Người Đẹp Sợ Xã Hội Và Anh Chồng Lính Cứu Hỏa

Chương 70

Vinh Phong muốn tạo cảm giác nghi thức, bảo Tần Sương Tinh về phòng chuẩn bị trước.

Chuẩn bị cái gì?

Tần Sương Tinh không hiểu, đành ngoan ngoãn ngồi trên giường, chờ anh thông báo.

Chuyện “chờ thông báo” đúng là rất phù hợp với quy trình phỏng vấn. Tần Sương Tinh tưởng tượng tình huống xảy ra trong ngày phỏng vấn, cố gắng nhập vai.

Vài phút sau, cửa phòng vang lên tiếng gõ trầm đục.

Cốc, cốc, cốc.

Có thể tưởng tượng ra hình ảnh đốt ngón tay thon dài của người đàn ông đang gõ lên cánh cửa.

“Mời thí sinh tiếp theo vào phòng.” Vinh Phong nói, “Tần Sương Tinh.”

Nghe thấy anh gọi đầy đủ tên mình một cách vô cảm, tim Tần Sương Tinh chợt thấy thấp thỏm.

“Đến, đến đây!”

Tần Sương Tinh vội vàng đứng dậy, theo bản năng chỉnh lại quần áo một chút. Rất tốt, đã có cảm giác hồi hộp trước phỏng vấn!

Cậu thấy hơi buồn cười, lại cảm thấy mình nên nghiêm túc. Vinh Phong nghiêm túc tái hiện quy trình phỏng vấn như thế, cậu cũng phải nghiêm túc phối hợp, luyện tập cho đàng hoàng.

Tần Sương Tinh hít sâu một hơi, tưởng tượng mình bước từ khu vực chờ vào phòng phỏng vấn, đẩy cửa ra.

“…”

Tần Sương Tinh ngừng thở, mắt mở to, một bóng người mặc âu phục chỉnh tề đập thẳng vào võng mạc.

Bộ vest đen vừa vặn gọn gàng, quần tây tông màu tối thẳng thớm, tôn lên đôi chân thon dài ưu nhã của người đàn ông. Giày da sáng bóng, giữa ống quần tây suôn thẳng và đôi giày lộ ra mắt cá chân có khớp xương rõ ràng.

Lạnh lùng, sắc bén, cấm dục, nhưng lại đầy quyến rũ.

Não bộ Tần Sương Tinh thoắt trống trơn, chất xám bị dòng điện giật trúng, hơi thở trở nên dồn dập.

“Mời ngồi.” Vinh Phong quay đầu, ánh mắt không mang chút cảm xúc nào đáp lên người cậu.

Tần Sương Tinh: “…!”

Áp lực quá!!!

Cậu không dám nhìn anh nữa, cúi đầu chậm rì rì bước đến trước bàn.

Vinh Phong ngồi ở phía bên kia bàn, từ tốn mở một bản lý lịch cá nhân ra. Đôi mắt lãnh đạm không chút tình cảm đảo qua người cậu.

“Thí sinh này, vui lòng tự giới thiệu bằng tiếng Anh, giới hạn trong một phút.”

Anh tạm dừng một chút, giọng nói khí thế khiến người ta kính sợ: “Nếu em đã sẵn sàng thì bắt đầu đi.”

Tần Sương Tinh: “…”

Đáng sợ quá!!!

Đây chính là “nghiêm khắc hơn” sao! Thế này thì dữ quá!

Tần Sương Tinh căng thẳng muốn chết, bao nhiêu công sức luyện vượt qua chứng sợ xã hội trước đó đều uổng phí hết sạch.

Cậu cúi đầu, lắp ba lắp bắp tự giới thiệu bằng tiếng Anh.

Bài tự giới thiệu đã chuẩn bị sẵn từ trước. Nhưng dù sao cũng là tiếng Anh, kỹ năng nói của cậu không quá giỏi, huống hồ còn trong tình huống căng thẳng cao độ.

Vinh Phong im lặng từ đầu đến cuối, lẳng lặng chờ cậu nói xong.

Tần Sương Tinh cúi đầu, cắm cúi đọc thuộc, không rõ thời gian đã trôi qua bao lâu, cố gắng phát âm cho chuẩn một chút. Thế nhưng cậu chưa đọc xong, Vinh Phong bỗng nhiên lên tiếng.

“Ngẩng đầu lên.”

Tần Sương Tinh tức khắc mắc kẹt. Mình nói tới đâu rồi? Quên mất tiêu.

Thấy cậu ngơ ra không phản ứng gì, Vinh Phong lặp lại lần nữa: “Thí sinh, mời em ngẩng đầu lên nhìn tôi.”

Lần này giọng nói dịu đi nhiều, giống “Vinh Phong” thường ngày hơn chút ít.

Tần Sương Tinh từ từ ngẩng đầu, đối diện ánh mắt anh.

Vinh Phong nhìn cậu, trong mắt lóe lên ý cổ vũ.

“Khi trả lời câu hỏi phải nhìn vào mắt giám khảo. Phải khiến người ta cảm nhận được sự tự tin của em.”

Vinh Phong nói: “Hãy tin vào bản thân. Em rất giỏi, em hoàn toàn có thể tự tin lên, hãy để người ta thấy được sự xuất sắc của em.”

Đây không phải “giám khảo” nói chuyên, mà là “Vinh Phong” đang động viên cậu. Tần Sương Tinh lập tức thấy vững dạ hơn, tâm trạng cũng dần hòa hoãn.

“Vâng.”

Cậu hít sâu một hơi, nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, “Cảm ơn thầy!”

“…” Khóe môi Vinh Phong hơi cong.

Rất nhanh, anh nghiêm túc trở lại, đè khóe môi mím cười. Anh lật xem bản lý lịch cá nhân, bắt đầu đặt câu hỏi.

Trong phần hỏi đáp tiếp theo, Tần Sương Tinh phát huy tốt hơn nhiều. Dù sao thì nửa tiếng trước, Vinh Phong vừa mới giảng giải tỉ mỉ cho cậu về kỹ năng phỏng vấn. Nhiều câu trả lời đã chuẩn bị từ trước, chỉ cần tâm lý không quá căng thẳng thì với những câu hỏi mà “giám khảo” đưa ra, Tần Sương Tinh về cơ bản đều có thể trả lời trôi chảy.

“Được rồi.”

“Giám khảo” gật đầu, đóng tập hồ sơ, ngầm ra hiệu kết thúc “buổi phỏng vấn”.

Thần sắc anh hơi thả lỏng, tiện tay nới lỏng cà vạt.

Tầm mắt Tần Sương Tinh bất giác bị hút theo động tác ấy. Ánh mắt trượt theo bàn tay khớp xương rõ ràng, rơi lên chiếc cà vạt, sơ mi trắng tinh và áo vest đen.

Bộ vest cắt may vừa vặn ôm trọn thân hình vạm vỡ của anh, cơ ngực rắn chắc đội lên lớp sơ mi, hoàn hảo phác họa thân hình khiến người ta loạn nhịp.

Vai rộng eo thon, áo vest khiến thân hình thêm phần sắc bén, như con dã thú lặng lẽ tiếp cận trong màn đêm, toát ra áp lực ngập tràn. Bàn tay thon dài vô cùng thả lỏng, tuỳ ý kéo cà vạt, lơ đãng để lộ xương quai xanh gợi cảm. Động tác như cố tình dẫn dắt ánh nhìn người khác, khiến người ta mất tự chủ, mê mẩn khó dứt.

“Em thấy mấy câu hỏi này thế nào?” Vinh Phong đột nhiên hỏi.

Tần Sương Tinh nhìn chằm chằm vào cơ ngực bọc trong sơ mi của anh, đồng tử giãn ra, hơi thở bất giác dồn dập.

“Câu này to quá…” Tần Sương Tinh ngơ ngác đáp.

“?” 

Vinh Phong sửng sốt, theo ánh mắt cậu nhìn xuống, lập tức hiểu ra cậu đang nói gì, không nhịn được phụt cười.

Tần Sương Tinh nghe thấy anh cười, bản năng lộ ra biểu cảm ngây thơ. Mất vài giây sau mới nhận ra mình vừa nói gì, cậu nháy mắt hoảng hốt, mặt đỏ bừng.

“Xin, xin lỗi!” Tần Sương Tinh luống cuống xin lỗi, xấu hổ cúi đầu, “Xin lỗi! Em xin lỗi!”

Vinh Phong bật cười: “Lại đây.”

Tần Sương Tinh ngẩn ra vài giây, lơ ngơ ngẩng đầu, liền va phải đôi mắt dịu dàng như nước của anh.

“Lại đây nào.” Vinh Phong cười khẽ, lặp lại một lần nữa, đưa tay về phía cậu.

Tần Sương Tinh như con rối bị sợi tơ vô hình kéo dắt, ma xui quỷ khiến ngồi lên đùi anh.

“Thích không?” Vinh Phong ôm eo cậu, nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng đặt lên ngực mình.

“!!!” 

Tần Sương Tinh trợn tròn mắt, lòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp xa lạ. Chiếc sơ mi lụa mỏng chẳng cách ly được chút nhiệt độ nào, nhịp tim của Vinh Phong cùng hơi ấm nóng rực cùng lúc truyền sang cậu.

Tần Sương Tinh cúi đầu nhìn tay mình đang đặt lên cơ ngực anh, nhất thời hồn vía lên mây, đầu óc đình công chẳng thể suy nghĩ nổi. Chỉ có thể thuận theo lời anh, khẽ khàng phun ra một chữ.

“Thích…”

Vinh Phong nhếch môi, dường như rất hài lòng với câu trả lời này.

“Vậy thì đợi em thi xong, sẽ thưởng cho em.”

Vinh Phong nắm cổ tay cậu, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng siết lại, ấn mạnh bàn tay cậu lên cơ ngực mình.

“Chỗ này.”

Vinh Phong nắm tay cậu dịch xuống dưới, dẫn dắt ấn xuống phần cơ bụng rắn chắc.

“Và cả chỗ này.”

Tiếng cười trầm thấp.

“Tất cả đều cho em.”

Tần Sương Tinh: “…”

Một sợi dây nào đó trong đầu Tần Sương Tinh đứt phựt. Đầu óc trống rỗng, mơ màng hồ đồ, không thể tự hỏi. Chỉ có thể mở to đôi mắt ngây dại, ngoan ngoãn gật đầu mặc người chi phối.

“Vâng…”

Vinh Phong lại cười, cực kỳ hài lòng với câu trả lời của cậu, đưa tay kéo cậu sát vào.  Như thể ứng trước phần thưởng, anh bóp gáy cậu, trao cho cậu một nụ hôn ướt át triền miên.

Bình Luận (0)
Comment