Người Đẹp Sợ Xã Hội Và Anh Chồng Lính Cứu Hỏa

Chương 76

Chàng trai tóc nâu hạt dẻ rời khỏi bảo tàng công trùng, càng nghĩ càng thấy không cam tâm.

Trên người dính nhớp nháp vô cùng khó chịu. Hồi nãy gã bị bình cứu hỏa xịt đầy đầu, quần áo toàn thân đều ướt sũng, vừa dính vừa lạnh, trông thảm hại không chịu nổi.

Tên khốn đó dám cầm bình cứu hỏa xịt gã trước mặt mọi người!

Loại người gì vậy chứ! Không có tí tố chất nào!!!

Chàng trai tóc nâu bực bội, trên đường rời đi có không ít người nhìn gã. Ai nấy đều tò mò không biết gã làm sao mà người ướt nhẹp thế kia. Đã vậy còn có mấy bảo vệ đi theo phía sau, sợ người ta không hiểu rõ sự tình, vừa đi vừa giải thích cho người khác. Như thể sợ người xem mới đến không kịp “ăn dưa”, nhiệt tình đến mức cắt sẵn đĩa dưa mời tận tay người ta.

Toàn loại người gì đâu! Tất cả là tại tên khốn cơ bắp hung dữ đó! Trong đầu thằng đó chắc cũng toàn cơ bắp! Thần kinh hết thuốc chữa, không chịu nghe giải thích gì hết!

Chàng trai tóc nâu càng nghĩ càng tức. Khó khăn lắm mới rời khỏi khu vực bị bao vây bởi ánh mắt tò mò, gã bỗng chú ý thấy gần đó có đồn cảnh sát.

Đúng, báo cảnh sát! Tên khốn cơ bắp ra tay với mình! Nhất định phải báo cảnh sát! Phải khiến tên khốn đó chịu trừng phạt thích đáng!

Nghĩ đến đây, chàng trai tóc nâu tức tối định bước vào đồn cảnh sát, chợt nhớ ra một chuyện. Tên cơ bắp kia hình như từ đầu đến cuối chưa từng chạm vào gã, nếu vậy thì có lẽ không thể xử phạt nặng?

Không được! Phải đi giám định thương tích trước đã!

Hiện tại gã thấy ớn lạnh toàn thân, còn bị té ngã. Lòng bàn tay và đầu gối đều trầy xước bầm tím. Nếu có báo cáo thương tích của bệnh viện, cảnh sát nhất định sẽ coi trọng vụ án cố ý gây thương tích này!

Nghĩ là làm. Chàng trai tóc nâu thuộc phái hành. Gã lập tức vẫy taxi, nói muốn đến bệnh viện.

Nào ngờ mấy chiếc taxi chạy qua đều đang trống, vậy mà chẳng chiếc nào dừng lại, như thể không thấy gã vẫy tay gọi. Từng chiếc vù vù chạy qua, không cho chút cơ hội nào.

Chàng trai tóc nâu đen mặt đứng ở ngã tư một hồi, cuối cùng cũng nhận ra họ ghét bỏ gã dơ bẩn, sợ làm bẩn xe của họ!

Đúng là gã bẩn thật.

Lúc đầu chỉ lạnh với dính, giờ bước ra khỏi bảo tàng côn trùng, đứng dưới nắng to, chất lỏng từ bình cứu hỏa trên người gã bắt đầu bốc hơi, biến thành một thứ dính dáp nóng nực, khiến gã khó chịu vô cùng, sắc mặt càng lúc càng thối.

Gã đứng đó buồn bực nửa ngày, không đón được xe, lửa giận bốc lên, thầm mắng ý thức phục vụ của thành phố này quá tệ!

Thế là quyết đoán gọi 120.

Hừ, tao gọi xe cấp cứu!

Xe cấp cứu không thể từ chối chở người. Nếu 120 cũng từ chối, gã sẽ khiếu nại thẳng lên Sở Y tế! Sẽ đăng phốt lên mạng!

Chàng trai tóc nâu hậm hực nghĩ.

Mấy phút sau, xe cấp cứu hú còi ầm ĩ lao đến.

Gã vội vàng tiến lên. Hai bác sĩ và y tá xuống xe cấp cứu, liếc gã một cái rồi nhìn quanh hỏi: “Bệnh nhân đâu?”

“Tôi đây, là tôi.” Chàng trai tóc nâu vừa nói vừa trèo lên xe, “Mau đưa tôi đến bệnh viện!”

Bác sĩ: “…”

Y tá: “…”

Hai người trao đổi ánh mắt, không nói gì, nhanh nhẹn leo lên xe.

Trên đường, chàng trai tóc nâu kể khổ về trải nghiệm thê thảm của mình. Bác sĩ cúi đầu ghi chép, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn gã một cái. Gã càng kể càng bực, cuối cùng tức giận mắng bảo vệ bảo tàng làm việc không đến nơi đến chốn, trơ mắt nhìn gã bị người ta đánh.

Bác sĩ hỏi: “Báo cảnh sát chưa?”

Chàng trai tóc nâu thầm nghĩ, cuối cùng cũng có người hiểu mình. Liền nói: “Chưa! Thật là thói đời suy đồi, lòng người lạnh lẽo, bao nhiêu người đứng xem mà không ai chịu báo cảnh sát giùm tôi!”

Bác sĩ vẫn không nói gì, cúi đầu gõ gõ trên máy tính bảng công vụ.

Chàng trai tóc nâu liếc qua, phát hiện bác sĩ hỏi gã có báo cảnh sát không, không phải vì quan tâm, mà là vì trong biểu mẫu cứu hộ có mục “có phối hợp với 110 không”…

Bác sĩ đánh dấu “không” vào mục đó, lặng lẽ đặt bảng xuống, bắt đầu trừng mắt nhìn gã.

Chàng trai tóc nâu: “Không xử lý cho tôi à? Không băng bó gì đó…”

Bác sĩ: “Anh bị chảy máu?”

Chàng trai tóc nâu: “Tôi bị xuất huyết bên trong!” Gã chìa tay và đầu gối cho bác sĩ xem, mong đánh thức lương tâm của thiên thần áo trắng.

Thế nhưng bác sĩ quay mặt đi, lặng lẽ liếc mắt với y tá. Chàng trai tóc nâu bắt được hai ánh mắt khinh thường kín đáo.

Gã khó chịu: “Thái độ gì đấy? Mấy người đối xử với bệnh nhân kiểu này hả? Không xử lý gì hết?!”

Bác sĩ: “…”

Y tá: “…”

Hai người không nói nhiều, trực tiếp đè anh ta lên cáng, làm điện tâm đồ, tiêm một mũi. Đến khi tới bệnh viện, trước khi gã xuống xe, họ chặn lại đưa hóa đơn.

Gã nhìn giá, sốc ngang: “Gần thế này mà hơn trăm tệ?!”

“Đúng vậy.” Y tá lạnh lùng nói, “Trong đó bao gồm phí điện tâm đồ và tiêm thuốc. Đây là 120, không phải taxi.”

Chàng trai tóc nâu cực kỳ khó chịu, nhưng nghĩ đến nếu báo cảnh sát thì mấy khoản này có thể bắt đối phương chịu, nên cố nhịn, rút tiền trả.

Giải quyết xong 120, gã chạy thẳng đến khoa cấp cứu, kể lại sự việc với bác sĩ cấp cứu.

Bác sĩ cấp cứu có vẻ có trách nhiệm hơn bác sĩ 120. Bác sĩ nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay và đầu gối của gã nghiên cứu hồi lâu, sau đó nói: “May mà cậu đến sớm…”

Chàng trai tóc nâu nghe vậy suýt rơi lệ: “Đúng đúng, tôi đã nói mà…”

Bác sĩ cấp cứu đẩy gọng kính, thong thả ngắt lời: “Nếu đến trễ chút nữa, mấy vết trầy da này chắc tự lành luôn rồi.”

Chàng trai tóc nâu: “…”

Giọt lệ xúc động chưa rơi đã bị đạp ngược trở lại.

“…Không cần kiểm tra thêm mấy hạng mục khác sao?” Dù gì cũng là ở bệnh viện, gã là du học sinh cao học về nước, ít nhiều cũng có chút tố chất. Gã kìm nén cảm xúc, khách khí gợi ý bác sĩ, “Tôi bị người ta đánh đấy, không kiểm tra gì thêm sao? Ví dụ chụp CT toàn thân chẳng hạn?”

Bác sĩ: “Cậu đập vào đâu?”

Chàng trai tóc nâu: “Đập xuống đất.”

Bác sĩ: “Có đập đầu không?”

Chàng trai tóc nâu giơ tay: “Không. Chỉ có lòng bàn tay và đầu gối bị đau thôi.”

Bác sĩ: “…” Âm thầm quay đầu, đối diện với bức tường.

Chàng trai tóc nâu: “???”

Bác sĩ thành phố này bị sao vậy? Khám bệnh mà không thèm nhìn bệnh nhân à?!

Ý của bác sĩ là: Không cần thiết phải kiểm tra nhiều như thế, nhưng nếu gã nhất quyết yêu cầu thì có thể đóng phí để kiểm tra.

Chàng trai tóc nâu lập tức kiên quyết yêu cầu kiểm tra! Toàn bộ đều phải kiểm tra!

Gã bị người ta đánh! Đấy là phạm pháp! Cố ý gây thương tích! Báo cảnh sát rồi thì mấy chi phí này hung thủ phải chịu! Nhân tiện làm luôn gói khám sức khỏe toàn diện!

Vì vậy, gã lượn lờ ở khoa cấp cứu cả buổi chiều, nào là lấy máu, nào là chụp phim, tiêu tốn một đống tiền, đổi lại là một chồng báo cáo kết quả “không phát hiện bất thường rõ rệt”. 

Nói cỡ nào bác sĩ cũng không chịu viết giấy chứng nhận thương tích. Còn “tốt bụng” nhắc nhở: Giám định thương tích là việc của pháp y, đã định báo cảnh sát thì tiện thể đi làm giám định luôn.

Chàng trai tóc nâu xách theo chồng giấy khám, lập tức chạy đến cục cảnh sát gần nhất.

Sảnh cục cảnh sát đông đúc. Cảnh sát tiếp nhận lắng nghe lời tường thuật của gã, mặt không đổi sắc nhìn từ trên xuống dưới, rồi bảo gã xếp hàng.

Chàng trai tóc nâu: “…”

Ở đại sảnh nóng hầm hập ngồi đợi hơn hai tiếng, cuối cùng cũng đến lượt. Gã ôm đống báo cáo kiểm tra, đứng trước mặt cảnh sát hùng hồn thuật lại đầu đuôi.

Ai dè cảnh sát chẳng hề đồng cảm, chỉ cúi đầu ghi chép, không thèm an ủi một câu. Không có tí tình người nào cả!

Chàng trai tóc nâu không nhịn được chửi thầm.

Cảnh sát đang ghi chép giữa chừng, một cảnh sát khác chạy vào nói: “Đã lấy được băng ghi hình từ viện bảo tàng.”

Viên cảnh sát xem xong, nói: “Người ta căn bản không hề chạm vào cậu…”

Chàng trai tóc nâu nổi giận: “Nhưng bình cứu hỏa của thằng đó chạm vào tôi rồi!”

Gã giận dữ giơ cái áo nhàu nát ướt nhẹp lên. Chất lỏng từ bình cứu hỏa vẫn dính trên người gã đấy! Khó chịu chết đi được!

Cảnh sát sửa lại: “Bình cứu hỏa của anh ta không chạm vào cậu. Anh ta chỉ dùng bình cứu hỏa xịt cậu thôi.”

Chàng trai tóc nâu: “Xịt người bằng bình cứu hỏa không phải phạm pháp hả???”

Gã lập tức móc điện thoại ra, bắt đầu tra cứu thông tin. Trên mạng hiện ra một đống kết quả: Không được xịt bình chữa cháy bột khô vào người, bởi vì nếu hít phải, bột có thể gây ngạt thở và trúng độc.

Chàng trai tóc nâu dí điện thoại vào mặt mấy cảnh sát, lý lẽ đanh thép. Hy vọng nhóm cảnh sát vô tri này có thể tôn trọng kiến thức một chút.

Thế nhưng mấy cảnh sát chẳng buồn nhìn, nhíu mày nói: “Bình chữa cháy bột khô không thể xịt thẳng vào người.”

“Đó, tôi đã bảo mà…” Chàng trai tóc nâu đắc ý dào dạt.

“Nhưng cái người ta xịt không phải bột khô, mà là bình chữa cháy gốc nước.”

Cảnh sát lạnh lùng cắt ngang.

Chàng trai tóc nâu: “???”

Cảnh sát nhíu mày nói tiếp: “Bình chữa cháy gốc nước xịt vào người không sao cả. Lính cứu hỏa cứu người còn dùng nó xịt lên người dân để giảm bỏng.”

Một cảnh sát khác sáng mắt: “Đúng đúng, đợt huấn luyện phòng cháy chữa cháy gần đây có nói cái này.”

Chàng trai tóc nâu: “…”

Bình chữa cháy gốc nước? Có thứ này tồn tại á???

Gã không tin, lại lên mạng tìm kiếm. Vài phút sau, gã xấu hổ đặt điện thoại xuống.

Thành phần chính của bình chữa cháy gốc nước là chất ức chế cháy và hoạt chất bề mặt, có thể giảm nhẹ vết bỏng và tránh tái cháy, an toàn không độc hại với con người. Do là chất lỏng nên nó không giống bình chữa cháy bột khô, sẽ không gây ngạt thở do hít phải.

Cảnh sát thế mà nói đúng! Đám cảnh sát này sao có kiến thức chữa cháy phong phú vậy! Thậm chí còn biết cả bình chữa cháy gốc nước!

Bảo sao lúc bị tên cơ bắp khốn nạn kia xịt vào, gã chỉ thấy ướt nhẹp lạnh căm, không có cảm giác nghẹt thở hay bị sặc như trên mạng nói. Hóa ra người ta dùng là loại bình chữa cháy vô độc, thân thiện môi trường!

Chàng trai tóc nâu cảm thấy mình lăn lộn cả buổi uổng công vô ích, như đấm vào bịch bông. Gã xấu hổ đến mức mặt nhăn mày nhó, tay vẫn cầm tờ hóa đơn viện phí trong túi, cuối cùng nhịn không được, cắn răng hỏi cảnh sát: “Vậy mấy khoản viện phí này của tôi…”

Cảnh sát thẳng thừng: “Mơ giữa ban ngày à.”

Chàng trai tóc nâu: “…”

Cuối cùng gã mặt mày xám tro, lủi thủi bước ra khỏi đồn cảnh sát, không những không lập được hồ sơ, mà còn mất toi một khoản tiền kiểm tra y tế. Quần áo thì bốc mùi hôi thối.

Ai bảo gã phơi mình dưới nắng cả ngày.

Bên kia.

Buổi sáng Vinh Phong và Tần Sương Tinh rời khỏi Bảo tàng Côn trùng, ghé vào một tiệm bánh ngọt gần đó.

Hai người ngồi trong phòng điều hòa, vui vẻ ăn món ngọt.

Tâm trạng Tần Sương Tinh khá hơn hẳn, lại có Vinh Phong bên cạnh, cảm giác an toàn đầy tràn.

Sau khi tinh thần hồi phục, hai người quay về bảo tàng, tiếp tục quay vlog chưa hoàn thành.

Bảo vệ bảo tàng vẫn nhớ hai người. Thấy họ quay lại bèn quan tâm hỏi: “Cái thằng điên đó không quay lại quấy rối hai cháu nữa chứ?”

Tần Sương Tinh cảm động không thôi, thầm nghĩ người tốt trên đời vẫn nhiều hơn.

Tới chập tối, hai người tham quan xong khu côn trùng, vlog cũng quay đủ tư liệu.

Cả hai trở về nhà, ai nấy đều mệt rã rời.

Cơm nước xong, tắm rửa sạch sẽ, hai người cuộn tròn trên sofa, thân mật tựa vào nhau cùng xem tivi.

Tần Sương Tinh dần cảm thấy bồn chồn. Cậu nghĩ chuyện ban ngày, chuyện người đó, cậu nên nói với Vinh Phong, cậu thiếu Vinh Phong một lời giải thích.

Cơ mà mở miệng như thế nào?

Tần Sương Tinh cố gắng sắp xếp suy nghĩ, nhưng vừa nghĩ tới chuyện quá khứ, cảm giác xấu hổ lâu ngày không gặp liền ùn ùn kéo tới.

Không được, cậu vẫn không nói nên lời. Quá mất mặt, quá khó mở lời…

Tần Sương Tinh chỉ mới nhớ lại chuyện năm xưa đã xấu hổ đến nóng người, mặt mũi tê dại.

Không đợi cậu chuẩn bị tinh thần xong, Vinh Phong đột nhiên quay đầu, giơ tay nhéo má cậu.

“Làm sao vậy? Còn nghĩ chuyện ban sáng à?”

Tần Sương Tinh: “…”

Bị nhìn thấu rồi!

Máu trong người dồn hết lên mặt, Tần Sương Tinh chưa chuẩn bị xong, cũng chưa biết mở lời thế nào. Cậu há miệng, nhưng lời nghẹn ứ trong cổ, da đầu tê rần.

Vinh Phong nhìn cậu chăm chú, bỗng bật cười, sau đó đứng dậy.

“Anh, anh đi đâu…?” Tần Sương Tinh vô thức kéo tay anh.

Ngón tay chạm vào cánh tay cơ bắp, Tần Sương Tinh ngẩng đầu lên, ánh mắt hiện lên chút yếu ớt dựa dẫm mà bản thân cậu không nhận ra.

Vinh Phong hơi cúi xuống, vuốt nhẹ đầu cậu: “Đợi anh một chút. Anh cũng có một bí mật muốn nói với em.”

Cũng có một bí mật?

Tần Sương Tinh hoàn toàn không ngờ tới tình huống này. Nhưng ánh mắt của anh, giọng nói của anh, cùng động tác xoa đầu dịu dàng, tất cả đều rất có lực trấn an.

Trái tim đang bối rối kinh hoàng của Tần Sương Tinh lập tức yên lại. Như thuyền lớn tìm được mỏ neo, chim lạc giữa bão giông tìm thấy nơi trú ngụ.

Cậu từ từ buông tay ra, ngẩng khuôn mặt cừu non lên, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng…”

Vinh Phong cười một cái, đi được hai bước lại lộn trở về. Anh túm lấy gáy cậu, cúi xuống hôn dài.

Tần Sương Tinh bị hôn đến choáng váng, mờ mịt mở to mắt: “?”

Vinh Phong nghiêm túc giải thích: “Biểu cảm vừa rồi đáng yêu quá, anh nhịn không được muốn hôn một cái.”

Tần Sương Tinh: “…”

Mặt Tần Sương Tinh đỏ bừng, cà chua nổ bôm bốp trong đầu.

Vài giây trước cậu còn xấu hổ vì chuyện quá khứ, lúc này lại vì lý do khác mà xấu hổ đến mặt mũi đỏ ửng.

Cậu phát hiện Vinh Phong rất thích hôn cậu. Hơn nữa mỗi lần hôn đều làm cậu thấy dễ chịu, như đạp lên đám mây, mềm nhẹ lâng lâng, đầu óc tan chảy như sáp nóng. Dễ chịu đến mức cậu không kiềm được phát ra tiếng rên kỳ lạ.

Hu hu, bây giờ là lúc nào mà đầu óc cậu toàn nghĩ mấy chuyện đó!

Cậu là cái đồ thiếu đứng đắn! Rõ ràng đang muốn nghiêm túc nói chuyện, sao bị hôn một cái đã bẻ cua nghĩ đến chuyện yêu đương nhão nhoẹt thế này!

Xấu hổ quá!!!

Bình Luận (0)
Comment