Mặc dù chương trình học năm tư không nhiều, nhưng những môn cần học vẫn phải học.
Sáng sớm hôm sau, Tần Sương Tinh dậy rất sớm. Cậu rửa mặt chuẩn bị xuống lầu chạy bộ buổi sáng, vừa mở cửa phòng liền thấy Vinh Phong tinh thần phấn chấn đứng trước mặt.
Tần Sương Tinh ngẩn người, theo phản xạ hỏi: “Anh định ra ngoài ạ?”
Vinh Phong: “Chạy sáng với em.”
Tần Sương Tinh: “Vết thương sau lưng anh…”
Vinh Phong cười cười, vươn vai duỗi gân cốt, nói: “Hết đau lâu rồi.”
Đúng là vậy. Mỗi ngày Tần Sương Tinh đều giúp anh thay thuốc, rất rõ tình trạng vết thương sau lưng đã lành. Thật ra từ hôm qua đã lành hẳn, không cần băng bó nữa.
Vết thương lành, Vinh Phong sắp phải về đơn vị.
Tần Sương Tinh chợt thấy trống vắng khó tả, trên mặt thoáng hiện mất mát, uể oải đáp một tiếng: “Vâng.”
Vinh Phong nói: “Anh sẽ xin với đội, từ nay về nhà ngủ buổi tối.”
Tần Sương Tinh sửng sốt ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt sáng ngời của anh.
“Còn nhớ không, anh từng nói với em…” Vinh Phong ngừng một chút, khóe môi dịu dàng cong lên: “Lính cứu hỏa đã kết hôn hoặc đang yêu có thể xin phép được rời đội buổi tối để về nhà ngủ.”
Tim Tần Sương Tinh bị chọc một cái.
“Nhưng những hôm trực thì vẫn phải ở lại đội.” Vinh Phong áy náy nói tiếp: “Mỗi tháng sẽ có khoảng 4-5 ngày không thể ở bên em được.”
“Không, không sao…”
Giọng điệu của Vinh Phong giống hệt người chồng xin lỗi vợ mới cưới, làm Tần Sương Tinh thấy mặt mình nóng bừng. Cậu không khỏi ảo não, lần nào cũng bị Vinh Phong chọc cho đỏ mặt.
Tần Sương Tinh cúi gằm đầu. Vinh Phong đi tới, cốc nhẹ vào mũi cậu, nói: “Chạy sáng nào.”
“Vâng.”
Khóe môi Tần Sương Tinh cong lên, như chú cún con vẫy đuôi, vui vẻ chạy theo anh.
……
Trước đây Tần Sương Tinh chỉ chạy bộ trong khu dân cư.
Lần này có Vinh Phong đi cùng, anh dẫn cậu làm quen với khu vực xung quanh. Chợ đầu mối, quán cơm nhỏ, cửa hàng tiện lợi 24h… đủ các tiện ích sinh hoạt.
Tần Sương Tinh nghe anh giới thiệu từng chỗ một, trong lòng thấy ấm áp, xen lẫn chút ngượng ngùng khó hiểu.
Chạy sáng xong, hai người tìm một quán ăn sáng.
Tần Sương Tinh ngồi bên bàn, ngẩng đầu nhìn Vinh Phong xếp hàng bên cạnh quầy bếp kính. Vinh Phong vai rộng lưng thẳng, dáng cao rắn rỏi, áo thể thao mỏng vì vừa vận động nên hơi ướt, đường cơ lưng lấp ló mơ hồ.
Vòng eo thon gọn, sống lưng lõm sâu. Một vóc dáng quyến rũ đến mức khó mà không nghĩ linh tinh.
Tần Sương Tinh nhìn chằm chằm, nhớ đến cảnh mỗi tối anh chủ động vén áo cho cậu xem vết thương sau lưng, mặt lại nóng ran.
Vinh Phong bưng hai tô đồ ăn bước tới, cười hỏi: “Nóng lắm hả?”
Tần Sương Tinh hốt hoảng cúi đầu, lắp bắp: “Có chút…”
“Vậy để nguội rồi ăn.” Vinh Phong cầm muỗng, từ tốn khuấy nhẹ tô canh, thổi hơi.
Tần Sương Tinh lúc này mới để ý, anh mua cho cậu một bát hoành thánh nhỏ, không rau mùi, không hành lá, chính là phần đồ ăn sáng mà lần đầu gặp mặt, cậu đã xếp hàng tới mức ngất xỉu vẫn không mua được.
Tần Sương Tinh ngơ người, ma xui quỷ thế nào mà đưa tay ra, khẽ nhéo đầu ngón tay của Vinh Phong.
Vinh Phong không hiểu ý cậu, kiên nhẫn dò hỏi: “Sao vậy?”
Tần Sương Tinh lúc này mới giật mình nhận ra mình đang làm gì giữa chốn đông người, hoảng hốt “vèo” một cái rụt tay về.
“?”
Vinh Phong ngạc nhiên nhìn cậu, vài giây sau hơi hiểu ra, nhưng không vạch trần. Anh cúi đầu mỉm cười, tiếp tục thổi nguội bát hoành thánh cho cậu.
……
Ăn sáng xong, hai người thay đồ, từng người ra cửa.
Vinh Phong về đội cứu hỏa báo danh, Tần Sương Tinh đến trường đi học.
Lúc này là đầu tháng Chín, trời vẫn còn nóng. Tần Sương Tinh đạp xe đến trường, mồ hôi lấm tấm nơi chóp mũi.
Vừa dựng xe xong thì chuông vào lớp reo vang, Tần Sương Tinh cùng mấy bạn sinh viên khác đi trễ, vội vã lên lầu. Không hiểu sao, cậu cảm thấy có rất nhiều ánh mắt dõi theo mình.
Lạ nhỉ.
Tần Sương Tinh đã lâu không gặp phải tình trạng như thế này. Từ khi lần lượt hoàn thành các “nhiệm vụ mạo hiểm” Vinh Phong giao cho, tình trạng sợ xã hội của cậu đã cải thiện rất nhiều, không còn thở d.ốc hay ngất lịm giữa đám đông nữa.
Hay là do trời nóng quá?
Tần Sương Tinh không nghĩ nhiều, nhanh chóng bước vào lớp, tìm chỗ trống ngồi xuống, chuẩn bị nghe giảng.
Cô gái ngồi bên cạnh mở to mắt, khóe môi nhếch lên, ngay sau đó cố gắng đè xu.ống, quay đầu thì thầm gì đó với một cô gái khác bên cạnh.
Tần Sương Tinh: “……”
Vậy là không phải ảo giác! Có cái gì đó sai sai!!!
Tần Sương Tinh mở sách ra, cố gắng ổn định tâm trạng, lén sờ mặt và quần áo mình. Áo cài nút cẩn thận, khóa quần kéo rồi, mặt không dính gì cả. Họ nhìn cái gì vậy…
Tần Sương Tinh ra sức ngó lơ ánh nhìn xung quanh, thất thần nghe hết tiết học.
Tan học, cậu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi đến phòng thí nghiệm.
Đến bãi xe lấy xe đạp, cậu phát hiện trên yên sau xe kẹp một phong thư màu hồng. Tần Sương Tinh không hiểu, phản ứng đầu tiên là: Chắc mình lộn xe. Thế nhưng số thứ tự chỗ đậu xe ghi rõ ràng, cậu đâu có đi nhầm. Chìa khóa cũng mở được khóa xe.
Tần Sương Tinh nhìn trái nhìn phải. Mọi người đẩy xe qua lại, nói cười rời đi, không có gì bất thường.
Lạ thật đấy…
Nói mới nhớ, không chỉ hôm nay kỳ lạ. Hình như bắt đầu từ mấy hôm trước, cậu cứ có cảm giác ai đó lén nhìn mình. Chẳng lẽ cậu tái phát bệnh?
À quên, cái phong bì này là gì vậy? Đã vậy còn là màu hồng…
Tần Sương Tinh lờ mờ đoán được, nhưng lập tức phủ nhận: Không thể nào, chắc chắn là để nhầm.
Cơ mà khi cậu lật mặt sau phong bì, trông thấy mấy chữ to đập vào mắt “Gửi Tần Sương Tinh”, phía sau còn vẽ thêm một trái tim nhỏ.
Tần Sương Tinh: “!!!”
Cái gì vậy trời!
Mặt Tần Sương Tinh đỏ rực, như bị điện giật vội vàng đặt lại phong bì. Cậu lo lắng đảo mắt nhìn quanh, may mà không ai chú ý đến mình.
Cái phong bì này phải xử lý thế nào đây…
Tần Sương Tinh nhìn phong bì màu hồng trên yên sau xe đạp, cảm thấy cầm lên không xong, vứt đi cũng không hay. Do dự một lúc lâu, cuối cùng cậu vẫn cầm lấy, nhét vội vào cặp.
Kỳ lạ, có khi nào là ai đùa không? Làm gì có ai gửi cho cậu mấy thứ thế này…
Tần Sương Tinh vừa xấu hổ vừa thấp thỏm đẩy xe đạp chậm rãi đi về phía toà nhà thí nghiệm.
Theo quy định, vào phòng thí nghiệm phải mặc áo blouse trắng, để tránh hóa chất độc dính vào quần áo. Cậu đã dành gần hết kỳ nghỉ hè làm việc trong phòng lab, nên Tống Tranh đã sắp xếp cho cậu một tủ đựng đồ riêng.
Tần Sương Tinh đang mải nghĩ về phong bì màu hồng, ai ngờ mở tủ ra thì phát hiện thêm một bất ngờ khác.
Một hộp quà, cũng màu hồng nốt.
Tần Sương Tinh giật hết cả mình, động tác cứng đờ lấy hộp quà ra.
Trong dải ruy băng thắt nơ màu hồng kẹp một tấm thiệp nhỏ, cũng ghi: “Gửi Tần Sương Tinh” và vẽ một trái tim. Tuy nhiên, nét chữ trên tấm thiệp và phong bì khác nhau, vị trí vẽ tim cũng khác. Trên phong bì trái tim nằm sau bốn chữ “Gửi Tần Sương Tinh”, còn trên thiệp quà thì trái tim được vẽ giữa chữ “Gửi” và “Tần Sương Tinh”…
“…”
Tần Sương Tinh cúi đầu nhìn hộp quà, lòng rối bời, tay chân luống cuống.
Cậu nhìn quanh một lượt, không thấy ai khả nghi.
Cái này không giống trò đùa…
Tần Sương Tinh cảm thấy hôm nay kỳ lạ hết sức, thở dài một tiếng. Hộp quà và phong bì hồng không khác gì củ khoai nóng bỏng tay. Giữ không xong, bỏ không nỡ.
Cậu buồn rầu khoác áo blouse vào rồi đến phòng lab. Vừa hay đụng phải Lục Vanh đang định đi xuống lầu.
“Chào đàn anh Lục.” Tần Sương Tinh nghiêng người nhường lối, ngoan ngoãn chào hỏi.
“Ồ, Tần Sương Tinh.” Lục Vanh dừng bước, mỉm cười nhìn cậu, “Đúng lúc quá, có người nhờ tôi chuyển cho cậu một món. Đi theo tôi một lát nhé?”
Tần Sương Tinh tự dưng thấy rợn tóc gáy, vội hỏi: “Là gì vậy ạ?”
Lục Vanh mỉm cười không đáp, dẫn cậu đến trước tủ đồ, tiện tay mở tủ của mình ra.
Tần Sương Tinh ôm tâm trạng phức tạp nhìn hắn lấy ra một hộp quà lòe loẹt sặc sỡ.
“Có một đàn em nhờ tôi đưa cho cậu. Cô ấy còn nhờ tôi nhắn lại, hỏi cậu có muốn đi xem phim với cô ấy không.” Lục Vanh đưa qua, mắt cong mỉm cười chờ xem phản ứng, “Cô bé đó chơi cosplay, đáng yêu lắm, tính cách cũng hoạt bát. Tôi có ảnh đấy, muốn xem không?”
Tần Sương Tinh rất không muốn nhận. Cậu cảm thấy khó xử, nhưng cũng không muốn phụ tấm lòng người ta. Do dự rất lâu, cuối cùng cậu dè dặt nói: “Đàn anh Lục, anh có thể, giúp em nhắn lại cho cô ấy được không…”
“Hửm?” Lục Vanh hứng thú nhìn cậu.
Tần Sương Tinh bị nhìn tới mức chột dạ, không kìm được phải tránh tầm mắt hắn. Nhưng chỉ lảng tránh nửa giây, cậu lấy hết can đảm, nghiêm túc ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn: “Giúp em nói với cô ấy, là em có người yêu rồi. Cảm ơn cô ấy vì tấm lòng, chúc cô ấy hạnh phúc.”
“Wao~” Lục Vanh kéo dài giọng, ngạc nhiên cảm thán, “Từ lúc nào thế.”
Tần Sương Tinh bị hắn chọc cho lúng túng, mặt đỏ bừng, cúi đầu lí nhí: “Mới, mới nửa tháng…”
“Không, tôi không hỏi cậu có người yêu lúc nào.” Lục Vanh bật cười, “Tôi ngạc nhiên là, cậu dũng cảm được như vậy từ khi nào.”
Tần Sương Tinh: “…”
Câu này khó trả lời quá!
“Cơ mà giờ tôi hiểu rồi, tại sao dạo gần đây có nhiều người hỏi tôi thông tin của cậu, tên là gì, học chuyên ngành nào, có độc thân không…”
Lục Vanh cười, trong mắt mang theo vẻ tinh ranh như hồ ly.
Tần Sương Tinh nghĩ bụng, hóa ra là đàn anh bán đứng mình.
Cậu không kìm được bị cuốn theo lời hắn, tò mò hỏi: “Tại sao vậy ạ?”
“Vì bây giờ cậu tự tin hơn nhiều, không còn rụt rè nhút nhát như trước, giống con chuột nhỏ dán vào tường lẻn đi nữa.”
Lục Vanh thu liễm ý cười, giọng nói thêm phần khích lệ: “Tần Sương Tinh, cậu biết không, người tự tin trong mắt sẽ có ánh sáng. Giờ cậu trông như vậy đấy, đi giữa đám đông rất nổi bật. Mọi người sẽ chú ý đến cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên.”
Tần Sương Tinh tròn mắt kinh ngạc, bị anh nói đến xấu hổ, không nhịn được xoa xoa mũi, lí nhí nói, “Em không cảm thấy vậy…”
Lục Vanh cười cười lắc đầu, tiện tay nhét hộp quà lòe loẹt vào tủ, vừa cười vừa nói: “Mấy hôm nay cậu không đeo khẩu trang nữa, biết không?”
“…!”
Tần Sương Tinh phản xạ sờ lên mặt. Lúc này mới muộn màng nhận ra…
Đúng rồi! Cậu không đeo khẩu trang! Thế mà cậu quên mất!
Chắc là vì đã thành quen, dạo này cậu luôn ở bên Vinh Phong. Từ hôm ở chợ đêm, Vinh Phong nói với cậu “Tháo khẩu trang ra đi”, “Trước mặt tôi có thể mạnh dạn hơn chút”… một số thứ đã âm thầm thay đổi.
Mà cậu thậm chí không hề nhận ra.
Tần Sương Tinh bất giác cúi đầu, gương mặt đỏ lên từng chút một.
“Cậu còn nhận được lời tỏ tình nào khác không?” Lục Vanh cười, đưa tay ra, “Đưa hết cho tôi, tôi mang đi trả giúp. Cũng tại tôi không biết là cậu đã thoát ế.”
“Dạ, dạ… cảm ơn đàn anh Lục.” Tần Sương Tinh lập tức móc trong cặp ra hai củ khoai nóng. Trong khoảnh khắc đó, cậu xúc động phát khóc, vô cùng biết ơn đàn anh Lục của mình!