Tần Sương Tinh cảm nhận được lực siết nơi eo, không khỏi sững người. Cậu theo phản xạ rụt nhẹ vào lòng Vinh Phong, lí nhí nói: “Nhột…”
Vinh Phong không thu tay về, bàn tay to nóng rực chậm rãi vuốt ve bên hông cậu, âm thầm châm lửa.
“Sao có nhiều tin nhắn cần trả lời thế?” Vinh Phong nhìn lướt qua những dòng bình luận táo bạo sặc mùi tỏ tình, giọng lại ra vẻ thờ ơ.
Tần Sương Tinh thở dài: “Vì trước đó tích nhiều bình luận chưa kịp trả lời. Suốt ngày ôn thi, lơ người ta lâu như vậy, em cũng thấy ngại. Nhưng đúng là càng ngày càng nhiều, em thấy đuối quá…”
Cậu cũng cảm nhận được. Lượng fan tăng đều mỗi ngày, video cũ vẫn còn hot, video mới vừa đăng lên là fan ùn ùn kéo vào xem và để lại bình luận. Tần Sương Tinh không nỡ thờ ơ với thiện ý của người khác, nên dù rất mệt vẫn muốn cố gắng trả lời từng người một, trả lời bằng một cái emoji cũng được.
Ban đầu cậu nghĩ cùng lắm mất hai tiếng, ai ngờ đã gần mười giờ đêm mà vẫn còn cả đống tin nhắn chưa đọc.
Thật sự đau đầu.
Vinh Phong co bàn tay đặt ở eo cậu, giọng trầm hơn: “Để anh giúp em nhé?”
“Dạ?”
Tần Sương Tinh quay đầu. Đúng lúc Vinh Phong hơi nghiêng về phía trước, cúi xuống nhìn màn hình máy tính của cậu. Hơi thở hai người quấn vào nhau.
Tim Tần Sương Tinh run lên, má Vinh Phong chạm nhẹ vào môi cậu.
Cậu gần như đang ngồi trong lòng anh, thân thể dán sát không một kẽ hở.
Không khí xung quanh bỗng nóng rực.
Tần Sương Tinh thở d.ốc, tim đập dồn dập như muốn nổ tung lồng ng.ực. Thế nhưng Vinh Phong không làm gì quá phận, chỉ bình tĩnh chỉ vào màn hình: “Mấy trăm cái này là tin nhắn chưa đọc à?”
“Vâng…” Tần Sương Tinh ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt sát gần. Sống mũi cao, lông mày rậm, đôi môi mỏng gợi cảm… Một gương mặt điển trai đến mức có tính tấn công, làm người ta không cách nào chống cự, dễ dàng rơi vào bẫy.
Tần Sương Tinh bị hơi thở tràn ngập tính xâm lược bao trùm, cả người mềm nhũn, giống như con cái bị pheromone của con đực khơi kỳ động dục, khoang rỗng nào đó trong cơ thể khẽ mở ra, ướt át run rẩy, trống rỗng bủn rủn.
Vinh Phong như cảm nhận được, quay đầu lại, ánh mắt rơi trên cánh môi mềm của cậu.
Anh xưa nay chẳng bao giờ tiếc thỏa mãn cậu. Tần Sương Tinh chỉ cảm thấy môi mình nóng lên, hơi thở ấm áp tới gần.
Một nụ hôn dịu dàng cực độ rơi xuống khóe môi, mổ nhẹ, từng chút cạy mở.
Cơ thể Tần Sương Tinh mềm nhũn, không ngừng trượt xuống, như người đuối nước bám chặt lấy khúc gỗ cứu sinh, tự giác ôm lấy cổ anh.
Cổ họng Vinh Phong bật ra một tiếng cười trầm thấp, nụ hôn càng thêm triền miên.
Hai người ôm chặt nhau, hôn hồi lâu. Mãi đến khi Tần Sương Tinh bị hôn đến đỏ mặt tía tai, hô hấp dồn dập, Vinh Phong mới chịu buông cậu ra, đầu ngón tay lưu luyến mân mê đôi môi sưng đỏ của cậu.
“Anh cũng bị em lơ lâu lắm rồi…” Vinh Phong cười thấp, “Sao em chỉ nghĩ tới fan mà không đoái hoài gì đến anh?”
Tần Sương Tinh đờ đẫn nhìn anh, thầm nghĩ: Em nào có không đoái hoài, vừa nãy còn bị anh hôn suýt xỉu kia kìa!
Vinh Phong không trêu nữa, ôm lấy vai cậu, kéo sát vào ngực mình, nói: “Để anh giúp em trả lời tin nhắn nhé.”
“Hả?”
Tần Sương Tinh vẫn còn ngây ngất trong dư âm nóng bỏng vừa rồi, chưa kịp phản ứng.
Vinh Phong nói: “Anh thấy em trả lời mấy trăm cái, toàn mấy câu kiểu ‘Cảm ơn đã ủng hộ’, ‘Tôi sẽ cố gắng hơn’… Anh có thể làm thay. Em sẽ tiết kiệm được thời gian để làm video hoặc làm chuyện khác có ý nghĩa hơn.”
Anh dừng một chút, rồi bổ sung: “Em xem anh là trợ lý cũng được. Anh sẽ giúp em xử lý hết mấy lời khen lặp đi lặp lại đó. Nếu gặp câu nào anh không trả lời được, nhất là mấy vấn đề chuyên môn về côn trùng, anh sẽ note lại cho em, khi nào rảnh em trả lời sau.”
“Thật ạ? Vậy thì tốt quá!”
Mắt Tần Sương Tinh sáng lên, nhưng lại hơi do dự: “Nhưng như vậy có làm phiền anh không…”
“Không sao, anh rảnh lắm, tiện tay giúp em thôi mà.”
Vinh Phong xoa đầu cậu an ủi, “Vả lại em còn phải chuẩn bị phỏng vấn nhỉ? Việc học quan trọng hơn, chuyện bên này cứ để anh lo.”
Tần Sương Tinh nghe đến chuyện phỏng vấn sắp tới, mặt lập tức xị xuống, lại buồn rầu.
“Đúng ha, phỏng vấn…”
Nghe nói đến lúc đó sẽ có một đống giám khảo thay phiên nhau hỏi, giáo sư Chu cũng sẽ tham gia. Là một bệnh nhân sợ xã hội nghiêm trọng, chỉ tưởng tượng đến cảnh đó thôi Tần Sương Tinh đã thấy khó thở.
Vinh Phong cong môi: “Chuyện đó, anh cũng có thể giúp em.”
“Hở hở hở?”
Hai mắt Tần Sương Tinh sáng rực: “Giúp kiểu gì?”
Vinh Phong chỉ cười trầm, không trả lời, giúp cậu chỉnh lại cổ áo bị vò xộc xệch khi hôn lúc nãy. “Đi ngủ trước đã, khuya rồi. Ngày mai anh nói.”
“Ơ, nhưng vậy em sẽ mất ngủ!”
Tần Sương Tinh không hài lòng, đôi mắt lấp lánh toàn là mong chờ, “Là gì vậy? Anh nói trước đi mà!”
Vinh Phong cười: “Bí mật.”
Tần Sương Tinh còn định năn nỉ thêm, cơ thể bỗng nhẹ bẫng.
Cậu sợ hãi kêu một tiếng, theo bản năng ôm chặt cổ anh, lúc này mới nhận ra mình bị bế bổng lên. Vinh Phong bước đi vững vàng, hướng về phía phòng ngủ.
Anh định làm gì vậy?
Mặt Tần Sương Tinh đỏ bừng, trái tim đập thình thịch, nhớ lại ngày hai người lần đầu gặp nhau ở chợ. Lúc đó cậu cũng bị Vinh Phong bế thế này, ngả vào ngực anh.
Khi ấy chỉ thấy xấu hổ, muốn độn thổ chết quách cho xong. Bây giờ lại là một kiểu xấu hổ khác.
Tần Sương Tinh không kìm được cuộn ngón tay lại, len lén níu vạt áo anh.
Vinh Phong có vòng eo thon chắc, sức mạnh kinh người, bế cậu bước đi không hề loạng choạng. Anh bế Tần Sương Tinh vào phòng, cánh cửa phía sau khép lại, khiến tim cậu run lên, miệng lưỡi khô khốc.
Vinh Phong cúi người, nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường.
Bộ đồ ngủ mùa hè mỏng manh, cài cúc không chỉnh tề, lúc anh cúi xuống vô tình lộ ra xương quai xanh và cơ ngực. Làn da nâu đồng, thân hình nam tính quyến rũ.
Đồng tử Tần Sương Tinh co lại, ngưng thở.
Vinh Phong hôn cậu một cái, nói: “Ngủ ngon.”
Rồi kéo chăn đắp cho cậu, đứng dậy rời đi.
“…”
Tần Sương Tinh đần mặt.
Vậy thôi? Chỉ thế thôi???
Đầu óc cậu trống trơn. Đến khi Vinh Phong ra khỏi phòng, cậu mới bừng tỉnh, nhận ra vừa nãy mình chờ mong cái gì. Mặt mũi cậu đỏ bừng, đầu óc kêu bụp bụp bụp, cà chua điên cuồng nổ tung trong não.
Sao, sao lại không làm gì! Đến nước này rồi mà!!!
Tần Sương Tinh cắn môi, túm chặt chăn, vừa xấu hổ vừa uất ức, uốn éo trong chăn như con sâu.
Nghĩ tới nghĩ lui, từ vụ nổ nhà máy hóa chất, từ lúc hai người họ chính thức xác nhận tình cảm với nhau, hình như chỉ mới qua hơn nửa tháng một chút. Bây giờ mà tiến đến bước kia thì hình như hơi nhanh quá.
Nhưng mà, nhưng mà…
“Ưm…” Tần Sương Tinh sắp bị suy nghĩ bậy bạ của mình bức điên. Cậu không nhịn được ôm chăn lăn qua lăn lại trên giường. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực như trái cà chua chín.
……
Cùng lúc đó, bên ngoài phòng khách.
Vinh Phong nhanh chân quay lại bàn máy tính, mở giao diện tin nhắn riêng của Tần Sương Tinh.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, chỉ trong vài phút ngắn ngủi lại tăng thêm mười mấy tin nhắn chưa đọc. Toàn là fan hâm mộ nghe tin cậu đăng video mới, vội vàng chạy đến nhắn tin.
Vinh Phong mở tin nhắn trên cùng ra xem.
– Vợ ơi vợ ơi! Vợ cuối cùng cũng về rồi! Hu hu hu em nhớ vợ chết mất! Không có video của vợ, tối nào em cũng mất ngủ! Cuối cùng cũng có cái mới để xem rồi, mlem mlem!
Vinh Phong: “…”
Xem côn trùng có cái gì hay ho mà mlem mlem!
Đồ b.iến th.ái! Đến đây để học kiến thức hay giở trò lưu manh!
Vinh Phong mặt không cảm xúc, trả lời đối phương một icon mặt cười .
Mỉm cười im lặng không nói, tự hiểu lấy đi.
Tắt khung trò chuyện, cái tiếp theo.
– Woa! Vợ cập nhật rồi! Hê hê hê cuối cùng cũng đợi được! Mà này vợ sắp 100k fan rồi đó, không cần mặc đồ con gái đâu, chỉ cần vợ chịu lộ mặt thôi có được không!
Vinh Phong: “…”
Lộ mặt? Dựa vào cái gì? Trên mạng ngư long hỗn tạp, tùy tiện để lộ thông tin cá nhân, bị kẻ xấu nhắm vào thì phải làm sao?!
Vinh Phong hừ lạnh một tiếng, công bằng như một, trả lời tiếp một cái mặt cười .
Tiếp theo: Vợ nhìn em đi nhìn em đi…
Cái nữa: Vợ ơi rep em đi!
Lướt xuống mấy chục tin, có tới một nửa đều mặt dày gọi Tần Sương Tinh là vợ, đưa ra mấy yêu cầu linh tinh đủ kiểu. Vinh Phong xem mà gân xanh nổi đầy trán, tức đến phát cáu, thầm chửi: Tôi còn chưa gọi đâu, mấy người là cái thá gì?!
Anh cạn sạch kiên nhẫn đọc từng tin một, chuyển sang tìm kiếm theo các từ khóa như “vợ”, “mặc đồ nữ”, “lộ mặt”… gom hết mấy tin nhắn phô trương quá đà, vô bổ nhảm nhí lại. Trả lời tất cả bằng một icon mặt cười .
Sau đó đánh dấu thành [đã đọc].
Tin nhắn riêng trên nền tảng sẽ tự động sắp xếp theo thời gian, tin đã đánh dấu sẽ trôi xuống cuối, hiển thị bằng màu xám mờ không dễ thấy. Như vậy thì Tần Sương Tinh sẽ không nhìn thấy nữa.
Sau khi làm xong xuôi, Vinh Phong cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, không nhịn được ngả người ra ghế sofa, thở phào một hơi thật dài.
Thấy thời gian không còn sớm, Vinh Phong ngáp một cái, tắt máy đứng dậy.
Ừm, hôm nay thu hoạch khá dồi dào. Một lần diệt trừ mấy trăm “tình địch” tiềm năng!
Vinh Phong hài lòng, hớn hở quay về phòng đánh một giấc. Y như con gấu to ngốc nghếch bỏ dưa hấu đi nhặt vừng, nhặt xong còn vênh mặt đắc chí.