Người Đẹp Sợ Xã Hội Và Anh Chồng Lính Cứu Hỏa

Chương 73

Tần Sương Tinh đến trước cửa nhà Vinh Phong, lấy chìa khóa ra, chưa kịp tra vào ổ thì cửa tự động mở ra.

Tần Sương Tinh theo phản xạ ngẩng đầu lên, một vùng ngực rắn chắc đầy đặn liền đập vào võng mạc.

Câu này to quá…

Đầu óc Tần Sương Tinh trống trơn, một câu vô nghĩa lướt qua trong đầu.

Cậu ngơ ra nửa giây mới phản ứng lại, nghi hoặc hỏi: “Ủa sao anh mặc vest?”

“Cố tình thay. Không phải em thích à?”

Vinh Phong mỉm cười, đưa tay kéo cậu vào nhà.

Tần Sương Tinh cảm thấy mình như Đường Tăng bước nhầm vào động Bàn Tơ, lòng dạ ngứa ngáy, cơ thể bủn rủn.

Cậu lảo đảo bị kéo vào, rất tự nhiên cùng Vinh Phong ngã lên ghế sofa.

Hôm nay Vinh Phong cố ý mặc vest. Áo khoác đen lịch lãm, cúc áo tinh xảo sang trọng, sơ mi lụa trắng tinh ôm sát cơ thể cường tráng. Hơi thở nam tính phập phồng theo từng nhịp thở như con đực trưởng thành tỏa ra pheromone, quyến rũ bạn tình trống rỗng nhạy cảm dễ như trở bàn tay.

Mặt Tần Sương Tinh nóng bừng, ngồi trên đùi anh, theo phản xạ câu lấy cổ anh.

Vinh Phong hơi ngửa đầu, tay đặt lên gáy cậu, tặng cậu một nụ ướt át.

Dù đã hôn bao nhiêu lần, Tần Sương Tinh vẫn không kìm được cơn rùng mình. Cậu cảm giác như tim mình cũng bị anh ngậm lấy li.ếm m.út, sung sướng xộc lên tận đỉnh đầu khiến cậu hồn bay phách lạc, từng sợi tóc run rẩy mềm oặt.

Vinh Phong giữ gáy cậu hôn rất lâu, mãi đến khi khóe mắt Tần Sương Tinh đỏ ửng, hơi thở loạn nhịp mới lưu luyến buông ra. Ngón tay chai sạn nhẹ nhàng vuốt ve môi cậu, lưu luyến cảm giác mềm mại ở đó.

Vinh Phong ngước mắt lên, ánh mắt sâu thẳm chứa đầy nhiệt tình nồng cháy.

“Cuối cùng cũng phỏng vấn xong rồi.” Anh cười khẽ, cảm xúc kìm nén bấy lâu được giải tỏa phần nào: “Thưởng cho em.”

Tần Sương Tinh nhất thời lú não, chưa phản ứng lại, chỉ cảm thấy cổ tay nóng lên. 

Vinh Phong nắm tay cậu, đặt lên ngực mình.

Tần Sương Tinh run bắn cả người, hai mắt trợn to, lập tức rụt tay về như bị điện giật.

“Em, em tưởng, phải đợi tới lúc có kết quả…”

Máu nóng xộc lên đầu, Tần Sương Tinh hoa mắt chóng mặt, không khí xung quanh cũng trở nên ngọt ngấy.

Không hiểu sao cậu thấy xấu hổ, bất an cựa quậy ngón tay, giống con ốc sên mềm nhũn bị người ta nghịch xúc tu, cố cuộn mình vào vỏ.

“Không cần.” Vinh Phong bật cười, dỗ dành xoa tóc cậu: “Chỉ cần em hoàn thành buổi phỏng vấn là giỏi lắm rồi, siêu lợi hại. Em đã vượt qua điều em từng sợ nhất…”

Ngón tay thô ráp mang theo lớp chai mỏng vuốt qua má cậu. Vinh Phong hơi ngửa đầu, ánh mắt thâm sâu ngập đầy dịu dàng khó tan.

“Cho nên, thưởng cho em.”

Vừa nói, anh vừa nhắm mắt hôn tới.

Tần Sương Tinh bị anh giữ gáy, lực không mạnh, nhưng khó lòng giãy ra. Toàn thân mất hết sức lực, Tần Sương Tinh ngã vào lòng anh, vòng tay qua cổ anh, chìm đắm trong nụ hôn khiến tim đập loạn này.

Thật kỳ lạ. Rõ ràng cậu đang ngồi trên người anh, sao lại có cảm giác bị anh khống chế…

Tần Sương Tinh lơ mơ nghĩ, chỉ cảm thấy ngay cả linh hồn cũng bị anh m.út lấy m.út để.

Hơi ẩm nóng vây khắp toàn thân. Cậu không kìm được rên một tiếng, giọng mềm mại như mèo con chưa cai sữa.

“Vẫn còn ngại à?” Vinh Phong buồn cười, ngón tay chầm chậm vuốt lên các đốt ngón tay cậu.

Tần Sương Tinh cho rằng giây tiếp theo sẽ bị anh mười ngón đan chặt, nhưng Vinh Phong lại lần theo đốt ngón tay, dần dần trượt xuống. Ngón tay chai sạn chen vào giữa các kẽ ngón, miết phần thịt mềm lòng bàn tay.

Đồng tử Tần Sương Tinh hơi giãn ra, từ sợi tóc đến đỉnh đầu đều bị anh chích điện tê rần.

“Muốn uống chút rượu không?” Vinh Phong bỗng bế cậu ngồi dậy, vươn tay cầm ly rượu trên bàn: “Lấy chút can đảm?”

Uống rượu…

“Vâng…” Tần Sương Tinh chìm nghỉm trong vẻ điển trai và sự dịu dàng của anh, đầu óc mơ hồ, chẳng nghĩ nổi gì.

“Độ cồn thấp, không sợ say.” Vinh Phong cầm ly lên, đưa tới bên môi cậu: “Nếm thử nhé?”

Nếm thử…

“Vâng…” Tần Sương Tinh bản năng làm theo lời anh, cúi đầu, liế.m thử giọt rượu nơi mép ly. Hình như là rượu trái cây.

Chất lỏng màu vàng nhạt dưới ánh đèn trong suốt lấp lánh. Bọt khí li ti bám trên thành ly rồi nổi lên, vui tươi sinh động, như nàng tiên cá nhỏ cuối cùng cũng có được hạnh phúc.

Tần Sương Tinh dựa vào tay anh, uống từng ngụm như mèo con liế.m sữa.

Hương vị trái cây mùa hè ngọt lành theo đầu lưỡi lan dần ra gốc lưỡi. Tần Sương Tinh không kìm được liế.m môi, muốn thưởng thức hương vị ấy rõ hơn, vô tình đối diện với ánh mắt nóng rực của Vinh Phong, làm người cậu như phải bỏng.

Tần Sương Tinh căng thẳng đến mức co ngón chân lại, chỉ muốn chui vào cái vỏ chẳng hề tồn tại.

“Sao vậy?” Vinh Phong cười cười, “Vẫn thấy ngại?”

Tần Sương Tinh đỏ mặt: “Ừm…”

“Đừng khách sáo, đây là thứ em xứng đáng nhận được.” Vẻ mặt Vinh Phong bỗng nghiêm túc, “Là phần thưởng cho nỗ lực học hành của em.”

Anh vừa nói vừa đặt tay cậu lên ngực mình.

Tần Sương Tinh bị anh chọc cười, vẫn không thể xuống tay nổi.

“Không được.” Tần Sương Tinh đỏ mặt cúi đầu, giọng nhỏ xíu như muỗi kêu, “Xấu hổ lắm, bị anh nhìn…”

“Vậy thì giống lần trước…” Giọng Vinh Phong khựng lại, trở nên khàn đục hơn, “Bịt mắt anh lại?”

“!!!”

Tần Sương Tinh run lên, kinh ngạc nhìn anh.

Vinh Phong đột nhiên giơ tay, kéo mạnh cà vạt trên cổ. Anh mặc vest chỉnh tề, nhưng chỉ với một động tác có phần thô bạo, quần áo trên người lập tức biến thành lộn xộn.

Vinh Phong giật cà vạt xuống, đưa cho Tần Sương Tinh. Chợt nhớ ra điều gì, anh nghiêng đầu hỏi: “Em thích cái này, hay cái đen lần trước?”

Tần Sương Tinh: “…”

Cậu ngơ ngác cúi đầu, nhìn chiếc cà vạt màu xám bạc đưa đến trước mặt mình, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh Vinh Phong lần trước bịt mắt, thần thái cấm dục yếu ớt…

Cổ họng Tần Sương Tinh khô khốc, giọng nói nhỏ xíu: “Cả hai… đều thích…”

“Vậy lần này dùng cái này.”

Vinh Phong cười, chủ động nhắm mắt lại, dùng cà vạt bịt kín hai mắt.

“…” Tần Sương Tinh nhìn anh, ngừng thở giây lát.

Vinh Phong cực kỳ đẹp trai. Là kiểu ngũ quan góc cạnh sắc nét, rất đàn ông. Cho dù bị che mắt, đường nét trên gương mặt vẫn hiện rõ vẻ anh tuấn gợi cảm.

Lúc này cổ áo anh hơi mở ra, để lộ phần xương quai xanh nổi bật. Dưới cổ áo, hàng cúc áo được cài cẩn thận. Bộ vest tối màu bó sát thân hình vạm vỡ, mang vẻ cấm dục pha lẫn hoang dã.

Ấy vậy mà đôi mắt lại bị bịt kín. Chiếc cà vạt màu xám bạc che kín đôi mắt anh, gương mặt tuấn tú hơi ngẩng lên, lộ ra yết hầu yếu ớt nhô cao, như một con báo rình mồi trong rừng rậm tự nhổ răng rút vuốt, ngoan ngoãn mà khát khao nằm yên, phơi bày phần bụng mềm mại nhất của mình cho cậu vuốt ve.

Như một dạng hiến dâng, như con vật chủ động bước lên tế đàn, trong nét cấm dục toát lên thần tính, càng khiến người ta muốn phạm tội, muốn chiếm hữu, muốn nuốt vào bụng.

Tần Sương Tinh thở gấp, rốt cuộc không thể chống lại sự quyến rũ này. Cậu cúi người xuống, nâng mặt Vinh Phong, nhắm mắt hôn anh.

Khác với những nụ hôn ướt át triền miên trước đây, nụ hôn này sâu hơn, khó dứt hơn, dễ khiến người đắm chìm, phát điên…

Vị ngọt của rượu trái cây lan tỏa giữa hai người. Tiếng nước lép nhép quẩn quanh, dấy lên từng đợt sóng rung động màng nhĩ.

Vinh Phong cười khẽ, cố kiềm chế cơn thôi thúc muốn siết chặt gáy cậu để hôn sâu hơn nữa. Lại cảm thấy đến mức này rồi mà vẫn chỉ hôn, vừa buồn cười vừa bất mãn.

Vì vậy, anh lại nắm lấy cổ tay Tần Sương Tinh. Trước mắt đen kịt, nhưng anh vẫn chính xác như báo hoang cắn trúng cổ họng con mồi. Không cắn chặt, mà chỉ nhẹ nhàng ngậm lấy, dùng lực cực nhẹ tuyệt đối không làm đau người, dẫn dắt Tần Sương Tinh tận hưởng phần thưởng thuộc về cậu.

Suốt thời gian qua cậu luôn chăm chỉ, luôn cố gắng. Một đứa trẻ ngoan ngoãn nghiêm túc thì nên được thưởng.

Trước mắt Vinh Phong tối đen, không thể nhìn thấy vẻ mặt Tần Sương Tinh lúc này, nhưng anh đoán là cậu đang vui.

Vinh Phong nghe thấy nhịp thở vui sướng như thủy triều của cậu, đáy lòng cũng dâng lên cảm giác được cổ vũ, muốn cho cậu nhiều hơn, nhiều hơn nữa.

Thế là Vinh Phong giơ tay, lần lượt cởi từng cúc áo.

“…” Tần Sương Tinh nín thở.

“Hôm nay, em muốn làm gì với anh cũng được.”

Vinh Phong hơi nâng đầu lên. Trong bóng tối, anh cảm nhận hơi thở của Tần Sương Tinh, ngửa mặt tìm kiếm, cẩn thận tiến lại gần.

“Em có thể mạnh dạn hơn một chút…”

“Làm bất cứ điều gì em muốn…”

“Đây là phần thưởng…”

Cuối cùng Vinh Phong cũng tìm thấy môi cậu, như lữ khách khát khô giữa sa mạc tìm thấy nguồn nước, đói khát cùng cực vẫn kiệt lực kiềm chế, gắng gượng ngửa đầu hôn cậu, cọ hờ lên môi cậu, thành kính mà nói:

“Anh là của em.”

Không khí xung quanh trở nên dính nhớp. Tần Sương Tinh hít thở khó khăn, có gì đó nghẹn nơi cổ họng.

Vinh Phong liế.m môi, bất an chờ đợi.

Rất lâu sau, trên ngực truyền đến cảm giác mát lạnh, chất lỏng ấm áp thấm ướt áo sơ mi của anh.

Vinh Phong sững người, vô thức căng cứng lưng.

Giây tiếp theo, xúc cảm ấm nóng dính ướt phủ lên ngực.

Vinh Phong chợt hiểu ra, đầu óc như bị điện giật, cảm giác tê rần lan khắp não bộ.

Yết hầu anh động dậy, hết sức phối hợp ưỡn ngực về phía trước.

Bình Luận (0)
Comment