Cuối cùng cũng đến ngày phỏng vấn.
Năm giờ sáng, như mọi khi, Tần Sương Tinh dậy rất sớm, mặc đồ thể thao xuống dưới khu chung cư chạy bộ.
Tinh thần cậu phơi phới, gặp con chó nào dạo chơi dưới lầu đều phải xoa đã đời. Từ chú golden lông vàng ấm áp nhiệt tình, Samoyed ngố tàu như thiên sứ biết cười, đến poodle nhỏ lanh lợi hoạt bát, hay cậu bạn Schnauzer mặt mày nghiêm túc… Đủ loại chó mèo đều bị cậu ôm một cái, xoa nắn một trận.
Cậu hít hà, hấp thụ sức mạnh chữa lành toát ra từ đám thú cưng.
Sau khi sờ đủ, Tần Sương Tinh cảm thấy toàn thân được sạc đầy năng lượng. Cậu về nhà tắm rửa lần nữa, thay quần áo sạch sẽ, rồi ra khỏi nhà đến trường.
Phỏng vấn bắt đầu từ 9 giờ. Trước tiên là rút thăm, tất cả các thí sinh tham gia đều ngồi trong khu vực chờ được chỉ định.
Ai cũng biết người đầu tiên lên phỏng vấn thường là người hồi hộp nhất.
– Nhưng vòng đầu tiên thường là lúc tinh thần của các thầy cô phỏng vấn tốt nhất. Họ sẽ kiên nhẫn hơn, sẵn lòng cho em cơ hội hơn.
Khi rút thăm, Tần Sương Tinh chợt nhớ tới lời Vinh Phong nói sáng nay.
– Vậy nên dù có rút trúng vị trí đầu tiên cũng đừng căng thẳng. Biết đâu đó là cơ hội mà vận mệnh ban cho em.
Tần Sương Tinh nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó rút thăm.
[Số 1]
Cậu thật sự rút trúng số 1!
Tần Sương Tinh nhìn mẩu giấy trong tay, phản ứng đầu tiên không phải là hồi hộp hay than khổ, mà là mắc cười.
Vinh Phong đoán trúng thật nè, Chẳng lẽ anh nhìn thấy trước tương lai? Số phận thực sự cho cậu một cơ hội…
Tần Sương Tinh lại hít sâu một hơi.
Lúc này, ở cửa phòng họp vang lên tiếng gọi từ một giám khảo: “Xin mời thí sinh số 1 vào phòng. Tần Sương Tinh!”
“Có mặt ạ!”
Tần Sương Tinh lập tức đứng dậy, sải bước về phía phòng họp. Trong lòng thầm ôn lại hai buổi phỏng vấn mô phỏng mà Vinh Phong và Tống Tranh đã luyện tập cùng mình, tự dưng không còn thấy sợ nữa.
……
Buổi phỏng vấn kéo dài khoảng mười lăm phút.
Nói không căng thẳng là nói dối. Suốt quá trình, tim Tần Sương Tinh đập 120~150 nhịp/phút, có thể nghe rõ tiếng tim đập thình thịch trong lồng ng.ực. Nhưng mà không sao! Tim đập nhanh tí xíu ấy mà, cậu đây kinh nghiệm đầy mình!
Là một người mắc chứng sợ xã hội nghiêm trọng, cậu lúc nào cũng sống trong trạng thái đỏ mặt tim đập. Thành ra bây giờ thấy quen thuộc đến lạ.
Tần Sương Tinh chưa bao giờ nghĩ, hóa ra “quen với cảm giác đỏ mặt tim đập” cũng có thể trở thành lợi thế vào lúc này. Chưa kể cậu biết lúc này mình chỉ bị tim đập nhanh, chứ không hề đỏ mặt.
Điều đó chứng tỏ trạng thái của cậu đang rất tốt, hoàn hảo!
Kim đồng hồ quay đều đều, đối với người nhận phỏng vấn, 15 phút dài như cả thế kỷ. Thế nhưng so với mỗi lần phát bệnh sợ xã hội trước kia, lần này tốt hơn rất nhiều. Tần Sương Tinh một lần nữa cảm nhận được sự tiến bộ của bản thân.
Dù đây là buổi phỏng vấn dành suất học thẳng lên cao học, dù đây là một bước ngoặt quan trọng trong đời, vậy mà cậu có thể vượt qua trơn tru, dần bước ra khỏi chiếc lồng giam sợ hãi.
……
Mãi đến khi bước ra khỏi phòng họp, hít thở không khí tươi mát bên ngoài, Tần Sương Tinh mới phát hiện mình vẫn rất hồi hộp.
Da đầu tê dại, chân tay nhũn ra, nhịp thở gấp gáp, cả người như vừa được vớt từ dưới nước lên.
Lúc ở trong phòng phỏng vấn thì không thấy gì. Có thể là do adrenaline tiết ra quá nhiều, khiến tinh thần tập trung cao độ vào nội dung phỏng vấn, vô thức bỏ qua các cảm giác khác, rơi vào trạng thái “dòng chảy”.
Cảm giác đó thật kỳ diệu…
Tần Sương Tinh vừa hồi tưởng, vừa bước chậm rì rì ra ngoài.
Phỏng vấn phải đợi tất cả các thí sinh hoàn thành mới được rời khỏi khu vực. Là người đầu tiên bốc thăm, Tần Sương Tinh đương nhiên là người đầu tiên đến phòng nghỉ.
Cảm giác căng thẳng dần tan đi, máu ấm chảy đều khắp cơ thể. Bây giờ Tần Sương Tinh cực kỳ thả lỏng, như thể hòn đá đè nặng trong lòng bao lâu nay cuối cùng cũng được nhấc đi, toàn thân nhẹ nhõm dễ chịu vô cùng.
Cậu nhắn tin cho Vinh Phong, báo rằng mình đã hoàn thành buổi phỏng vấn. Vinh Phong trả lời liền, hỏi cậu cảm thấy thế nào. Tần Sương Tinh khiêm tốn đắc ý đáp: Cảm giác rất tốt! Trả lời không bị vấp, mỉm cười tự tin suốt quá trình, mắt nhìn thẳng các giám khảo. Thậm chí còn phát hiện vài thầy cô còn không tự tin bằng cậu, lúc đối mắt họ là người lảng đi trước.
– Xem ra trong giới học thuật, có không ít người mắc chứng sợ xã hội.
Tần Sương Tinh nửa đùa nửa thật tổng kết.
– Vinh Phong: Chuẩn.
Hai người nhắn tin trò chuyện, chẳng mấy chốc nhắc tới cuộc hẹn đi bảo tàng trước đó. Tần Sương Tinh mở app của Bảo tàng Côn trùng thành phố Nghi Giang, đặt lịch tham quan.
– Vinh Phong: Nhanh quá vậy!
– Vinh Phong: [căng thẳng].jpg
– Vinh Phong: [nuốt nước bọt].jpg
– Tần Sương Tinh: Không phải anh gửi link hoạt động cho em sao!
– Tần Sương Tinh: Em tưởng anh cũng rất mong chờ? Nên tất nhiên là phải sắp lịch sáng nay luôn!
– Tần Sương Tinh: Anh đối với em tốt như vậy, yêu cầu nhỏ xíu này sao có thể không chiều anh chứ~
– Tần Sương Tinh: [ác quỷ thì thầm].jpg
– Tần Sương Tinh: [chống nạnh cười điên].jpg
– Vinh Phong: [cuộc sống không dễ dàng, mèo thở dài].jpg
– Vinh Phong: Được rồi. Thứ Sáu tuần này anh được nghỉ xoay ca. Em hình như cũng không có tiết?
– Tần Sương Tinh: [He he].jpg
Tần Sương Tinh xác nhận lại thời khóa biểu của mình, chắc chắn là không có tiết học. Cậu lập tức đặt trước hai vé tham quan Bảo tàng Côn trùng thành phố Nghi Giang hôm thứ Sáu.
Tần Sương Tinh vừa nghĩ mấy ngày tới nên đi đâu chơi với Vinh Phong, vừa suy tính vlog nên quay thế nào… Khóe môi cậu cong lên, đắm chìm vào thế giới nhỏ của mình, không nhận ra khu vực chờ đã có thêm vài thí sinh khác bước vào.
Mấy thí sinh vào sau, có người mặt mũi ủ rũ, có người tiếc nuối. Một vài người quen biết nhau túm lại an ủi lẫn nhau, đồng thời phàn nàn đề năm nay sao hiểm hóc quá, đặc biệt là mấy câu hỏi chuyên ngành, hỏi gì mà lệch đến mức chẳng biết trả lời ra sao.
Đợi đến khi tất cả mọi người đã hoàn thành phỏng vấn, giáo viên phụ trách phòng thi đi đến, thông báo cho mọi người có thể rời khỏi, về chờ kết quả.
Hôm nay ngoài buổi phỏng vấn thì không còn việc gì khác. Bên phòng thí nghiệm Tống Tranh bảo cậu không cần qua, phỏng vấn xong thì đi chơi đi.
Tần Sương Tinh quyết định tranh thủ về nhà, thay đất mới cho con bọ cánh cứng lực sĩ chôn vùi trong đất đã lâu của mình. Đúng vậy, chính là “con sâu bự bằng bàn tay” đã dọa Vinh Phong đến mức ném điện thoại. Cũng chính là con sâu màu trắng trong ấn tượng chung của số đông, một chuyên gia sinh tồn hoang dã nổi tiếng từng ăn thử ngoài rừng hoang ấy.
Thực ra nó là ấu trùng của bọ cánh cứng lực sĩ, là loài bọ được dân mê côn trùng nuôi nhiều nhất. Nó cực kỳ khỏe, có thể nâng vật nặng hơn mình 800 lần, nên được đặt tên theo thần sức mạnh trong thần thoại Hy Lạp – Hercules, hay còn gọi là thần bọ cánh cứng.
Ấu trùng bọ cánh cứng lực sĩ được nuôi trong hộp nuôi thoáng khí chứa đất dinh dưỡng. Nó sống trong đất và ăn đất, khoảng hai tháng thay đất một lần. Quy trình thay đất đơn giản thô bạo, ý trên mặt chữ: Đổ toàn bộ đất trong hộp, kể cả ấu trùng ra ngoài, sau đó cho đất mới và ấu trùng về hộp.
Con Tần Sương Tinh nuôi là giống Hercules, nặng 150g, cầm trên tay nặng trĩu, rất “đã tay”.
Đương nhiên, “cảm giác đã tay” chỉ dành cho người yêu côn trùng như Tần Sương Tinh. Chứ nếu là Vinh Phong, chắc chắn sẽ mặt cắt không còn giọt máu, tay run lập cập ném đi rồi nhảy phắt lên ba mét…
Tần Sương Tinh tưởng tượng, không nhịn được bật cười.
Đây chắc là lần thay đất cuối cùng trước khi hóa nhộng. Bọ Hercules là côn trùng bi.ến th.ái hoàn toàn.
Bi.ến th.ái hoàn toàn và không hoàn toàn, là hai hình thức phát triển của côn trùng. Chỉ trải qua 3 gian đoạn trứng → nhộng → trưởng thành, gọi là bi.ến th.ái không hoàn toàn. Còn trải qua 4 giai đoạn trứng → ấu trùng → nhộng → trưởng thành, thì gọi là bi.ến th.ái hoàn toàn.
Ví dụ như chuồn chuồn là côn trùng bi.ến th.ái không hoàn toàn. Bướm, muỗi, và bọ Hercules là bi.ến th.ái hoàn toàn.
Nói thật thì, bi.ến th.ái hoàn toàn đúng là rất bi.ến th.ái. Điểm khác biệt căn bản giữa bi.ến th.ái hoàn toàn và không hoàn toàn, chính là giai đoạn hóa nhộng. “Hóa nhộng” có thể nói là một quá trình vừa thần kỳ vừa kỳ quái.
Hồi nhỏ, Tần Sương Tinh từng thắc mắc: Tại sao sâu bướm lại biến thành bướm? Cấu tạo cơ thể hai con đó hoàn toàn khác nhau mà? Tại sao chỉ cần trốn vào cái kén, ngủ một giấc, mở mắt ra là từ con sâu mềm oặt oẹo biến thành con bướm bay phấp phới?
Sách khoa học thiếu nhi thường không miêu tả chi tiết quá trình này. Lớn lên rồi, đọc thêm nhiều tài liệu học thuật chuyên sâu, Tần Sương Tinh mới biết… đúng là không nên nói rõ với trẻ con.
Sự “bi.ến th.ái” của côn trùng bi.ến th.ái hoàn toàn, thật ra không bắt đầu từ lúc hóa nhộng. Ngay trong giai đoạn ấu trùng, trong cơ thể chúng đã tồn tại một số cấu trúc nhỏ trong suốt hình đĩa, gọi là đĩa trưởng thành.
Những đĩa trưởng thành này sẽ tương ứng với từng bộ phận của con trưởng thành trong tương lai, ví dụ như râu, miệng, chân… Hiểu đơn giản là các “linh kiện” của cá thể trưởng thành.
Trong giai đoạn hóa nhộng, ấu trùng sẽ bước vào trình tự tử vong, tự tan rữa thành một đống chất nhầy giàu dinh dưỡng. Các đĩa trưởng thành trong cơ thể sẽ nhân cơ hội này tăng trưởng, kéo dài, lắp ráp… Cuối cùng tổ hợp thành một con côn trùng trưởng thành hoàn chỉnh.
Nghĩ thôi đã thấy kinh khủng
Tần Sương Tinh từng nghi ngờ, ấu trùng và con trưởng thành có tính là cùng một sinh mệnh không? Bởi vì bản chất mà nói, con trưởng thành không phải từ ấu trùng “lớn lên” thành, mà vốn đã tồn tại trong cơ thể ấu trùng từ đầu, thậm chí cần ấu trùng tự hủy bản thân, nhường chỗ và cung cấp dinh dưỡng, để đĩa trưởng thành khởi động quá trình tự tổ hợp.
Tóm lại, lại một lần nữa mẹ thiên nhiên trình diễn cho nhân loại thấy mặt kỳ dị huyền ảo của mình. Kiểu sinh trưởng kỳ quái này là thứ vượt ngoài sức tưởng tượng của con người.
Lúc đi bảo tàng côn trùng, cậu sẽ tìm cơ hội khoa học phổ cập cho Vinh Phong biết về “bi.ến th.ái hoàn toàn” và “không hoàn toàn”. Chắc anh sẽ giật nảy người lên cho xem.
Tần Sương Tinh bắt đầu mong chờ vẻ mặt của Vinh Phong khi nghe kiến thức phổ cập này, khóe miệng bất giác nhếch lên, mắt cũng cong cong đầy ý cười.
Thay đất xong, cậu thả con ấu trùng bọ Hercules vào hộp.
Con ấu trùng tròn mũm mĩm lanh lợi vô cùng, vừa chạm vào đất liền uốn éo chui xuống, tiếp tục sự nghiệp ăn đất lớn lên chờ ngày hóa nhộng của mình.
Nói mới nhớ, sao Vinh Phong chưa giao nhiệm vụ khiêu chiến tiếp theo cho cậu nhỉ?
Trong trò “hành hạ lẫn nhau”, nhiệm vụ thứ 7 lần này của Vinh Phong là cùng cậu đến bảo tàng côn trùng. Còn nhiệm vụ của cậu, Vinh Phong nói là vẫn chưa nghĩ ra.
Sao mà anh nghĩ lâu thế!
Tần Sương Tinh hào hứng xoa tay, nhìn con ấu trùng trắng toát đang ra sức chui vào đất trước mặt, trong lòng vừa mong chờ vừa tiếc nuối: Em nghĩ xong nhiệm vụ thứ 8 luôn rồi, anh mau lên đi! Nhanh nhanh giao cho em nhiệm vụ thứ 7 đi!
Tần Sương Tinh cực kỳ chờ mong chuyến đi bảo tàng côn trùng hai ngày sau, hoàn toàn quên mất rằng trong buổi phỏng vấn mô phỏng đầu tiên, Vinh Phong hứa sẽ cho cậu một phần thưởng đặc biệt.