. Cái đuôi ướt sũng của con cá nhỏ vẫn còn quẫy, bắn đầy nước vào mặt anh.

Tâm trạng của Vinh Phong bỗng dưng tốt lên. Anh quay đầu, nhìn thẳng vào mắt cậu, nói: “Lục Vanh không có ác ý với Tống Tranh. Chẳng qua cách họ tương tác hơi đặc biệt một chút. Cậu đừng lo, biết đâu họ thích như vậy đấy.”

Thích như vậy?

Tần Sương Tinh mở to mắt kinh ngạc, mặt đầy vẻ không thể hiểu nổi.

Vinh Phong nhìn vẻ mặt cẩn thận nhấm nháp cái lưỡi câu trong miệng của cậu, khóe môi không kìm được cong lên.

Anh bỗng giơ tay lên, xoa nhẹ đầu cậu.

“…!” 

Tần Sương Tinh giật mình, cái đầu lập tức rụt xuống như thỏ bị hoảng, vành tai đỏ bừng.

“Biết muốn ăn gì chưa?” Vinh Phong lơ đãng hỏi.

Khu chợ đêm rộn ràng tiếng người, không khí thoang thoảng mùi thịt nướng, kẹo bông, đậu hũ thối… đủ loại đồ ăn vặt hòa quyện vào nhau.

Tần Sương Tinh vẫn bịt kín toàn thân, mũ và khẩu trang không thiếu món nào. Giữa đêm hè nóng hầm hập này, trông cậu cực kỳ lạc quẻ. Làn da trắng nõn rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, đuôi mắt đỏ hoe.

Ánh mắt của Vinh Phong rời khỏi vành tai đỏ au của cậu, nhìn sang nơi khác.

Anh như thuận miệng, hạ giọng bảo: “Ở trước mặt tôi, cậu có thể mạnh dạn một chút, đừng sợ. Tháo khẩu trang ra đi, nóng.”

Khẩu trang kia che kín gần nửa mặt cậu, thở ra thở vào khiến nó phập phồng liên tục, nhìn thôi đã thấy ngột ngạt.

Tần Sương Tinh nghe xong hơi khựng lại, khuôn mặt thoáng chút do dự.

Vinh Phong còn định nói gì thêm, thì thấy Tần Sương Tinh từ từ cúi đầu, giơ tay lên, tháo dây khẩu trang khỏi vành tai.

Ánh mắt Vinh Phong vô thức dõi theo động tác của cậu, thấy rõ dái tai đỏ hồng của cậu, làn da sau gáy cũng theo đó ửng đỏ.

“Em hình như, không còn sợ đến thế.”

Tần Sương Tinh tháo khẩu trang, trông như trút được gánh nặng. Cậu cúi đầu, khóe môi cong lên, hít sâu một hơi rồi cười nói:“Đúng là nóng thật.” 

Vinh Phong nghiêng đầu nhìn cậu, bỗng nhiên cúi sát lại gần.

Tần Sương Tinh cảm thấy tay mình nóng ran, đầu ngón tay bị ai đó nắm lấy.

Đồng tử Tần Sương Tinh rung mạnh, kinh ngạc ngẩng đầu. Nhưng chỉ có thể thấy được sườn mặt cương nghị của Vinh Phong.

“Biết muốn ăn gì chưa?” Vinh Phong quay đầu nhìn sang phía khác, giọng vẫn vô tư, nhưng âm điệu trầm khàn, mang theo chút căng thẳng khó phát hiện.

Tai anh hơi đỏ.

Tần Sương Tinh mở to mắt không dám tin, lần đầu tiên dám nhìn chằm chằm vào anh.

Vinh Phong hình như cũng đỏ mặt?

Dưới làn da màu đồng cổ, sắc đỏ nhè nhẹ thực ra không dễ thấy. Nhưng cũng chính vì không dễ thấy, nên lại càng gợi lên cảm giác thẹn thùng kín đáo.

Trái tim Tần Sương Tinh đập loạn vì phát hiện của mình. Lần đầu tiên cậu biết, hóa ra Vinh Phong cũng sẽ đỏ mặt? Một người hướng ngoại như anh cũng đỏ mặt sao? Vì, vì nắm tay mình?

Tần Sương Tinh lúc này mới nhớ ra tay mình đang bị nắm.

Trong đầu cậu lập tức nổ tung một vạn quả cà chua, mớ nước sền sệt ngọt ngào bắn tung tóe trong đầu.

Tần Sương Tinh lại bắt đầu choáng váng, ngơ ngác mềm nhũn nghĩ:

Lạ, lạ quá.

Sao chỉ nắm đầu ngón tay vậy…

Cảm giác giống như chú chó Golden ở khu chung cư. Hồi mới chưa quen thân, nó cũng chỉ dám dùng móng vuốt nhẹ nhàng đặt lên đầu ngón tay cậu.

Chỉ nắm đầu ngón tay mà cũng đỏ mặt. Vinh Phong cũng sẽ đỏ mặt á…

Tim Tần Sương Tinh đập thình thịch, đầu óc được tiếp tế cà chua không ngừng, từng chùm từng chùm pháo hoa đỏ rực bung nở trong não.

Cậu bị bom cà chua chọi cho choáng đầu. Không nghĩ nổi, cũng không hiểu nổi.

Như thể bị bản năng nào đó thúc đẩy. Như một loài côn trùng phát hiện ra pheromone, bản năng sinh lý bùng phát, lập tức rơi vào thời kỳ động dục rực lửa.

Lạ quá, thật sự rất lạ.

Nhưng, thoải mái. Cảm giác này rất dễ chịu…

Tần Sương Tinh mơ mơ màng màng nghĩ, rồi khẽ siết tay lại, bóp nhẹ tay Vinh Phong.

“!”

Vinh Phong cứng người, bị cậu doạ cho chấn động!

Bình Luận (0)
Comment