Người Đẹp Sợ Xã Hội Và Anh Chồng Lính Cứu Hỏa

Chương 66

Sau khi khai giảng, Tần Sương Tinh đã là sinh viên năm tư. Thực ra không còn nhiều môn học, nhưng chỉ hai tuần nữa là tới kỳ thi viết tuyển thẳng cao học, cậu phải tranh thủ thời gian ôn tập.

Chuyện làm video trên T-Station tạm thời gác lại. Hai tuần không ra clip không phải vấn đề gì lớn, cậu đã sớm giải thích với người theo dõi. Mọi người đều bảo cậu cứ yên tâm ôn thi, thi xong rồi quay lại cập nhật cũng chưa muộn.

Chiều hôm đó từ trường về, Tần Sương Tinh tiện đường ghé qua nhà một chuyến, mang theo một đống sách vở.

Nghe thấy tiếng chìa khóa xoay ở cửa, Vinh Phong ở trong bếp liền lau khô tay, bước ra đón cậu.

Kết quả là cả hai cùng sững người đứng tại chỗ.

Vinh Phong nhìn chiếc ba lô nặng trịch của cậu, có hơi kinh ngạc: “Em định đọc hết chỗ sách này hả?”

Tần Sương Tinh thì nhìn không chớp mắt cái tạp dề mặc bên ngoài bộ đồ ở nhà của anh. 

Tạp dề là cỡ tiêu chuẩn, mà Vinh Phong cơ ngực nở nang, eo lưng săn gọn. Mặc tạp dề vào, phần eo rộng thùng thình, phần ngực lại căng khít. Cơ ngực đẩy tạp dề phồng lên, khiến người ta không khỏi liên tưởng đến cái hôm anh bị bịt mắt…

Tần Sương Tinh hơi lúng túng, mặt đỏ bừng, quay đầu đi chỗ khác, nói: “Anh đang nấu cơm à…”

“Ừ.” Vinh Phong vươn tay đón lấy ba lô của cậu, ước lượng thử, quả nhiên rất nặng.

Tần Sương Tinh không ngờ Vinh Phong biết nấu ăn. Cậu tưởng Vinh Phong tốt nghiệp xong thì vào đội cứu hỏa luôn, ăn cơm tập thể quen rồi, chẳng có mấy cơ hội tự xuống bếp. Nào ngờ món xào hay canh hầm gì anh cũng đều nấu rất ra gì và này nọ.

Tần Sương Tinh ngồi trước bàn, nhìn anh bày ra một bàn thức ăn như ảo thuật, trong lòng có chút áy náy, không nhịn được nói: “Lưng anh còn đau mà…”

Vinh Phong đáp: “Không đau đến thế.”

Ngừng một chút, anh nói tiếp: “Nhưng vẫn phải thay thuốc.”

Tần Sương Tinh: “…”

Không biết nghĩ tới chuyện gì, mặt cậu đỏ lên.

Cơm nước xong xuôi, hai người ôm nhau xem ti vi một lát. Vinh Phong nói: “Giúp anh thay thuốc đi. Làm sớm cho xong, em còn đọc sách.”

Tần Sương Tinh bèn lấy túi nhựa mang về từ bệnh viện ra.

Bông gòn, nhíp, gạc, thuốc sát trùng. Đồ dùng bày ngay ngắn trên mặt bàn, trông rất ra dáng.

Vinh Phong xoay lưng lại, hai chân dang ra, ngồi cưỡi trên ghế. Vạt áo vén lên để lộ vùng da đồng rắn chắc. Cơ bắp trên lưng cuồn cuộn, sống lưng lõm sâu, vòng eo săn chắc, không khó để tưởng tượng bên trong ẩn chứa sức mạnh lớn cỡ nào.

Tần Sương Tinh đeo găng tay, cẩn thận gỡ băng gạc trên lưng anh ra. Vệt máu nhàn nhạt thấm qua lớp gạc, vết thương vẫn khiến người ta nổi da gà, nhìn thôi cũng thấy đau.

Dịch từ vết thương đã ít đi rất nhiều. Máu thịt mới đang lành lại, lớp da non hồng hồng nhợt nhạt tương phản rõ rệt với làn da đồng sậm.

Tần Sương Tinh nhẹ tay thay thuốc cho anh, rồi cẩn thận quấn gạc mới, cố định chắc chắn.

Vinh Phong quay đầu lại, gương mặt anh tuấn không đau đớn chút nào. Khóe môi anh cong lên, cười nói với Tần Sương Tinh: “Đi học bài đi.”

Nói xong tự vươn tay mặc áo.

Tần Sương Tinh cầm giúp anh cái áo, vô tình chạm phải làn da qua lớp áo mỏng, cơ thể rắn chắc tràn trề sức sống vô hạn. Đầu ngón tay Tần Sương Tinh thoáng nóng lên, mất tự nhiên rụt tay về.

Vinh Phong lại túm lấy tay cậu, đưa lên môi hôn nhẹ. Sau đó hình như anh thở dài, cũng giống như tự nhủ, lặp lại: “Đi học bài đi…”

Vinh Phong không hỏi cậu tối nay có ở lại không, chỉ âm thầm dọn dẹp một căn phòng trong lúc cậu đi học buổi chiều, trải sẵn chăn ga sạch lên giường.

Tần Sương Tinh cũng không nhắc tới chuyện này, chỉ lặng lẽ mang theo đồ thay từ nhà sang.

Khi vào phòng tắm, cậu thấy ngay một bộ đồ dùng vệ sinh mới toanh đặt bên bồn rửa. Bàn chải, kem đánh răng, cốc súc miệng, khăn mặt, khăn tắm… thậm chí còn có cả dép lê. Dép nhỏ hơn một cỡ so với của Vinh Phong.

Tần Sương Tinh đứng trong phòng tắm, cởi vớ ra, ướm vào đôi dép. Ngón chân trắng hồng co lại vì ngượng.

Vừa khít, đúng cỡ chân của cậu.

……

Luôn có cảm giác rằng, mọi thứ xảy ra quá đỗi tự nhiên.

Từ nắm tay, hôn môi, đến bây giờ là sống chung một nhà… Trong vài ngày ngắn ngủi, mối quan hệ của hai người như được nhấn nút tua nhanh, làm xong hết những chuyện mà các cặp đôi bình thường phải mất rất lâu mới có thể làm.

Như thể đã được lên kế hoạch từ lâu, ăn ý một cách lạ lùng.

Tần Sương Tinh đọc sách ôn thi tới khuya mới chịu tắt đèn, nằm xuống giường.

Ngửi thấy mùi thơm xa lạ sạch sẽ trên ga trải giường, cậu vẫn cảm thấy như đang mơ, không chân thật. Trong lòng có hơi hồi hộp, khóe môi lại không kiềm được mà cong lên.

Cậu chôn mặt vào chiếc gối mới tinh, ngửi thấy được mùi nắng.

Vinh Phong ngủ chưa nhỉ?

Không hiểu sao, Tần Sương Tinh cầm lấy điện thoại, bật sáng màn hình, quả nhiên có vài tin nhắn chưa đọc.

– Vinh Phong: Ngủ chưa?

 Vinh Phong: Vừa phát hiện quên trả lời em.

– Vinh Phong: Chúc mừng nhé. Anh đã bảo là em giỏi mà. Mấy video em làm siêu thú vị luôn, đến người sợ côn trùng như anh còn coi hoài không chán.

– Vinh Phong: Cố lên!

Tần Sương Tinh nhìn mấy dòng tin nhắn, nhất thời không nhớ anh đang nói gì. Kéo khung chat lên trên một chút, cậu mới sực nhớ, hôm Vinh Phong xảy ra chuyện cũng chính là ngày cậu được L-OHP like và chia sẻ video của mình.

Cậu hào hứng chia sẻ với Vinh Phong, nhưng không nhận được hồi âm.

Khi đó Vinh Phong đang liều mình trong biển lửa, giành giật mạng sống với ngọn lửa ngùn ngụt và hóa chất nguy hiểm sẵn sàng phát nổ bất cứ lúc nào.

Về sau, Tần Sương Tinh tới bệnh viện tìm anh, từ đó gần như không tách xa nhau, dính nhau mọi lúc mọi nơi, có chuyện gì thì có thể nói trực tiếp.

Trước đây họ chỉ là bạn trên mạng, mọi liên lạc đều phải qua màn hình, khó khăn lắm mới gặp được một lần. Giờ thì ngược lại, biến thành mối quan hệ thân thiết ngoài đời thực.

Mặt Tần Sương Tinh nóng lên, vẫn cảm thấy mọi chuyện diễn ra quá nhanh, quá độ ngột, như một món quà từ trên trời rơi xuống, khiến cậu trở tay không kịp.

Không biết mọi thứ bắt đầu từ đâu, cậu chỉ biết là mình muốn nắm thật chặt.

Bởi vì… cậu thích người ấy.

Từng có lúc, Tần Sương Tinh nghĩ rằng Vinh Phong là một anh đẹp trai tốt tính, vì muốn giúp cậu vượt qua chứng sợ xã hội nên mới chủ động đưa tay ra giúp đỡ.

Về sau lại cảm thấy vấn đề nằm ở mình. Chứng sợ xã hội biến thành phản ứng có điều kiện, chỉ phát tác riêng với Vinh Phong. Mặt đỏ, tim đập, dopamine và adrenaline tuôn trào, từng đợt sóng nhiệt dồn lên khiến đầu óc mơ màng.

Mãi đến cái ngày Vinh Phong giả vờ quay đầu xem cá vàng, lặng lẽ nắm tay cậu như nâng niu bảo vật. 

Mãi đến khi Tần Sương Tinh nhìn thấy trên mặt Vinh Phong hiện lên sắc đỏ. Đó là cảm xúc cậu quá quen thuộc, bối rối, rụt rè, sợ bị từ chối nhưng vẫn nhịn không được vươn râu thăm dò.

Khoảnh khắc đó, Tần Sương Tinh cuối cùng cũng hiểu nguyên do mọi chuyện.

Hai người thích nhau.

Tần Sương Tinh nằm nghiêng trên giường, cảm thấy như được bao bọc trong hơi thở ấm áp mặt trời.

Cậu bỗng nhiên ý loạn tình mê, ôm điện thoại, chậm rãi gõ vào khung chat dòng chữ:

– Em cũng thích anh.

Tần Sương Tinh gửi tin nhắn xong thì mơ mơ màng màng ngủ mất.

Cậu không hề hay biết, ngay ngoài cửa phòng mình, người đàn ông cao lớn đã vài lần giơ tay định gõ cửa, rồi lại do dự buông xuống, giống như con gấu to rối rắm không biết có nên thò tay vào tổ ong để li.ếm mật hay không.

……

Mấy ngày sau đó, Tần Sương Tinh ở lại nhà Vinh Phong.

Hai người sống cùng nhau, yên ổn bình lặng.

Tần Sương Tinh đi đi về về giữa trường học và nhà Vinh Phong, thỉnh thoảng về nhà một chuyến, sẽ mang theo đồ ăn mẹ cậu nấu.

Vinh Phong hỏi về ý kiến của bố mẹ cậu, Tần Sương Tinh đỏ mặt giải thích: “Họ rất vui vì em đến nhà bạn ở.”

Vinh Phong hiểu ngay. Anh cũng không vội, dù sao thì tương lai còn dài.

Sống chung một mái nhà, cả hai đều có cảm giác yên ổn viên mãn.

Vết thương của Vinh Phong dần hồi phục, rất nhanh đã đóng vảy, sinh hoạt hằng ngày không còn đau nữa. Nhưng anh vẫn giữ “nghi thức”, khăng khăng muốn Tần Sương Tinh thay thuốc cho mình.

Ngoài thay thuốc ra, việc gì Vinh Phong cũng không để cậu động tay. Nấu cơm, giặt đồ, quét dọn… anh làm hết. Tần Sương Tinh cảm thấy mình như quay về thời lớp 12, biến thành động vật quý hiếm cần được bảo vệ.

Lúc Tần Sương Tinh học bài, Vinh Phong tuyệt đối không làm phiền. Chỉ khi cậu học mệt muốn thư giãn, hai người mới ôm nhau, hôn nhau, thân mật một chút.

Cuộc sống bỗng chốc đi vào quỹ đạo, hết thảy xuôi gió xuôi nước. Điều duy nhất khiến Tần Sương Tinh hơi bận lòng là mục tin nhắn trong hệ thống T-Station đã tích lũy quá nhiều.

Đôi lúc cậu mở T-Station để tra tài liệu, vô tình liếc thấy con số 999+ tin nhắn riêng, lại thấy áy náy không thôi. Cảm thấy mình đã lơ là những khán giả luôn kiên nhẫn đợi cậu cập nhật.

Cuối cùng cũng đến ngày thi viết xét tuyển nghiên cứu sinh.

Vinh Phong đưa cậu đến trường, đợi bên ngoài phòng thi.

Thi xong, hai người cùng nhau ra ngoài ăn một bữa mừng Tần Sương Tinh “thoát nạn”. Nhưng Tần Sương Tinh không vui, trái lại còn buồn rầu, thấp thỏm nói: “Tiếp theo là vòng phỏng vấn…”

Vinh Phong biết cậu đang sợ điều gì, định lên tiếng an ủi, thì thấy Tần Sương Tinh đột nhiên siết chặt nắm đấm, tự mình vực dậy tinh thần: “Ừm, kệ đi, tới đâu hay tới đó. Trước tiên về làm video đã!”

Vinh Phong: “???”

Sao tự dưng nhảy đến chuyện làm video?

Vinh Phong vốn định buổi tối rủ cậu đi xem phim, ai ngờ Tần Sương Tinh chạy một mạch về nhà, bật máy tính lên bắt đầu quay video. Quay xong thì tranh thủ lúc chờ upload để trả lời một loạt tin nhắn riêng tích trữ từ lâu.

Cậu như một con quay nhỏ vui vẻ, quay tít mù không ngừng nghỉ.

Vinh Phong: “…”

Tối đó hai người tắm rửa xong, cùng ngồi trên sofa. Tần Sương Tinh đặt laptop lên đầu gối, hai tay gõ như bay, lách cách trả lời từng tin nhắn. Vinh Phong nhướng mày, vươn tay vòng qua eo cậu, kéo người vào lòng.

Tần Sương Tinh tựa đầu lên xương quai xanh anh, điều chỉnh tư thế thoải mái, ngoan ngoãn rúc vào lòng anh tiếp tục trả lời tin nhắn.

Vinh Phong hơi nheo mắt, đang muốn nói chuyện thì vô tình liếc thấy giao diện video của cậu. Trên màn hình là hàng loạt dòng bình luận chạy lướt qua cực nhanh.

– Blogger có giọng siêu mềm siêu sến. Chẹp, đúng gu thiếu niên mà tui mê luôn á!

– Bạn phía trên nói chuẩn, giọng blogger nghe một cái là biết kiểu ngọt ngào mềm mại, đậm vibe thiếu niên. Blogger ơi bao giờ mới chịu lộ mặt cho tụi tui xem hả?

– Kiến ơi, sắp tám vạn fan rồi đó! Lên mười vạn là phải có phúc lợi nha!

– Cái gì!? Mười vạn rồi á? Nhanh dữ thần…

– Mười vạn fan thì theo “luật giang hồ” phải cosplay nữ nha!

Ngọt? Mềm? Sến? Cos nữ?

Lông mày Vinh Phong chau lại, bàn tay đặt ở eo Tần Sương Tinh cũng từ từ siết chặt.

Bình Luận (0)
Comment