Trong những ngày tiếp theo, Tần Sương Tinh chuyên tâm chuẩn bị cho buổi phỏng vấn.
Vinh Phong cũng không rảnh rỗi. Anh cầm tài khoản mà Tần Sương Tinh đưa cho, mỗi khi có thời gian là lại đăng nhập vào T-Station, giúp cậu trả lời bình luận, cảm ơn các khán giả đã ủng hộ. Gặp câu hỏi liên quan đến chuyên môn, anh đều note lại, phân loại rõ ràng, đợi Tần Sương Tinh giải đáp.
Dần dà anh phát hiện, làm video trên T-Station, phần thật sự tốn thời gian không phải là quay phim thu âm, mà là khâu hậu kỳ. Hậu kỳ không chỉ đơn giản là cắt ghép tư liệu. Phụ đề, hình ảnh, nhạc nền… tất cả đều rất tốn thời gian và công sức.
Vinh Phong bèn đi hỏi người duy nhất anh quen trong giới blogger L-OHP, xem có cách nào tăng hiệu suất làm việc hay không.
L-OHP vô cùng hào phóng, chia sẻ cho anh rất nhiều công cụ hữu ích. Vinh Phong nghiêm túc nghiên cứu, cảm thấy không khó, chỉ cần kiên nhẫn. Mà kiên nhẫn chính là thứ anh không thiếu nhất.
“Lần sau thử xem, để anh giúp em edit video nhé.” Vinh Phong vừa trả lời tin nhắn riêng trên T-Station, vừa gửi tin nhắn thoại cho Tần Sương Tinh.
Tần Sương Tinh: “A… nhưng như vậy thì sẽ thấy nhiều con côn trùng.”
Vinh Phong: “Không sao, anh chịu được. Sức chịu đựng của anh đang tăng từng chút một đó.”
– Vinh Phong: [nắm tay quyết tâm].jpg
Tần Sương Tinh: “Nói cũng đúng. Anh tiến bộ hơn trước rất nhiều!”
– Tần Sương Tinh: [vỗ tay].jpg
– Tần Sương Tinh: [mèo rải hoa].jpg
Vinh Phong nhìn con mèo mũm mĩm xoay tròn tung hoa trên màn hình, nhớ đến cảm giác ấm áp mềm mại khi đầu ngón tay lướt qua má cậu. Khóe môi anh nhếch lên, nhoẻn miệng cười.
Đang định hỏi xem chiều nay cậu có tiết không, ánh mắt vô tình quét qua một thông báo chính thức.
– Khai giảng rồi! Dự án “blogger dẫn bạn đi tham quan bảo tàng” chính thức khởi động! Các blogger ơi, vlog của các bạn chuẩn bị xong chưa?
Bảo tàng? Vlog?
Vinh Phong cảm thấy đây có thể là nội dung mà Tần Sương Tinh sẽ hứng thú, liền nhấn vào xem thử, phát hiện đây là một hoạt động khuyến khích sáng tạo mới do nền tảng khởi xướng.
Nội dung là đến một bảo tàng bất kỳ quay một vlog, có thể là blooger tự đứng ra giải thích chuyên môn, cũng có thể chỉ là một người tham quan chả biết gì hết, dẫn khán giả đi dạo quanh bảo tàng bằng góc nhìn thứ nhất.
Chủ đề bảo tàng không giới hạn, nội dung cũng không giới hạn. Thời gian hoạt động kéo dài hai tháng, chỉ cần đáp ứng yêu cầu là có thể tham gia bất cứ lúc nào, video dài ngắn tùy ý.
Giải thưởng quy định rõ ràng, tiền thưởng + tăng độ hiển thị.
Vinh Phong vừa nhìn là biết Tần Sương Tinh sẽ hứng thú, liền chuyển tiếp thông báo hoạt động cho cậu.
Quả nhiên, Tần Sương Tinh phản hồi chỉ sau một giây, gửi đến ba dấu chấm than. Cậu nói rằng đã sớm muốn đến quay vlog ở Bảo tàng Côn trùng thành phố Nghi Giang, có thể nhân cơ hội này để tham gia hoạt động!
– Tần Sương Tinh: [Đúng ý quá trời!].jpg
– Tần Sương Tinh: [mèo nháy mắt wink].jpg
Vinh Phong nhìn hai cái dán nhãn hoạt bát đáng yêu, không khỏi mỉm cười, gửi lại cho cậu một cái [nắm tay quyết tâm].jpg.
– Tần Sương Tinh: Vậy anh có đi chung với em không???
– Tần Sương Tinh: Sau khi em phỏng vấn xong ấy???
Vinh Phong quen thói suýt đồng ý, chuông báo động trong đầu bỗng réo vang.
Khoan đã, bảo tàng, bảo tàng côn trùng!
Vinh Phong cẩn thận hỏi:
– Trong bảo tàng côn trùng có nhiều mẫu vật côn trùng lắm đúng không?
– Tần Sương Tinh: Đúng rồi. Một số con còn sống á.
– Vinh Phong: …
– Tần Sương Tinh: Nhưng anh đừng lo, mấy con sống đều nuôi trong hộp nuôi trong suốt. Không chạy ra ngoài được đâu!
– Tần Sương Tinh: [mèo thò đầu thăm dò].jpg
– Tần Sương Tinh: [xoa đầu].jpg
Vinh Phong thở phào:
– Vậy thì được.
– Tần Sương Tinh: Vậy… anh có muốn giao nhiệm vụ cho em không?
– Vinh Phong: Hả?
– Tần Sương Tinh: Vụ “Khiêu chiến thử thách” của tụi mình ấy, còn chưa kết thúc mà!
– Tần Sương Tinh: Cái trò hành hạ lẫn nhau á! Anh có cơ hội giao nhiệm vụ cho em rồi nè!
– Tần Sương Tinh: [mèo mập xoa hai cằm].jpg
– Tần Sương Tinh: [hề hề hề].jpg
Số lần cậu dùng dán nhãn càng lúc càng nhiều. Nội dung dán nhãn cũng ngày càng sinh động đáng yêu. Trước đây toàn là kiểu [tung hoa], [xoay vòng], [cố lên] gì đó. Giờ thì ngoài [nháy mắt], [xoa đầu], [hề hề hề], thỉnh thoảng còn có [ôm một cái], [nhéo má], [ôm nhau lăn lộn trong vườn hoa] các kiểu.
Rất dễ thương.
Anh cảm nhận được rất rõ rằng, cậu ngày càng bạo dạn thân mật với anh hơn.
Vinh Phong nhìn dán nhãn [xoa hai cằm], tâm trạng cũng theo đó mềm xèo, không nhịn được gửi lại một cái [Ôm một cái! Hôn một phát to bự!]
– Tần Sương Tinh: …
– Tần Sương Tinh: Anh ăn cắp sticker của em!
Cái dán nhãn [Ôm một cái! Hôn một phát to bự!] là từ rất lâu về trước, Tần Sương Tinh đã bấm nhầm gửi cho anh. Khi đó Tần Sương Tinh còn định thu hồi, nhưng lại lỡ tay xóa mất, làm mất luôn cơ hội thu hồi. Có thể nói là liên hoàn chết xã hội, phải liều mạng giải thích.
Vinh Phong biết khi đó cậu không có ý gì đặc biệt, vì mối quan hệ giữa hai người chưa tới mức đó, nên anh cũng không nghĩ nhiều. Chỉ cảm thấy dán nhãn đó rất dễ thương, thế là tiện tay nhấn lưu vào mục yêu thích.
Chuyện đó mới xảy ra hơn hai tháng trước, vậy mà lại có cảm giác như đã cách mấy đời.
Khóe môi của Vinh Phong cứ cong lên mãi, trở tay gửi lại một cái [hề hề hề], vui vẻ thừa nhận hành vi ăn cắp vô cùng đáng xấu hổ của mình, đã thế còn mặt dày trơ trẽn trộm thêm một cái nữa ngay tại trận!
– Tần Sương Tinh: …
– Tần Sương Tinh: Không được, em phải mau chóng mở rộng kho dán nhãn của mình mới được! Kẻo bị anh trộm sạch mất!
– Tần Sương Tinh: [ôm chặt balo nhỏ của mình].jpg
– Tần Sương Tinh: [cảnh giác].jpg
Vinh Phong nhìn các dòng tin nhắn đáng yêu, không nhịn được phì cười thành tiếng.
Tần Sương Tinh bảo phải đi học, tạm thời không nhắn với anh nữa.
Hôm nay có một tiết chuyên ngành. Năm tư không còn nhiều tiết học, nhưng tiết nào cũng quan trọng. Tần Sương Tinh nghiêm túc nghe giảng, ghi chép đầy đủ, suốt cả tiết học không đụng đến điện thoại.
Đến giờ ra chơi tình cờ thấy có tin nhắn mới, cậu theo thói quen nghĩ là của Vinh Phong. Ai ngờ mở ra xem người gửi lại là Tống Tranh.
– Đàn anh Tống: Tan học đến phòng thí nghiệm một lát.
Tần Sương Tinh ngoan ngoãn đáp lại: Dạ.
Vừa đặt điện thoại xuống là cậu bắt đầu căng thẳng. Chẳng lẽ thuốc thử pha sáng nay có vấn đề? Hay bản thảo luận văn hôm qua viết dở quá…
Hơn nửa mùa hè vừa rồi cậu theo Tống Tranh làm thí nghiệm, tuy hiện tại đã quen thuộc hơn nhiều, nhưng mỗi lần nhìn thấy đàn anh lạnh lùng đam mê côn trùng học, cậu vẫn cứ hồi hộp không thôi.
Đặc biệt là khi Tống Tranh bàn chuyện học thuật.
Tần Sương Tinh càng nghĩ càng thấp thỏm, suýt nữa không còn tâm trí nghe tiết chuyên ngành tiếp theo.
Cuối cùng cũng chịu đựng đến lúc tan học, Tần Sương Tinh nhanh chóng thu dọn đồ đạc, tức tốc chạy đến phòng thí nghiệm. Dù đàn anh có mắng gì, cậu cũng phải đứng nghiêm chỉnh, nhận lỗi đàng hoàng!
Mang theo tâm trạng lo lắng, Tần Sương Tinh rón rén đứng trước mặt Tống Tranh: “Em đến rồi ạ.”
Tống Tranh đang ghi chép tình trạng phát triển của côn trùng trước hộp nuôi, nghe vậy quay đầu nói: “Chờ chút.”
Rồi đặt quyển sổ xuống, đậy lớp che ánh sáng của hộp nuôi lại.
Tần Sương Tinh ngoan ngoãn đứng bên cạnh nhìn.
Một lát sau, Tống Tranh dọn dẹp xong, quay lại thấy cậu đứng như học sinh chờ bị phạt, hơi cau mày: “Ngồi đi, đứng làm gì?”
Tần Sương Tinh như ngồi xuống đống lửa.
Tống Tranh lấy ra một tập giấy A4, hỏi: “Chuẩn bị phỏng vấn đến đâu rồi?”
Tần Sương Tinh không dám mạnh miệng, cẩn thận trả lời: “Gần, gần xong rồi ạ…”
Tống Tranh: “Tốt, bây giờ chúng ta mô phỏng một buổi phỏng vấn. Cậu xem tôi như giám khảo, tôi muốn nghe thử phần trả lời của cậu.”
Tần Sương Tinh mở to hai mắt: “…”
……
Mười phút sau.
Phiên bản phỏng vấn mô phỏng do Tống Tranh chủ trì kết thúc.
Tần Sương Tinh thật sự không ngờ, đàn anh lúc nào cũng cắm đầu nghiên cứu, đến ăn ngủ còn thấy phí thời gian, lại đặc biệt dành ra thời gian quý giá của mình để giúp cậu chuẩn bị cho buổi phỏng vấn.
May mà đã có kinh nghiệm, lần mô phỏng này diễn ra vô cùng suôn sẻ. Tính ra Vinh Phong mặt lạnh mặc vest tạo áp lực mạnh hơn Tống Tranh nhiều!
“Không tệ.” Tống Tranh hiếm hoi đưa ra một lời khen đầy đủ, “Chuẩn bị rất kỹ. Dự phỏng vấn với trạng thái này, chắc chắn không thành vấn đề.”
“Thật ạ!!!” Tần Sương Tinh hoa nở trong lòng.
Tống Tranh từng được tuyển thẳng lên cao học, trải qua đúng quy trình phỏng vấn như cậu. Nếu ngay cả Tống Tranh cũng nói vậy, thì chắc chắn là không sao rồi!
Tần Sương Tinh nhớ lại thời gian trước còn không thể nói trọn vẹn một câu với người lạ, vậy mà bây giờ có thể làm trọn một buổi phỏng vấn mô phỏng với đàn anh chuyên ngành Côn trùng học mà không bị lúng túng, còn được khen nữa.
Tiến bộ đến mức như lột xác vậy.
Tất cả là nhờ có Vinh Phong luôn ở bên cạnh giúp cậu, cổ vũ cậu, dẫn dắt cậu đối mặt với thử thách, vượt qua chính mình…
Nghĩ đến Vinh Phong, khóe miệng Tần Sương Tinh không khỏi nhếch lên, ánh mắt cũng trở nên dịu mềm.
Tống Tranh nhìn chằm chằm cậu, chợt hỏi: “Tần Sương Tinh, cậu đang yêu đương đúng không?”
Tần Sương Tinh: “…”
Mặt cậu lập tức đỏ bừng, há miệng rồi ngậm vào, mãi mới lắp bắp được một câu: “Cái này cũng nằm trong nội dung phỏng vấn ạ?”
Tống Tranh: “Không.”
“À…” Tần Sương Tinh nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của anh ta, thầm rủa mình ngu ngốc, đàn anh chắc bị cậu chọc cạn lời rồi.
Nhưng Tống Tranh đã hỏi, cậu ngoan ngoãn thành thật trả lời: “Đúng ạ, đang yêu…”
Cậu nhớ Tống Tranh theo chủ nghĩa “không kết hôn, không sinh con, cống hiến hết mình cho học thuật”, trong lòng không khỏi lo sợ. Có phải đàn anh định nhắc nhở cậu đừng để chuyện yêu đương ảnh hưởng đến việc học, đừng xao lãng thí nghiệm?
Thế nhưng Tống Tranh chỉ lẳng lặng nhìn vào mắt cậu, sau đó nói: “Cậu bây giờ đã tự tin hơn nhiều, trong mắt có ánh sáng. Hơn nữa bây giờ…”
Tống Tranh bỗng cười, “Còn dám nhìn vào mắt tôi nói chuyện, đúng không? Đây là một bước tiến bộ lớn.”
Tần Sương Tinh đỏ mặt, thầm nghĩ phải quy công lao cho nhiệm vụ “đối mắt mười giây” mà Vinh Phong từng giao cho mình.
Cậu hơi xấu hổ xoa mũi, khiêm tốn vui vẻ nói: “Thật ra em cũng cảm thấy, dạo gần đây mình cởi mở hơn nhiều. Vài hôm trước đàn anh Lục cũng bảo vậy…”
Tống Tranh không lên tiếng, cơ bắp khóe mắt giần giật.
“À đúng rồi, đàn anh Lục Vanh đâu rồi ạ?” Tần Sương Tinh chợt nhớ ra, tò mò nhìn quanh, “Gần đây hình như không thấy anh ấy…”
“Cậu ấy về nước rồi.” Tống Tranh đáp.
Giọng lạnh nhạt như suối róc rách trên núi cao vang lên, không nghe ra chút cảm xúc nào.
Tần Sương Tinh bừng tỉnh: “À phải! Hết kỳ trao đổi rồi…”
Tống Tranh nhàn nhạt ừ một tiếng.
Tần Sương Tinh phiền muộn: “Biết sớm em đã mời anh ấy ăn một bữa rồi. Sao anh ấy đi chẳng nói gì cả, em không biết là đi sớm như vậy…”
Tống Tranh: “Vì lúc đi cậu ấy đang giận.”
Tần Sương Tinh: “Hả???”
Phản xạ đầu tiên của cậu là “Hai người lại cãi nhau???”, nhưng không dám hỏi thẳng mặt Tống Tranh như thế. Do dự một lúc, Tần Sương Tinh vẫn cẩn trọng hỏi: “Vì sao giận ạ?”
“Không biết.” Tống Tranh cau mày, “Không hiểu.”
Tần Sương Tinh: “…”
Thôi bỏ đi. Với kiểu người đắm chìm trong học thuật, từ chối giao tiếp xã hội như đàn anh Tống, bắt anh ta hiểu tâm trạng người khác đúng là gượng ép.
Tần Sương Tinh tự nhủ đừng nên suy đoán chuyện của các đàn anh.
Cậu thành tâm cảm ơn Tống Tranh lần nữa, cảm ơn anh ta đã dành thời gian giúp mình tập phỏng vấn. Trước khi rời đi, Tần Sương Tinh vẫy tay tạm biệt: “Đàn anh Tống, anh đừng quá vất vả nhé. Nhớ giữ gìn sức khỏe!”
“Ừm.” Tống Tranh không ngẩng đầu, cúi xuống viết nhanh vào sổ ghi chép thí nghiệm.
Tần Sương Tinh xoay người rời đi, một câu lạnh lạnh lọt qua cánh cửa phòng thí nghiệm đang khép lại:
“Chúc cậu phỏng vấn thành công.”
Tần Sương Tinh dừng chân, chậm chạp quay đầu, chỉ kịp thấy cánh cửa phòng thí nghiệm tự động đóng lại trước mặt, phát ra một tiếng “cạch” khe khẽ.
Cậu đứng yên tại chỗ, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó tả.
Cậu chợt nhận ra, trong những ngày qua, đàn anh Tống Tranh cũng đã thay đổi không ít, ngày càng có tình người hơn.