Mùa hè năm nay phá lệ kéo dài. Gần tới tháng Mười rồi mà trời vẫn oi nóng chưa dứt, hanh khô khó chịu.
Hai ngày nay Vinh Phong đều trực trong đội, may là chưa gặp đám cháy nào. Những lúc rảnh rỗi, anh cùng đồng đội đùa giỡn, dùng súng nước cao áp phun qua phun lại, tiện tay cởi luôn áo.
Một đám thanh niên lực lưỡng, ai nấy đều để trần nửa người trên, cười đùa té nước vào nhau. Bỗng có người ngạc nhiên kêu lên:
“Vinh Phong! Ngực ông bị gì đấy? Nguyên mảng to vậy?”
Mọi người tò mò, cùng nhau quay sang nhìn ngực anh.
Vinh Phong chưa kịp phản ứng, cúi đầu nhìn, đầu lập tức nổ cái “bùm”.
“Muỗi đốt đấy.”
Anh bình tĩnh cầm cái áo ướt sũng, che vòng dấu răng mờ mờ trên ngực mình.
Anh em không để tâm, tiếp tục vui vẻ chơi nước. Vinh Phong bình tĩnh tiếp tục “giao chiến”, âm thầm ghi nhớ sau này phải cẩn thận hơn. Dù gì cũng là người đã có đối tượng, phải biết tuân thủ nam đức, không được tùy tiện để lộ cơ thể cho người khác xem!
……
Chớp mắt đã đến thứ Sáu.
Hôm nay là ngày Vinh Phong được nghỉ, cũng là ngày hẹn cùng Tần Sương Tinh đến Bảo tàng Côn trùng quay vlog.
Tần Sương Tinh hôm nay không có tiết học. Sáng sớm, hai người đã có mặt trước cổng bảo tàng.
Xuất trình giấy hẹn, họ nhanh chóng mua vé vào tham quan.
Bảo tàng Côn trùng thành phố Nghi Giang có diện tích rất rộng, chia thành nhiều khu triển lãm theo từng bộ côn trùng khác nhau. Ngoài các mẫu vật được bảo quản, còn có một số bể nuôi côn trùng nhỏ, giúp người tham quan quan sát trạng thái sinh hoạt thật của chúng.
Tần Sương Tinh cầm điện thoại quay vlog suốt đường đi. Ban đầu Vinh Phong sợ làm phiền nên không nói nhiều. Tần Sương Tinh chủ động bắt chuyện với anh, còn lén nắm tay anh ở chỗ khuất máy quay.
“Không sao đâu, cắt hậu kỳ là được…” Tần Sương Tinh nói nhỏ, mặt hơi đỏ.
Vinh Phong nghĩ cũng đúng. Anh là người phụ trách hậu kỳ, lúc chỉnh sửa chỉ cần tắt tiếng các đoạn không phù hợp là ổn.
Thế là hai người công khai nắm tay nhau đi dạo trong bảo tàng.
Thứ Sáu, lượng khách đến bảo tàng không nhiều. Thỉnh thoảng có người đi ngang qua, phần lớn cũng là các cặp đôi. Ai cũng bận rộn trong thế giới riêng, không rảnh để ý đến người khác.
Tần Sương Tinh vừa quay vlog, vừa cảm thấy may mắn vì đã chọn đúng ngày.
“Anh thấy em làm blogger hợp lắm.” Vinh Phong bất chợt siết tay cậu.
“Dạ?” Tần Sương Tinh nghiêng đầu, vừa hay chạm phải ánh mắt dịu dàng của anh.
“Từ khi em làm blogger, anh thấy em tự tin hơn hẳn. Có lẽ vì ngày càng có nhiều người quan tâm, yêu mến em…” Vinh Phong cười, “Lượt follow, comment, tương tác đều là con số cụ thể. Khi em nhìn thấy các thông số, em sẽ thấy được điểm sáng của bản thân, thấy được một phiên bản ‘em’ tỏa sáng trong mắt người khác.”
Lời của Vinh Phong tuy có vẻ hơi “nịnh”, nhưng chân thành từ tận đáy lòng. Tần Sương Tinh nghe mà đỏ mặt. Gần đây cậu đã nghe vài người nói rằng mình trông tự tin hơn trước.
Mọi người đều nghĩ là do yêu đương. Chính cậu cũng nghĩ rằng vì gặp được Vinh Phong, cậu mới có thể trở nên tốt hơn.
Tuy nhiên Vinh Phong lại nói: là vì em vốn đã rất xuất sắc.
Cậu chỉ mới thấy được bản thân qua ánh mắt người khác, nhận được bằng chứng cho câu nói: “Cậu rất giỏi.”
Không biết trong mắt Vinh Phong, cậu là kiểu người như thế nào?
Tần Sương Tinh không khỏi tò mò. Cậu cảm thấy Vinh Phong lúc nào cũng khen ngợi cậu rất giỏi, rất đặc biệt. Đúng hơn là anh thực lòng “luôn thấy cậu đặc biệt”.
Không hiểu sao, Tần Sương Tinh nhớ đến một câu Vinh Phong từng nói: “Anh thích em từ rất lâu rồi.”
Cậu càng ngày càng tò mò, không biết Vinh Phong bắt đầu thích cậu từ khi nào? Và lúc mới thích, anh thích điều gì nhất ở cậu?
Mấy câu như thế này đương nhiên không thể hỏi ở chốn công cộng, hơn nữa họ đang quay vlog.
Tần Sương Tinh cụp mắt, khóe môi không giấu nổi nụ cười.
Vinh Phong đứng bên cạnh cậu, ngẩng đầu xem sơ đồ chỉ dẫn trong bảo tàng: “Tiếp theo đi đâu?”
Bảo tàng rất rộng, được phân chia theo các bộ như cánh cứng, cánh vảy, hai cánh, cánh màng… Họ vừa mới tham quan khu cánh cứng, tức là bọ cánh cứng như bọ hung, bọ Hercules, bọ rùa, v.v…
Vinh Phong còn suy một ra ba: “Ồ, thế con ấu trùng em nuôi ở nhà cũng thuộc loại này hả?”
Tần Sương Tinh chuẩn bị tinh thần sửa lỗi “không phải sâu to bằng bàn tay mà là ấu trùng bọ cánh cứng lực sĩ”, không ngờ lần này Vinh Phong lại đọc đúng tên của nó.
“Con bọ cánh cứng lực sĩ của em ấy,” Vinh Phong hỏi, “Hình như thuộc nhóm này nhỉ? Anh thấy nó trông giống ấu trùng của bọ cánh cứng.”
Bọ Hercules và Bọ hung sừng chữ Y đều thuộc bộ cánh cứng. Những con ấu trùng béo trắng chỉ biết ăn đất được gọi là “ấu trùng bọ dừa”. Nhiều người sợ loại ấu trùng này, thậm chí còn đồn rằng chúng sẽ thừa lúc không để ý mà chui vào hậu môn, nên khi đi rừng không được tiện đâu xả đó.
Ừ thì cái này, ăn mặc tử tế nơi hoang dã là chuyện đúng đắn, phần còn lại thì nghe như chuyện cười thôi.
Tần Sương Tinh vừa đi vừa giải thích cho Vinh Phong nghe.
Trong khi các cặp đôi khác đến bảo tàng chỉ để ngắm cho vui, Vinh Phong lại được nghe bài giảng phổ cập khoa học suốt đường đi.
Tần Sương Tinh giảng sinh động thú vị, có mẫu vật và bảng mô tả kèm theo ở viện bảo tàng, rất dễ hiểu. Vinh Phong lắng nghe chăm chú, còn chủ động đặt câu hỏi, tò mò về nhiều chi tiết.
Tần Sương Tinh không nhịn được muốn xoa đầu anh, khen ngợi: “Anh cũng tiến bộ không ít nha!”
“Đúng vậy.” Vinh Phong khiêm tốn nói, “Chúng ta ‘hành hạ lẫn nhau’ rất có hiệu quả.”
Tần Sương Tinh đồng tình sâu sắc.
Hai người đứng trước sơ đồ bảo tàng, nghiên cứu một lúc. Theo bản đồ, khu vực gần nhất là khu cánh vảy. Tần Sương Tinh đề xuất: “Vậy tiếp theo tới khu cánh vảy nhé?”
Cánh vảy tức là nơi trưng bày bướm và thiêu thân.
Vừa nói xong, Tần Sương Tinh chợt nhớ Vinh Phong sợ thiêu thân, bèn đổi lời: “Hoặc là…”
Vinh Phong mắt sáng rỡ: “Cánh vảy là khu có bướm đúng không?”
Tần Sương Tinh gật đầu.
Vinh Phong hào hứng: “Vậy đi thôi. Có con bướm lam chớp lớn không?”
Tần Sương Tinh lại gật đầu, thế là Vinh Phong kéo cậu hướng về khu trưng bày cánh vảy.
Tần Sương Tinh kéo kéo tay áo anh, nhỏ giọng nhắc nhở: “Nhưng thiêu thân cũng ở đó nha.”
“?”
Vinh Phong nhìn cậu một cái, sực nhớ ra điều gì, biểu cảm hơi khó xử, “À đúng rồi, thiêu thân…”
Tần Sương Tinh không biết sinh vật thực sự khiến Vinh Phong sợ là gián, cậu nghĩ là anh ngại không dám biểu hiện ra ngoài. Vì vậy Tần Sương Tinh siết chặt tay anh, chủ động áp sát, nhỏ giọng nói: “Đừng sợ, bên đó đều là mẫu vật. Khu bướm và thiêu thân chắc là tách biệt. Mình chỉ xem bướm, không xem thiêu thân.”
Vinh Phong nghiêng đầu nhìn người yêu nhỏ đang dính sát mình, tự dưng thấy hiểu lầm cũng có chỗ tốt.
Anh xoa xoa mái tóc mềm của Tần Sương Tinh, cười nói: “Không sao.”
Không sao. Em sẽ bảo vệ anh, đúng không?
Tần Sương Tinh không hiểu sao lại đọc được câu ấy trong mắt anh.
Cậu nhớ đến cái hôm đi thực địa trong núi rừng. Đêm hôm đó, Vinh Phong trốn vào lều của cậu, trước khi vào đã nói: “Cậu sẽ bảo vệ tôi, đúng không?”
Tần Sương Tinh bật cười, dùng sức nắm chặt tay anh, kéo anh sát vào mình hơn một chút.
“Ừm!” Tần Sương Tinh nói, “Em sẽ bảo vệ anh.”
……
Sự thật chứng minh, Vinh Phong vẫn quá nông nổi.
Tất nhiên không phải là anh lẩm bẩm suốt ngày mình sợ thiêu thân rồi đâm ra sợ thật, mà là… Tại sao mấy con thiêu thân đẹp quá vậy!!!
“Đây mà là thiêu thân á???” Vinh Phong đứng trước hàng loạt tủ trưng bày bằng kính, mắt trợn tròn, đầy mặt kinh ngạc, “Hoa hòe loè loẹt như vậy đều là thiêu thân, không phải bướm thường?!”
“Đúng rồi.” Tần Sương Tinh tươi cười, kiên nhẫn giới thiệu từng loài cho anh, “Đây là bướm đêm luna, đây là bướm đêm báo khổng lồ, đây là bướm đêm chim ruồi…”
“Con này giống chim ruồi thật đấy!” Vinh Phong rốt cuộc vẫn không nhịn được, móc điện thoại ra, chụp lia lịa mấy con bướm đêm, vừa chụp vừa tấm tắc khen, “Con bướm đêm này to ghê! Nếu mà mình thấy nó ngoài tự nhiên, chắc chắn tưởng là chim ruồi. Ai mà nghĩ đây là thiêu thân chứ.”
“Vậy nên nó mới có cái tên đó đó.” Tần Sương Tinh phì cười.
Cậu thật sự rất thích vẻ mặt kinh ngạc lẫn bối rối của Vinh Phong. Biểu cảm và động tác chẳng khác nào một đứa trẻ ngây thơ hồn nhiên lần đầu lạc vào thế giới mới, không kìm được xuýt xoa thích thú.
Mà thế giới ấy vốn là thứ Vinh Phong sợ hãi, là nơi sinh ra ác mộng.
Sự thay đổi này rất tuyệt.
Tần Sương Tinh không nhịn được kiễng chân, vươn tay xoa đầu anh, giống cách anh xoa đầu mình khi nãy.
“Hửm hửm?” Vinh Phong vẫn đang cầm điện thoại, say mê chụp ảnh, tầm mắt không rời khỏi mấy con bướm đêm rực rỡ huyền ảo, trong mắt lập lòe ánh sáng như trẻ con vừa tìm thấy món đồ chơi mới.
“Giờ anh không sợ thiêu thân nữa rồi đúng không?” Tần Sương Tinh nắm tay anh đung đưa như đi dạo công viên.
“Ừ. Hết sợ rồi.” Vinh Phong bỗng cong môi, thấp giọng cười, “Nhưng gián thì vẫn sợ.”
“Gián á?” Tần Sương Tinh không hiểu tại sao anh nghĩ đến gián khi đang ở khu trưng bày cánh vảy, nhưng vẫn an ủi, “Không sao, nhiều người sợ gián lắm. Chủ yếu là do gián sống ở mấy nơi bẩn thỉu…”
Khóe miệng Vinh Phong hơi trễ xuống, đáy mắt thoáng qua cảm xúc không rõ tên.
“… Nhưng thật ra gián không bẩn đến thế.” Tần Sương Tinh nói.
“?” Vinh Phong sửng sốt.
“Gián rất thích làm sạch bản thân. Nếu anh để ý kỹ sẽ thấy, chúng thường xuyên kỳ cọ cơ thể và râu. Chúng còn tiết ra lớp sáp phủ lên người, lớp sáp này giúp chúng tránh bị bụi bẩn bám vào.”
Tần Sương Tinh dừng một nhịp, mỉm cười nói tiếp: “Có thể nói gián là loài côn trùng bị hiểu lầm nhiều nhất. Sự thật là chúng không bẩn, cũng không đến mức ghê tởm như người ta tưởng…”
Vinh Phong nghiêng đầu lặng lẽ nhìn cậu, bỗng dưng kéo cao khóe miệng. Một nụ cười đẹp đến mức hoa mắt.
Tần Sương Tinh bị đẹp đến choáng, nhìn đến ngẩn ngơ.
Ánh nắng ấm áp xuyên qua lớp kính, nghiêng nghiêng rọi xuống gương mặt anh. Ngũ quan sắc bén lúc này trở nên nhu hòa, như một khối băng đông cứng từ từ được một thứ ấm áp làm tan chảy các góc cạnh.
“Ừm.” Vinh Phong giơ tay ôm cậu vào lòng, “Bây giờ anh biết rồi.”
Tần Sương Tinh: “…”
Đang nghe giảng về gián sao tự dưng lại cảm động?
Hai người chậm rãi tham quan khu trưng bày cánh vảy, chẳng mấy chốc tìm thấy loài bướm Morpho mà Vinh Phong tâm niệm bấy lâu.
Thật ra bướm Morpho là một chi riêng biệt. Ngoài bướm xanh Morpho ra, còn có bướm thần mặt trăng, bướm nữ thần ánh sáng, bướm Helena v.v…
Chỉ nhìn vào những cái tên đậm chất thần thoại Hy Lạp là đủ biết, chúng đều là những loài cực kỳ xinh đẹp.
Trong bảo tàng côn trùng có hẳn một bức tường trưng bày, phủ kín hàng chục loài bướm lấp lánh với đủ kiểu hình dáng khác nhau. Nhờ vào hiệu ứng quang học đặc biệt trên cánh, khi hai người lại gần, hoa văn trên cánh bướm cũng biến ảo theo từng bước đi.
Ánh sáng lưu chuyển, rực rỡ vô ngần.
Ngay cả Tần Sương Tinh cũng phải xiêu lòng.
Trong các loài côn trùng, cậu thích nhất là bướm Morpho. Dù nhà cậu có khá nhiều tiêu bản, nhưng để thấy được nhiều chủng loại với trạng thái hoàn hảo thế này, thì đây là lần đầu tiên.
Vinh Phong lại không phấn khích như khi xem bướm đêm, chỉ xoa cằm nói: “Hừm, anh vẫn thấy con em tặng anh đẹp hơn.”
Tần Sương Tinh bị anh chọc cười, chỉ vào con bướm nữ thần ánh sáng trước mặt nói: “Con em tặng anh là loại phổ biến nhất trong chi này. Anh xem con bướm nữ thần ánh sáng này đi, nó có thêm một viền hoa văn trắng bạc so với bướm xanh Morpho, giá trị cũng tăng gấp mấy lần. Em định mua con này nè, nhưng mà đắt quá… Nhưng mà đẹp quá đi mất. Nếu có thể thấy lúc nó bay, nếu là thể sống, chắc chắn sẽ còn đẹp hơn nữa…”
Vinh Phong bỗng ngắt lời cậu, hỏi: “Anh nhớ là em từng nói những con bướm này sống ở vùng nhiệt đới đúng không? Ở nước mình có không?”
“Không có.” Tần Sương Tinh lắc đầu, “Chúng chủ yếu sống ở rừng mưa nhiệt đới Nam Mỹ, nước mình không có, mà cũng không được phép nhập về. Nên trong nước chỉ có thể xem tiêu bản. Vậy nên…”
Vinh Phong gật gù suy tư.
Tần Sương Tinh cảm nhận bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay mình, nghe thấy anh hỏi bâng quơ: “Muốn đi không?”
“Muốn chứ! Tất nhiên là muốn rồi!” Tần Sương Tinh mắt sáng rỡ, “Cả đời em ước được đi một chuyến rừng mưa nhiệt đới, ngoài bướm Morpho ra còn có vô số côn trùng thú vị khác…”
“Đi một chuyến cần bao lâu? Mười lăm ngày đủ không?”
Vinh Phong hơi rũ mắt, lòng bàn tay ấm áp vững chãi chầm chậm bao phủ ngón tay cậu.
“Anh có thể xin nghỉ phép kết hôn mười lăm ngày.” Vinh Phong nói.
“!!!” Tần Sương Tinh trợn tròn mắt, trái tim khẽ run.
“Không phải cầu hôn chính thức đâu. Chỉ là… ừm…” Vinh Phong hiếm khi đỏ tai, “Chỉ là muốn… ừ, thảo luận với em một chút.”
Anh hơi nghiêng đầu, ngón tay cuộn tròn có phần căng thẳng. Sườn mặt tuấn tú, bên môi hiện ra nụ cười trìu mến, một loại dịu dàng như ánh nắng buổi trưa chiếu lên thân mèo mướp đang nằm ngủ.
“Khi nào cầu hôn thật thì sẽ… ừm, long trọng hơn chút.”
Không chỉ tai, cổ và má Vinh Phong cũng lờ mờ đỏ lên.
Tần Sương Tinh ngửa đầu, phát ngốc nhìn anh, chưa suy nghĩ gì đã mơ màng hé miệng.
“Dạ.” Tần Sương Tinh nhỏ giọng đáp.
Vinh Phong: “…!”
Một màu đỏ rực rỡ lan khắp vùng da bánh mật của người đàn ông, sắc đỏ cực kỳ đáng yêu.
Tần Sương Tinh không biết một người đàn ông trưởng thành điềm đạm như Vinh Phong, khi xấu hổ lại có thể đáng yêu đến thế.
À không đúng, cậu biết rồi, cậu từng thấy rồi.
Lần đầu họ nắm tay nhau, khi Vinh Phong dè dặt nắm đầu ngón tay cậu, cậu theo phản xạ nắm ngược tay anh, Vinh Phong cũng đỏ đến tận mang tai, cả người như biến thành quả cà chua.
Siêu cấp đáng yêu.
“Anh đi rửa mặt cái.”
Vinh Phong bỗng trầm giọng, miễn cưỡng duy trì hình tượng chững chạc đáng tin.
“Ừ, anh đi đi.” Tần Sương Tinh săn sóc mỉm cười, chỉ đường tới nhà vệ sinh cho anh.
Vinh Phong chân tay lóng ngóng rời đi. Tần Sương Tinh nhìn theo người đàn ông cao lớn tuấn tú vì xấu hổ và kích động mà đi cùng tay cùng chân.
Tự dưng lòng cậu tràn đầy hạnh phúc.
Đáng yêu gì mà đáng yêu thế không biết!
Tần Sương Tinh không nhịn được cúi đầu che mặt lại, ngại ngùng xen lẫn vui sướng nghĩ thầm: Bạn trai mình dễ thương quá à!
Tên gọi “bướm nữ thần ánh sáng” không phải tên khoa học chính thức mà là tên thương mại/biệt danh, nên dễ gán nhầm cho nhiều loài Morpho có màu sắc rực rỡ.
Morpho helena và Morpho rhetenor helena có vẻ ngoài gần như giống hệt → Khác biệt về hình dạng hoặc hoa văn là rất nhỏ, mắt thường khó phân biệt nếu không có mẫu chuẩn hoặc không phải chuyên gia lepidopterist.
(Mình đã tra nát cái gg vẫn không phân biệt được hai con bướm trên, nên lỡ có sai mọi người thông cảm nha)