Người Đẹp Sợ Xã Hội Và Anh Chồng Lính Cứu Hỏa

Chương 75

Tần Sương Tinh đang ngắm Vinh Phong đáng yêu đi cùng tay cùng chân, phía sau bất chợt vang lên một giọng nói.

“Tần Sương Tinh?”

Tần Sương Tinh theo phản xạ quay đầu lại, trước mặt là một chàng trai tóc ngắn màu hạt dẻ, tuổi tác ngang ngửa cậu, ánh mắt ánh lên vẻ vui mừng.

Tần Sương Tinh thấy xa lạ, cố gắng nhận diện người này là ai. Trong lòng bất giác căng thẳng, lễ phép hỏi: “Bạn là…?”

“Cậu không nhớ tớ sao?” Chàng trai nghe vậy, trên mặt tỏ vẻ tổn thương.

Tần Sương Tinh bị nói vậy liền thấy áy náy, theo bản năng muốn xin lỗi, nhưng người kia đột ngột bước lên một bước.

Tần Sương Tinh kinh hãi, giật mình lùi lại. Chàng trai nói tiếp: “Cậu còn nhớ lễ hội pháo hoa năm đó không?”

Lễ hội pháo hoa? Không phải cách nói trong tiếng Hoa. Đây là một cách diễn đạt thường thấy trong tiếng Nhật.

Ký ức nháy mắt xâu chuỗi, như dòng điện đau nhói lao vụt qua não.

Tần Sương Tinh trợn to mắt, hoảng hốt lùi liền mấy bước.

Cậu nhớ ra rồi… người này là… người này là…

“Cậu, sao cậu lại…”

Tần Sương Tinh mất kiềm chế bắt đầu run rẩy, giọng nói cũng lắp bắp. Toàn thân như bị điện giật, các cơ bắp co giật, tim đập muốn vỡ tung, mạnh đến mức tức ngực.

“Tớ đến tìm cậu…”

Đối phương nhìn cậu đầy dịu dàng, bước từng bước ép sát, dồn cậu vào góc.

“Tớ thấy video của cậu trên T-Station, nghe giọng là nhận ra ngay…”

Hai chân Tần Sương Tinh mềm nhũn như bị đổ chì. Mọi tế bào trên người đều gào thét điên cuồng, liều mạng thét to “chạy mau chạy mau!”, cơ thể lại không thể cử động.

Cậu không biết mình bị làm sao.

Đối phương như không thấy biểu cảm sợ hãi của cậu, mỉm cười tiến lại gần: “Tớ đoán cậu sẽ đến đây, đã đợi mấy hôm nay…”

Không, không…

Gót chân Tần Sương Tinh vấp phải thứ gì đó, phát ra một tiếng “bộp”. Cơ thể cậu nhũn ra, mất hết sức lực ngã ngửa về sau.

Chàng trai tóc nâu hạt dẻ cười đưa tay ra, hình như muốn đỡ lấy cậu.

“!!!”

Tần Sương Tinh không thể thốt nên lời. Mọi thứ như chuyển sang chế độ quay chậm. Lưỡi tê cứng, tai ù đi, trơ mắt nhìn bàn tay vươn tới gần mình.

Phụt phụt phụt!

Đột nhiên sương trắng phun thẳng vào người chàng trai!

Lượng lớn khí trắng như tuyết ngay lập tức bao phủ toàn thân đối phương. Tiếng phụt khí vang lên liên tục, chàng trai tóc nâu tức khắc ướt sũng, trợn tròn mắt kinh ngạc, bị xối mạnh đến nỗi lảo đảo vài bước.

Tần Sương Tinh dại ra vài giây, màn sương trắng mịt mù che khuất tầm nhìn.  Thế giới hai màu trắng đen của cậu khôi phục màu sắc vào khoảnh khắc cậu nhìn thấy Vinh Phong.

Vinh Phong đang cầm một bình chữa cháy, mặt không cảm xúc xịt vào người chàng trai tóc nâu.

“Vinh…”

Đôi mắt Tần Sương Tinh bừng sáng, dần bình tĩnh lại, miệng hé ra biến thành tiếng nức nở: “Vinh Phong… hu hu hu hu Vinh Phong!”

Cậu òa khóc, nhào vào lòng Vinh Phong.

Tiếng phun khí biến mất. Chàng trai tóc nâu bị sương trắng xịt đầy mặt, tóc tai quần áo ướt nhẹp, loạng choạng lau mặt, vô cùng thê thảm.

Vinh Phong dang tay đón Tần Sương Tinh vào lòng, gắt gao ôm lấy vai cậu. Ánh mắt lạnh lùng găm vào chàng trai như con gà luộc rơi vào nồi canh.

Vinh Phong quát lớn, “Mày là ai? Muốn làm gì?!”

Chàng trai tóc nâu bị ánh mắt đó dọa cho run lên, nhưng vẫn ôm tay cười gượng: “Tôi là bạn cậu ấy. Là bạn học của cậu ấy.”

Vinh Phong nheo mắt, không vui nhìn chằm chằm gã.

Thân hình Vinh Phong cao lớn, cơ bắp do rèn luyện từ lửa cháy rừng thiêu, tràn đầy sức uy hiếp. Tên kia thấp hơn anh hẳn một cái đầu, bị nhìn chằm chằm như thế chỉ cảm thấy bản thân như con mồi trước mặt mãnh thú, một giây sau sẽ xé xác tại chỗ.

Gã vội vàng giải thích tiếp: “Tôi là bạn lúc Sương Tinh du học nước ngoài, quan hệ rất tốt, không tin anh hỏi cậu ấy…”

Thấy hắn định bước lên, Vinh Phong lạnh lùng quát: “Đứng lại! Không được đến gần!”

Chàng trai lập tức dừng bước.

Vinh Phong lúc này mới hơi nghiêng đầu, vỗ nhẹ lưng Tần Sương Tinh trấn an, thấp giọng hỏi: “Thật không? Hai người quen nhau à?”

“Cậu ta…”

Tần Sương Tinh há miệng, nhưng không nói nổi, nước mắt cứ trào ra.

Cậu ghét bản thân mình như thế này. Tuyến lệ quá phát triển, hở ra là khóc. Rõ ràng cậu không muốn khóc! Cậu muốn mắng người đó một trận! Cậu muốn gào lên đuổi gã cút đi! Nhưng còn chưa mở miệng, nước mắt không nghe lời đã tuôn ra.

Cậu không muốn khóc!!!

Người vây quanh càng lúc càng đông, bảo vệ cũng đã chạy tới. Có người nghe được nội dung cuộc trò chuyện, bắt đầu xì xào bàn tán, lờ mờ nghe thấy những từ như “tranh cãi tình cảm”, “người yêu cũ”, “chia tay”.

Vinh Phong nhíu mày, khó chịu quét mắt nhìn đám người đang xem.

Chàng trai tóc nâu vội vàng chỉnh lại quần áo, quay sang đám đông cười giải thích: “Xin lỗi vì làm phiền mọi người, chỉ là chút chuyện riêng giữa chúng tôi…”

Người xung quanh lập tức tỏ vẻ “mình đoán đúng rồi”.

Vinh Phong nổi giận: “Mày nói bậy bạ gì đó…”

Còn chưa dứt lời, thiếu niên đang run bần bật khóc nức nở bỗng nhiên gào lên giận dữ: “Nhảm nhí!!! Ai ‘chúng tôi’ với cậu! Cậu là ai hả!!!”

Toàn bộ hiện trường im re.

Các cặp đôi tay trong tay đều dừng chân, bảo vệ định mời họ rời đi cũng không nhịn được dựng tai hóng chuyện.

Vinh Phong cũng kinh ngạc, nhìn Tần Sương Tinh. Chỉ thấy toàn thân Tần Sương Tinh run bần bật, không còn vì sợ nữa, mà là vì tức giận.

Cậu tức đến phát run.

“Tôi chỉ học cùng một lớp với cậu! Tôi không biết cậu tên gì! Thậm chí còn không tính là bạn học! Ai là bạn của cậu! Ai ‘chúng tôi’ với cậu!!!”

Nước mắt của Tần Sương Tinh vẫn rơi tí tách tí tách, nhưng tiếng mắng như dòng nước lũ tràn đê, cuồn cuộn tuôn trào phun ra ngoài.

“Cút đi! Đừng đến quấy rầy tôi nữa được không! Lần trước cậu hại tôi còn chưa đủ à! Đừng đến làm phiền tôi nữa được không!!!”

“Cút đi”, “Đừng làm phiền tôi nữa”, là câu mắng chửi gay gắt tàn nhẫn nhất mà Tần Sương Tinh có thể bật ra.

Toàn thân cậu run rẩy, vành mắt đỏ hoe, nước mắt nóng hổi rơi không ngừng, nức nở mất kiểm soát. Dù khóc không ra hơi, cậu vẫn ráng mắng ra đại khái sự tình.

Thì ra là cái gã tóc nâu là kẻ dây dưa không có thân phận!

Quần chúng hết nhìn bên này quay sang bên kia, dùng trí tưởng tượng phong phú tự động hoàn thiện câu chuyện drama này. Xem ra là gã tóc nâu đơn phương si mê và dây dưa không dứt với cậu trai xinh đẹp đang khóc nức nở này. Mà người đàn ông ngực bự vừa xông ra bảo vệ cậu ấy, rất có khả năng là bạn trai chính thức của cậu trai xinh đẹp…

Chậc chậc, thảo nào người ta không thèm để ý đến người theo đuổi kia.

Bạn trai chính thức vừa đẹp trai vừa có khí chất “boyfriend material”, cậu trai khóc lóc không ngừng thì xinh xắn yếu ớt, size gap bù trừ cho nhau, quả là trời sinh một đôi!

Thảo nào cái tên tóc nâu kia bám theo quấy rối. Ghen tị, chắc chắn là vì ghen tị!

Quần chúng hóng hớt đồng loạt chuyển ánh mắt khinh thường về phía chàng trai tóc nâu.

“Tôi, tôi…” Chàng trai tóc nâu bị ánh mắt của mọi người nhìn đến mất thể diện, mặt đỏ bừng.

Bị Tần Sương Tinh chửi một trận xối xả, gã vẫn muốn giãy giụa lần cuối. Để tăng độ tin cậy cho lời mình sắp nói, gã vuốt phần mái đầy bọt trắng từ bình cứu hỏa, để lộ khuôn mặt vẫn tính là điển trai.

Sau đó gã dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tần Sương Tinh một cái, mở miệng nói với Vinh Phong: “Anh tin lời cậu ấy nói sao?”

Gã nói với vẻ cay đắng, hướng về phía Vinh Phong: “Nếu giữa chúng tôi thật sự không có gì, sao cậu ấy lại phản ứng mạnh đến vậy?”

Uầy! Châm ngòi ly gián!

Quần chúng càng xem càng hăng, cảm thấy diễn biến câu chuyện quá là máu chó, hận không thể lấy bịch hạt dưa ngồi xuống ghế sofa.

Mọi người hứng thú nhìn về phía cậu thiếu niên xinh đẹp đang được soái ca ngực bự bảo vệ, tò mò không biết cậu sẽ chứng minh trong sạch thế nào.

Lại thấy soái ca ngực bự nhíu mày, không vui: “Tin chứ, sao lại không tin.”

Anh cúi đầu nhìn thiếu niên trong ngực, tự dưng đỏ mặt, ấp a ấp úng: “Người yêu của tôi xinh như này, có mười người tám kẻ bi.ến th.ái theo đuổi cũng… cũng là chuyện bình thường?”

Mọi người: “…”

Gã tóc nâu: “…”

Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Tần Sương Tinh.

Thiếu niên môi hồng răng trắng, con ngươi đen láy, đôi má non mềm còn vệt nước mắt chưa khô, đuôi mắt ươn ướt ửng hồng, hình thể nhỏ nhắn được soái ca ngực bự bảo vệ trong lòng đó, đâu chỉ nhìn thấy mà thương. Phải nói là không khác gì mỹ nhân xinh đẹp đáng thương bước ra từ tiểu thuyết. Bị phản diện bắt nạt từ nhỏ, cứ nghĩ mình là người bị ghét bỏ, thực chất lại là “vạn nhân mê”!

Mọi người đồng loạt gật đầu, hoàn toàn bị thuyết phục.

Gương mặt này, bầu không khí này, quá có sức thuyết phục! Chưa kể người đàn ông như thần hộ mệnh ôm chặt cậu… Chậc! Đây là phim truyền hình miễn phí không cần mua VIP ư?!

Người theo đuổi tâm lý bi.ến th.ái trong nhóm “mười người tám kẻ” bị bình cứu hỏa phun ướt nhẹp: “…”

Không biết trong bình cứu hỏa có gì, chỉ biết thứ phun ra vừa lạnh vừa ướt. Gã tóc nâu lúc này toàn thân phủ bọt trắng, quần áo dính bết khó chịu, lạnh run bần bật. Gã ôm tay rùng mình, dáng vẻ vừa chật vật vừa nhếch nhác, hoàn toàn đối lập với cặp đôi thần tiên trước mặt.

Một khi đã bị dán mác “nam phụ làm nền cho nam chính”, thì khó mà gỡ xuống được.

Biết mình không thể lấy lại sự ủng hộ của quần chúng, gã đành xám xịt bỏ đi. Lúc rời đi còn nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Tần Sương Tinh, tớ sẽ không từ bỏ đâu, tớ sẽ còn quay lại…”

Tần Sương Tinh không nghe thấy câu đó, nhưng Vinh Phong nghe được.

Anh xách bình cứu hỏa lên, quát lớn: “Mày nói gì?! Mày dám?!”

Tiếng quát rung trời, lửa giận gần như phun trào. Bình cứu hỏa trong tay Vinh Phong rung lên ong ong, như thể giây tiếp theo sẽ bị anh đập thẳng vào gáy đối phương, cho gã nổ đầu tại chỗ.

Chàng trai tóc nâu bị dọa cho giật bắn mình, trượt chân ngã sấp mặt.

Không chỉ ngã bình thường, vì người gã ướt nhẹp, lòng bàn tay không bám mặt đất, nên quỳ bò trượt dài, tạo thành tư thế “bốn điểm chạm đất” vô cùng mất mặt, trượt hẳn một đoạn dài.

Ngẫu nhiên chọn một khán giả may mắn, lạy sớm đầu năm.

Người qua đường tự dưng bị hắn trượt đến trước mặt, nghẹn họng: “Không cần hành lễ long trọng như vậy đâu.”

Chàng trai tóc nâu: “…”

Thế là giữa tiếng cười điên đảo của đám đông kiểu “chúng tôi đã được huấn luyện, sẽ không dễ cười trừ khi không nhịn nổi”, mặt mũi gã đỏ như gan heo, không còn dính dáng gì tới hình tượng điển trai.

Trong tiếng cười ha ha ha của quần chúng, gã bị dán thêm nhãn “vai phản diện ngốc nghếch gây cười”, chật vật lui khỏi sân khấu.

Người gây chuyện đã đi. Đám người vây xem cũng dần tản ra.

Tần Sương Tinh ngẩng đầu lên từ ngực Vinh Phong, mấp máy môi muốn giải thích, thì bị Vinh Phong nắm vai, ấn lại vào ngực.

“Chúng ta đổi chỗ. Đi ăn gì ngon ngon nhé?”

Anh đặt bình cứu hỏa xuống, nhẹ nhàng xoa đầu cậu, ánh mắt tràn đầy trấn an và che chở.

“Đừng sợ, người xấu đi rồi. Mình đi ăn gì đó ngon ngon, đợi em bình tĩnh lại, buổi chiều mình tiếp tục quay vlog, được không?”

Tần Sương Tinh ngửa mặt, ngơ ngẩn nhìn anh. Nghe đến câu “được không” hiền lành, bỗng dưng không nhịn nổi, nhào vào ngực anh khóc to.

————————–

Lời tác giả:

Vinh Phong: Thật ra năm xưa tôi cũng là một trong đám mười người tám kẻ bi.ến th.ái yêu đơn phương, đành phải điên cuồng tập gym để giải tỏa.

Bình Luận (0)
Comment