Tần Sương Tinh ngâm mình trong phòng thí nghiệm cả buổi chiều. Đến trưa, lúc ăn cơm, Vinh Phong gửi một tin nhắn thoại, hỏi cậu buổi tối muốn ăn gì.
Tần Sương Tinh chưa kịp trả lời thì chuông điện thoại reo vang.
Người gọi đến: Mẹ.
Mặt mũi Tần Sương Tinh nóng bừng, chột dạ thấy rõ. Cậu lấy lại tinh thần, hít sâu một hơi rồi mới nhận cuộc gọi.
Lâm Phượng Kiều trước tiên hỏi han tình hình của Vinh Phong. Sau khi biết vết thương của anh đã khỏi và đã quay lại đội cứu hỏa, chủ đề rẽ sang một cách tự nhiên: “Con trai, khi nào con về nhà?”
Tần Sương Tinh đoán được là mẹ muốn hỏi chuyện này. Trước đó, cậu lấy lý do “sáng tối đều phải thay thuốc cho Vinh Phong” để chuyển đến nhà anh chăm sóc. Bây giờ vết thương đã lành, dĩ nhiên chẳng còn lý do gì để tiếp tục ở lại.
Nhưng mà…
Tần Sương Tinh khẽ cắn môi, lưỡng lự không biết có nên nói với mẹ chuyện mình và Vinh Phong đang hẹn hò hay không. Nói với người tỏ tình rằng “tôi đã có người trong lòng” và nói chuyện yêu đương với mẹ, là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, một trời một vực!
Cậu vẫn chưa nghĩ ra nên nói thế nào. Trầm ngâm một hồi, cậu dè dặt mở miệng: “Mẹ ơi, sắp Trung thu rồi…”
Lâm Phượng Kiều nghe vậy, kinh ngạc hỏi ngược lại: “Con định ở nhà người ta tới Trung thu luôn hả?!”
“Không không không, ừm..”
Tần Sương Tinh theo phản xạ phủ nhận, mặc dù trong lòng thật sự rất mong như vậy. Cậu hít sâu một hơi, đè nén nhịp tim đập lung tung, cẩn thận nói: “Chuyện là, năm nay anh ấy chắc phải đón Trung thu một mình…”
Vinh Phong mất bố mẹ từ thời cấp ba. Từ lúc đó đến bây giờ, bao nhiêu cái Trung thu, Tết Nguyên đán, Tết Nguyên tiêu… các dịp vốn nên được đoàn viên bên người thân, anh đã trải qua như thế nào?
Tần Sương Tinh cụp mắt, lòng dạ chua xót. Cậu nghiêm túc nói với mẹ: “Mẹ ơi, con có thể… mời anh ấy về nhà mình ăn Trung thu được không?”
Lâm Phượng Kiều: “Được chứ!”
Giọng cười vui vẻ của mẹ truyền đến từ đầu dây bên kia: “Vậy con hỏi xem người ta thích ăn gì. Mẹ nấu cho!”
Tần Sương Tinh sửng sốt, không ngờ mẹ lại sảng khoái đồng ý như vậy.
Mẹ còn cảm thán trong điện thoại, từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng mời bạn bè hay bạn học nào về nhà chơi, lần này nhất định phải tiếp đãi tử tế. Vả lại bố mẹ cũng muốn gặp “đồng chí lính cứu hỏa” từ lâu rồi.
Tần Sương Tinh: “…”
Nói ra chắc bố mẹ không tin, chúng con thân nhau là nhờ hành hạ nhau đấy ạ.
Tần Sương Tinh xoa trán, vừa ngại ngùng vừa căng thẳng. Có lẽ Trung thu là thời điểm thích hợp đưa Vinh Phong về gặp ba mẹ, và cũng nói với họ chuyện hai người đang yêu nhau?
Gọi điện với mẹ xong, Tần Sương Tinh lập tức hỏi ý Vinh Phong.
Vinh Phong kinh ngạc cực kỳ, nhắn liền mấy dấu chấm than.
Lúc này Tần Sương Tinh mới cảm thấy bản thân có hơi đường đột. Đúng ra nên hỏi ý anh trước, dù sao họ mới xác định quan hệ chưa lâu. Chưa chi đã tính chuyện gặp phụ huynh, liệu có sớm quá không…
Không đợi Tần Sương Tinh tự trách xong, điện thoại đã reo lên.
Tần Sương Tinh theo phản xạ bắt máy, bên kia truyền đến giọng nói ngạc nhiên xen lẫn phấn khích của Vinh Phong: “Cái này tính là gặp phụ huynh hả???”
“Anh nên mang gì đến nhỉ… Bố mẹ em thích gì? Bố em có hút thuốc không? Uống rượu không? Mẹ em thì sao? Em có biết mẹ dùng mỹ phẩm hãng nào không? Hay là anh mua tổ yến với hải sâm?”
“Nhưng mà có quá sớm không? Bây giờ nói với họ, có khi nào họ thấy nhanh quá không? Bố mẹ em có để ý hoàn cảnh của anh không?”
Mang gì đến? Có quá sớm không? Bố mẹ em ấy có để ý đến hoàn cảnh của mình không?
Vinh Phong không hề che giấu niềm hân hoan lẫn kích động của mình, qua điện thoại cũng nghe ra được mừng rỡ muốn trào ra ngoài của anh.
Tần Sương Tinh cầm điện thoại, bước chậm trên con đường rợp bóng cây trong khuôn viên trường. Các sinh viên đi thành nhóm nhỏ, cười đùa nói chuyện, lướt ngang qua cậu. Tiếng ve râm ran vang vọng giữ mùa hè, giờ không còn khiến người ta thấy ồn ào nữa.
Mọi thứ đều rực rỡ, nhiệt tình, tráng lệ và tươi đẹp.
“Em cũng thấy hơi nhanh.” Tần Sương Tinh nói chậm, vừa che giấu sự ngại ngùng vừa không giấu được niềm vui trong lòng. “Nhưng lúc đó em bốc đồng quá, không nhịn được nói luôn. Nếu anh cảm thấy không ổn thì…”
Đầu dây bên kia im lặng.
Tần Sương Tinh cầm điện thoại, hơi nghi hoặc, giơ màn hình thấy vẫn đang trong cuộc gọi, tín hiệu vẫn tốt.
Cậu lờ mờ nghe thấy tiếng thở khe khẽ từ điện thoại, như thể ai đó đang dồn nén cảm xúc, hoặc cố kìm nén gì đó.
Rất lâu sau, Vinh Phong cuối cùng cũng thong thả mở miệng: “Cả đời này, anh chỉ thích một mình em.”
Tần Sương Tinh dừng bước chân.
Trời đất bỗng chốc lặng im, chỉ còn tiếng ve sầu râm ran, và giọng nói trầm thấp ẩn nhẫn từ đầu dây bên kia.
“Đối với anh, mọi chuyện không quá nhanh, mà là quá chậm. Anh đã đợi rất lâu rất lâu rồi.”
“Tần Sương Tinh, anh thích em từ lâu lắm rồi. Vậy nên, bất cứ lúc nào em hỏi anh, câu trả lời của anh cũng sẽ là đồng ý.”
“Chỉ cần em đã nghĩ kỹ, chỉ cần em sẵn sàng, hãy đến tìm anh bất cứ lúc nào, anh đều sẵn lòng. Anh sẽ chờ em và làm mọi thứ vì em…”
……
Tần Sương Tinh không ngờ Vinh Phong sẽ nói những lời như thế. Lời tỏ tình chân thành tha thiết như giải độc đắc bất ngờ đập trúng đầu cậu, mạnh đến nỗi choáng váng.
Tận đến khi cúp máy, một mình đứng giữa con đường nắng vàng của khuôn viên trường, Tần Sương Tinh vẫn thấy đầu óc trì trệ, lồng ng.ực chua xót ngòn ngọt.
Cậu không nhớ mình đã trả lời Vinh Phong thế nào.
À mà, Vinh Phong nói thích cậu từ lâu lắm rồi. “Lâu lắm” là từ bao giờ vậy?
Tần Sương Tinh vừa ngượng vừa tò mò. Từ lúc hai người cùng giúp đỡ nhau, cùng vượt qua nỗi sợ tâm lý? Từ buổi cắm trại khảo sát thực địa? Hay là từ trước đó nữa?
Chẳng lẽ là lần gặp nhau ở chợ? Yêu từ cái nhìn đầu tiên!
Má Tần Sương Tinh hây hây đỏ, không dám nghĩ tiếp.
Cậu thật sự đoán không ra Vinh Phong bắt đầu thích mình từ khi nào. Càng không hiểu bản thân có điểm gì khiến Vinh Phong thích đến mức có thể nói ra câu “Cả đời này chỉ thích mình em”.
Tóm lại, từ giờ đến Trung thu còn gần nửa tháng. Năm nay Trung thu và Quốc khánh trùng nhau, sẽ là một kỳ nghỉ rất dài. Có lẽ ngoài việc cùng nhau đón Trung thu, họ còn có thể làm thêm vài chuyện khác.
Trước đó, cậu phải chinh phục buổi phỏng vấn cái đã.
……
Buổi chiều còn một tiết học. Sau khi tan học, Tần Sương Tinh quay về phòng thí nghiệm, hoàn tất nốt công việc trong tay, rồi mới chào tạm biệt hai đàn anh Tống Tranh và Lục Vanh, rời khỏi trường.
Nói ra thì, dạo gần đây hai đàn anh ít cãi nhau hẳn. Ban đầu Tần Sương Tinh tưởng là quan hệ hai người đã dịu lại, nhưng mơ hồ cảm thấy… họ cũng ít nói chuyện hơn.
Đàn anh Tống Tranh vẫn như mọi khi. Gọn gàng dứt khoát, hành động quyết đoán, hình tượng cuồng công việc trước sau như một.
Còn đàn anh Lục Vanh… Đôi khi sẽ thấy hắn đứng dựa bên cửa sổ cầu thang hút thuốc, bóng lưng có vẻ cô đơn. Thỉnh thoảng dùng tiếng Anh gọi điện cho ai đó, giọng điệu rất thiếu kiên nhẫn.
Ngẫu nhiên chạm mặt Tống Tranh, hắn không còn tươi cười ung dung như xưa. Thậm chí còn thu lại nụ cười, lặng lẽ nhìn sâu vào mắt Tống Tranh. Sau đó làm như không có gì, quay người bỏ đi.
Tần Sương Tinh nghi ngờ giữa hai người có chuyện gì đó. Nhưng chuyện của các đàn anh, cậu không tiện tò mò hỏi han.
Cậu nhớ rằng đàn anh Lục Vanh là sinh viên trao đổi. Kỳ hạn trao đổi hình như sắp kết thúc…
……
Tần Sương Tinh rời trường, trên đường về nhà Vinh Phong, cậu ghé cửa hàng hoa quả ở cổng khu mua nửa quả dưa hấu.
Quả dưa hấu tươi rói, vỏ mỏng như đến để báo ân. Ruột đỏ au trông vừa giòn vừa ngọt, hơn nữa còn là loại dưa hấu cát. Tháng Chín trời vẫn còn nóng, được ăn một thìa dưa hấu thì chẳng còn gì tuyệt hơn.
Tần Sương Tinh xách nửa quả dưa hấu nặng trĩu, lấy chìa khóa mở cửa. Vừa vào nhà đã nghe tiếng xào nấu vang lên từ bếp.
“Về rồi à.” Vinh Phong mặc tạp dề, vừa đảo chảo vừa quay đầu cười với cậu.
Tần Sương Tinh: “Em mua dưa hấu nè.”
Vinh Phong: “Để tủ lạnh trước, tối ăn nhé?”
Tần Sương Tinh cười tươi: “Vâng ạ.”
Trên bếp, lửa lớn bừng bừng, hơi nóng cuộn trào, nhìn thôi đã thấy hãi. Cái chảo gang nặng trịch, vậy mà ở trong tay Vinh Phong lại đặc biệt nghe lời. Chỉ đảo nhẹ một cái, toàn bộ rau lập tức lật mình gọn ghẽ, không rơi ra ngoài cọng nào.
Bếp gas cũng ngoan ngoãn như con rồng lửa được thuần phục, nghiêm túc phụt ra ngọn lửa đỏ rực dưới đáy nồi.
Tần Sương Tinh đứng phía sau anh, nhìn bờ vai rộng lớn vững chãi, trong lòng bất chợt trào lên cảm giác an tâm và hạnh phúc. Cậu không nhịn được tiến lại gần, cúi đầu ôm eo anh.
Vòng eo Vinh Phong thon chắc, qua lớp áo mỏng có thể cảm nhận rõ sức mạnh ẩn bên trong.
“Sao thế?” Anh hơi nghiêng đầu, chóp mũi vô tình cọ vào vành tai Tần Sương Tinh.
“Đẹp trai quá đi.” Tần Sương Tinh đặt cằm lên vai anh, thẹn thùng lẩm bẩm.
Vinh Phong cười không thành tiếng, hôn lên vành tai đỏ bừng của cậu.
Ăn cơm xong, hai người ôm nhau ngồi xem tivi một lúc trên ghế sofa. Dưa hấu còn trong tủ lạnh, dự định lát nữa mới lấy ra ăn.
Nghỉ ngơi chốc lát, Vinh Phong lấy ra một tập hồ sơ, nói: “Nào, tâm sự vụ phỏng vấn với em.”
Tần Sương Tinh vừa nghe hai chữ “phỏng vấn”, cơ thể lập tức căng cứng, không khỏi nghiêm chỉnh ngồi thẳng: “Vâng ạ.”
Vinh Phong buồn cười, khoác vai cậu trấn an, vẫn để cậu dựa vào mình. Giọng nói trầm ấm vang bên tai Tần Sương Tinh: “Phỏng vấn sâu của ngành các em thường sẽ bắt đầu bằng phần tự giới thiệu bằng tiếng Anh. Tiếng Anh đối với em chắc là không thành vấn đề.”
“Ừm, chắc là thế…” Tần Sương Tinh hơi thiếu tự tin.
Vinh Phong có phần ngạc nhiên: “Không phải em từng đi du học sao?”
“Em không đi nước nói tiếng Anh…” Không biết nghĩ đến chuyện gì, nét mặt Tần Sương Tinh thoáng cứng đờ. Nhưng cậu nhanh chóng che giấu chút cảm xúc mất tự nhiên, điều chỉnh hơi thở, chậm rãi nói: “Em đi nước Hòa.”
“Ồ.” Vinh Phong không nhận ra sự khác lạ, chỉ vào tài liệu trong tập hồ sơ, nói tiếp: “Giới thiệu bản thân thường khoảng một phút. Gồm ba phần: thông tin cơ bản, kinh nghiệm nghiên cứu khoa học, và hướng nghiên cứu. Phần thông tin cơ bản thì nói tên, trường lớp, giải thưởng các kiểu. Đừng kể quá chi tiết vì trong CV có rồi, thầy cô sẽ tự xem. Em nên tập trung vào giải thưởng, với cả em từng có luận văn đăng báo đúng không…”
Vinh Phong vừa chỉ vào tờ A4 in “Quy trình phỏng vấn chuyên sâu”, vừa giảng giải cặn kẽ cho Tần Sương Tinh. Tần Sương Tinh chăm chú lắng nghe, thi thoảng gật đầu.
Thực ra thì mấy thông tin cơ bản này cậu đều biết rồi, trên mạng tra là có. Quy trình phỏng vấn của các trường cũng gần giống nhau. Nhưng thứ Vinh Phong đang nói phong phú và chi tiết hơn trên mạng, thậm chí còn bao gồm sở thích cá nhân và thói quen lúc phỏng vấn của giáo sư Chu Giai Di — người mà Tần Sương Tinh định đăng ký vào làm nghiên cứu sinh.
Việc này khiến Tần Sương Tinh cực kỳ kinh ngạc.
“Cái này mà anh cũng biết?!” Tần Sương Tinh tròn xoe mắt, không nhịn được ngắt lời, “Sao anh biết được hay vậy???”
Cả kỳ nghỉ hè cậu ngâm mình trong phòng lab, chưa có dịp tiếp xúc với vị giáo sư bao nhiêu. Vinh Phong biết mấy thứ này từ đâu thế?
Nhưng Vinh Phong lại tỏ vẻ không có gì to tát, mỉm cười điềm nhiên: “Hỏi Tống Tranh chứ ai.”
Tần Sương Tinh càng kinh ngạc: “Đàn anh Tống? Khi nào anh…”
Cậu vốn định hỏi hai người quen nhau từ khi nào, chợt nhớ ra lần đi khảo sát thực địa ở núi Kim Dương, Vinh Phong từng gặp nhóm họ, khi đó họ đã gặp nhau.
Nhưng hồi đó đàn anh Tống cảnh giác với người lạ lắm, đâu có trao đổi phương thức liên lạc gì…
“Là Lục Vanh gửi WeChat của Tống Tranh cho anh.” Vinh Phong vừa nói vừa giơ chồng tài liệu trong tay, “Tập tài liệu này, Lục Vanh cũng giúp khá nhiều.”
Bảo sao lại có thể nhanh chóng chuẩn bị một bản tổng hợp mẹo phỏng vấn vừa đầy đủ, vừa cá nhân hóa đến thế.
Tần Sương Tinh vẫn đang trong trạng thái sốc, âm thầm bái phục khả năng xã giao của Vinh Phong.
Vinh Phong chợt nhớ một việc, cốc nhẹ vào mũi cậu: “À, có phải hôm nay em nhận được nhiều thư tình không?”
“…!”
Tần Sương Tinh nghẹn họng. Cậu chột dạ, vội vàng giải thích: “Có, có… em định nói với anh, em không có ý đó…”
Cậu sợ Vinh Phong hiểu lầm, vội vàng thanh minh. Nhưng Vinh Phong chỉ cười cười, lắc đầu: “Lục Vanh kể rồi. Chiều nay cậu ta đến xin lỗi anh, bảo không biết anh với em đã ở bên nhau.”
Tần Sương Tinh: “…”
Quả nhiên là Lục Vanh bán tên, chuyên ngành, thời khóa biểu, cả vị trí tủ đồ của mình cho đám người theo đuổi!!!
Nhưng nghĩ đến việc sau đó Lục Vanh đã tự giác giúp mình trả lại thư tình và quà, còn chủ động xin lỗi, Tần Sương Tinh quyết định tha thứ cho đàn anh.
“Haiz, làm sao bây giờ?” Vinh Phong thở dài.
“Dạ?” Tần Sương Tinh ngẩng lên, không hiểu.
Vinh Phong vươn tay, véo má mềm của cậu, đôi mắt dịu dàng chứa ý cười, cùng một chút d.ục vọ.ng độc chiếm khó nhận ra.
“Đối thủ tình trường của anh ngày càng nhiều…” Vinh Phong hạ tầm mắt, đầu ngón tay lướt nhẹ qua cánh môi cậu.
Tần Sương Tinh ngửa đầu ngẩng ngơ nhìn anh. Môi bị anh xoa đến nóng, đầu ngón tay thô ráp mang theo vết chai cọ qua, ngứa đến khó nhịn.
Nhưng em chỉ thích mình anh.
Tần Sương Tinh suýt buột miệng thốt ra câu đó thì Vinh Phong bất ngờ đứng dậy, mỉm cười với cậu.
Tần Sương Tinh lơ ngơ ngẩng đầu nhìn anh, theo phản xạ nắm lấy vạt áo: “Anh đi đâu vậy?”
Vinh Phong nắm tay cậu, kéo cậu đứng lên: “Anh đi thay đồ, em cũng chuẩn bị nào. Tiếp theo chúng ta sẽ mô phỏng một buổi phỏng vấn.”
“Anh làm giám khảo cho em. Chuẩn bị tinh thần nhé, anh sẽ hơi nghiêm khắc với em đấy.”
——————–
Lời tác giả:
Thế giới trong truyện là giả tưởng, địa danh cũng là bịa.
Hệ thống địa danh kế thừa từ bộ “Trong Lòng Có Người”. Một số danh pháp sinh học có liên quan, để tránh hiểu lầm thì tôi không cố đổi nữa, vẫn dùng danh pháp thật. Mọi người tự hiểu nhé…