Người Đẹp Sợ Xã Hội Và Anh Chồng Lính Cứu Hỏa

Chương 77

Vinh Phong vào phòng, lấy ra một chiếc điện thoại.

Chiếc điện thoại cũ kỹ, kiểu dáng lỗi thời, trầy xước nghiêm trọng. Có thể thấy đã dùng rất lâu, các góc máy bị mài mòn thành tròn vo.

Anh ngồi trở lại bên cạnh cậu, Tần Sương Tinh theo thói quen tựa sát vào anh. Chỉ mới rời nhau có một hai phút mà đã bắt đầu thấy nhớ, không kiềm được muốn dán vào cơ thể ấm áp vững chãi.

Vinh Phong vòng tay qua vai cậu, rất tự nhiên kéo cậu vào lòng, để cậu tựa lên xương quai xanh của mình. Tư thế này rất thoải mái, cậu có thể nghe rõ tiếng tim đập, âm vang thấp trầm từ lồng ng.ực mỗi khi anh thở hay nói chuyện.

Rất thân mật.

Tần Sương Tinh dễ chịu vô cùng, mềm giọng hỏi: “Anh muốn cho em xem cái gì vậy?”

“Đợi chút, điện thoại cũ quá, khởi động hơi chậm.” Vinh Phong kiên nhẫn chờ màn hình sáng lên.

Khóe môi anh hơi ép xuống, mang theo cảm xúc mơ hồ khó phân định.

Tần Sương Tinh nhìn không chớp mắt vào màn hình, thấy anh mở một album ảnh. Màn hình bật lên khung nhập mật khẩu.

Tần Sương Tinh tự giác quay đầu đi, Vinh Phong lại nói: “Không sao. Mật khẩu là sinh nhật em.”

Tần Sương Tinh sửng sốt, kinh ngạc quay đầu lại, thấy Vinh Phong hơi cụp mắt, chăm chú nhìn màn hình. Anh bất giác liế.m môi, hình như hơi căng thẳng.

Anh cũng hồi hộp.

Tần Sương Tinh bất giác nhớ đến cái đêm đầu tiên hai người gọi điện thoại, phảng phất như chuyện xảy ra rất rất lâu rồi. Đêm hôm đó Vinh Phong kể lý do tại sao anh sợ côn trùng.

Anh từng bị thiêu thân chui vào tai. Có một con thiêu thân bay vào tai anh, mắc kẹt trong đó không ra được. Từ đó anh liên tục gặp ác mộng, dù bác sĩ đã dùng nhíp gắp nó ra, dù sau này đêm nào anh cũng đeo nút bịt tai đi ngủ, nỗi sợ vẫn không thể vơi bớt.

Giọng Vinh Phong lúc này giống hệt đêm hôm đó, căng cứng nhỏ xíu khó phát hiện. Anh dùng chính tay mình, chậm rãi mở bung một vết thương cũ.

Tại sao mật khẩu album ảnh điện thoại cũ của anh lại là sinh nhật mình?

Tần Sương Tinh còn chưa kịp nghĩ, mật khẩu đã được nhập xong.

Album phủ bụi được mở ra.

Vinh Phong lướt nhanh, cuộn xuống cuối, bấm mở tấm ảnh cuối cùng.

Là một tấm selfie. Vinh Phong đứng trước gương, giơ điện thoại chụp bản thân.

Trong ảnh, Vinh Phong mặc áo sơ mi trắng, cơ ngực cường tráng khiến áo căng lên, eo thon gọn săn chắc, trông như con báo săn nguy hiểm đang lặng lẽ tiến lại gần.

Có vẻ là chụp vào buổi tối, ánh đèn lờ mờ, tây trang chỉnh tề, cả người toát ra khí chất vừa mạnh mẽ vừa ám muội. Cà vạt đỏ rượu đeo lỏng lẻo, anh cầm lấy nó quấn quanh đầu ngón tay, như thể giây tiếp theo anh sẽ rút cà vạt khỏi cổ, rồi buộc thật chặt lên người ai đó.

Vest play! Gợi cảm chết mất!

Tần Sương Tinh không ngờ “bí mật” anh muốn cho mình xem lại là thứ này, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

Vinh Phong nói: “Tấm này là anh chụp 5 năm trước.”

“Ồ…” Tần Sương Tinh cảm thấy mình không nên nhìn lâu, nhưng ánh mắt cứ không nhịn được liếc người trong ảnh.

Vinh Phong của năm năm trước đã có thân hình cực kỳ săn chắc, nét mặt vẫn còn hơi trẻ. Từ bức ảnh có thể nhìn ra anh rất tự hào với cơ thể của mình, nhưng hình tượng “Vest play” không giống tính cách thường ngày của anh.

Đúng là gợi cảm muốn chết, tuy nhiên là kiểu gồng lên giả vờ.

Tần Sương Tinh liếc nhìn vành tai anh.

Biết ngay mà. Có người bên ngoài nhìn như bùng nổ khí chất S, selfie tây trang gợi cảm tỏa mùi hormone, thực tế lại đỏ rực vành tai!

Cái kiểu ngại ngùng nhưng vẫn cố gắng khoe cơ thể, chụp ảnh lại, ngây ngô đáng yêu… Gợi cảm quá thể!

Đây là “bí mật” anh muốn cho mình xem ư?!

Tần Sương Tinh càng nhìn càng thấy xấu hổ, mặt đỏ như bốc cháy, không nhịn được rúc đầu vào cơ ngực của anh, cảm nhận trực quan cái thứ ấm áp tuyệt vời đó.

“Cũng được nhỉ? Khi đó mới tập xong.” Vinh Phong thấp giọng cười.

Nốt trầm vọng ra từ lồng ng.ực. Tần Sương Tinh cảm thấy lỗ tai mình tê tê ngứa ngứa, màng nhĩ như bị bấm nhẹ một cái.

Cảm giác này sướng kinh khủng.

Tần Sương Tinh dụi vào xương quai xanh anh, ngượng ngập nói: “Đẹp trai lắm.”

Vinh Phong cười nhẹ, lướt qua một tấm ảnh. Bức này cũng được chụp 5 năm trước, sớm hơn tấm vừa rồi một tháng. Không mặc tây trang, mà là nam sinh viên đại học trong sáng.

Đồng phục đội bóng rổ lỏng lẻo, áo ba lỗ để lộ nguyên mảng ngực và xương quai xanh không sót tí nào. Vinh Phong kẹp bóng dưới nách, tay kia cầm điện thoại. Hình như anh vừa vận động xong, người đẫm mồ hôi chưa tắm, tóc ướt dầm dề, đôi mắt sáng kinh người.

Khóe môi mang theo ý cười. Nụ cười khi ấy vẫn còn chút rụt rè, như muốn nói gì đó với người bên kia ống kính, lại như suy nghĩ rất lâu vẫn không mở lời được.

“Hôm đó anh thi đấu cho đội trường…”

Giọng Vinh Phong dường như mang theo cái nắng của mùa hè năm ấy. Sân bóng rực rỡ, khán đài đầy ắp tiếng vỗ tay cổ vũ.

“Gần cuối trận, anh tranh được một pha rebound, thắng ngược với cách biệt một điểm. Khi trọng tài thổi còi, cả sân vỗ tay suốt năm phút, anh đứng đơ luôn… À, lúc đó Đàm Hưng Hàng cũng có mặt.”

Tần Sương Tinh không ngờ lại nghe thấy tên bác sĩ Đàm, hơi ngạc nhiên: “Hai người là bạn học cùng trường ạ?”

“Ừ.” Vinh Phong cười nhạt, ẩn ý nhìn cậu, “Tính ra Đàm Hưng Hàng cũng là bạn học của em, cũng học trường trung học Nghi Giang.”

“Ủa, wao?” Tần Sương Tinh thật sự kinh ngạc.

Vinh Phong không nói thêm, tiếp tục lướt album, lần lượt cho cậu xem những tấm ảnh của mình. Cảnh vật trong các tấm ảnh đều giống nhau, đều là buổi tối trong phòng tắm. Có vẻ mỗi tháng Vinh Phong đều chọn một thời điểm cố định, ở một góc cố định, chụp một bức ảnh selfie.

Cũng chính vì vậy mà Tần Sương Tinh nhìn rõ được sự thay đổi của Vinh Phong qua từng bức ảnh. Từ thân hình tam giác ngược hoàn hảo bây giờ, từng chút từng chút một thoái hóa. Ngực không còn săn chắc no đủ, cơ bụng không còn rõ từng múi, chu vi bắp tay giảm thấy rõ, eo không còn thon gọn, đường nhân ngư cũng dần biến mất…

Cảm giác như đang chứng kiến quá trình Vinh Phong từ từ phát tướng.

Tần Sương Tinh nhìn mà không nhịn được bật cười, bỗng dưng sáng tỏ: “À, thì ra đây là nhật ký tập gym của anh!”

Khóe môi Vinh Phong nhếch lên một nụ cười nhạt: “Ừ.”

Thứ tự ảnh trong album là ngược thời gian. Tấm ảnh “Vest play” là từ 5 năm trước, cậu sinh viên ôm bóng rổ là từ 5 năm 1 tháng trước, rồi đến 5 năm 2 tháng, 5 năm 3 tháng, 5 năm 6 tháng… 6 năm.

Thời gian lùi dần. Cậu tận mắt chứng kiến dáng người hiện tại của Vinh Phong thay đổi từng chút một.

Tần Sương Tinh thấy hơi tiếc. Nhưng nghĩ lại đây là ảnh theo thứ tự ngược, tâm trạng lập tức tốt lên không ít.

Vì điều đó có nghĩa là, ở hiện thực, Vinh Phong từng chút một trở nên tốt hơn, từng bước một tiến về phía phiên bản đẹp trai rạng ngời. Quá là truyền cảm hứng luôn!

Tần Sương Tinh lại phát hiện thêm một “điểm sáng ẩn giấu” trên người Vinh Phong, không nhịn được rúc vào lòng anh thêm chút nữa, vừa tự hào vừa mãn nguyện.

Vinh Phong lại hơi cứng người, có chút ngoài ý muốn thoáng nhìn cậu.

“Sao vậy?” Tần Sương Tinh ngẩng đầu trong lòng anh, đôi mắt chó con long lanh lấp lánh chớp chớp.

“Không có gì.”

Vinh Phong như tự giễu, lại như lường trước được điều này. Anh lắc đầu cười, tiếp tục lướt album.

Người trong ảnh càng lúc càng mũm mĩm hơn.

Thời gian lùi về 6 năm trước. Vinh Phong của 6 năm 1 tháng trước có vòng eo to hơn hiện tại một vòng. Ngực thì vẫn cỡ đó, nhưng thứ làm ngực đầy đặn không phải cơ bắp, mà là mỡ.

Bức ảnh này và ảnh trước khác biệt rõ rệt. Tần Sương Tinh giật mình, phải xem đi xem lại để xác nhận khoảng cách giữa hai tấm ảnh chỉ là một tháng. Cậu không khỏi khiếp sợ: “Anh giảm được nhiều vậy trong một tháng á?!”

“Ừ.” Vinh Phong suy nghĩ: “Chắc là mười mấy cân?”

Tần Sương Tinh nghe mà sốc: Giảm hơn mười ký trong một tháng? Gắt vậy? Liệu có ảnh hưởng đến sức khỏe không?

Chưa kịp hỏi thì Vinh Phong đã nhẹ nhàng lướt sang bức tiếp theo.

6 năm 2 tháng trước. Lúc đó, nhìn bằng mắt thường cũng thấy Vinh Phong nặng hơn 125 ký. Anh cao thật đấy, nhưng với mức cân này thì hơi quá cỡ.

So với ảnh trước đó, sự khác biệt càng thêm rõ rệt. Vòng eo, vòng ngực, bắp tay bắp chân đều thô to. Toàn bộ đều là mỡ nhão, bị trọng lượng cơ thể kéo xuống nên hơi chảy xệ. Làn da sạm màu thô ráp, trông rất thiếu khỏe mạnh

“…” Tần Sương Tinh ngẩn ngơ.

“Lúc đó chắc là giai đoạn sau của thời kỳ giảm mỡ. Tụt cân dữ lắm, mỗi tháng toàn mười mấy hai chục ký…”

Vinh Phong lơ đãng kể. Giọng điệu bình thản như đang kể chuyện xảy ra với ai khác chứ không phải mình.

Tần Sương Tinh vươn tay, chủ động cầm lấy điện thoại anh, lướt sang trái xem từng tấm.

Vinh Phong im lặng nhìn cậu, không ngăn lại.

6 năm 3 tháng.

6 năm 4 tháng.

6 năm 5 tháng…

Tần Sương Tinh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, trơ mắt nhìn Vinh Phong trong ảnh tăng cân vùn vụt, sống lưng cũng dần gù xuống. Như thể bị lớp mỡ nặng nề đè trĩu xuống vai, hoặc không còn đủ can đảm để ngẩng đầu nhìn vào gương.

Tần Sương Tinh bỗng nhớ ra, vội lướt ngược lại mấy tấm.

Không biết bắt đầu từ bao giờ, trong ảnh selfie của Vinh Phong không còn xuất hiện gương mặt anh nữa. Anh vẫn giơ điện thoại chụp trước gương, vẫn điều chỉnh góc độ, nhưng cố tình dùng điện thoại che kín mặt.

Vì thế người ta chỉ thấy thân hình béo phì gù gù, không thể biết lúc ấy anh có biểu cảm gì, không đoán được tâm trạng khi anh bấm máy.

Tần Sương Tinh ngẩn người, ngón tay lướt điện thoại cũng chậm dần, chậm dần… Cuối cùng dừng lại ở bức ảnh đầu tiên.

7 năm trước.

Ngày chụp là một buổi tháng Chín năm nào đó, cách hiện tại tròn 7 năm.

“Nhìn rất ghê đúng không? Anh hồi đó mập cỡ này…”

Khóe môi Vinh Phong vẫn hơi cong, nụ cười mang theo chút tự giễu, gần như là tự hủy.

“Hóa ra là anh!”

Tần Sương Tinh đột nhiên cắt ngang, bừng tỉnh: “Hóa ra anh là đàn anh năm đó!”

Vinh Phong sửng sốt, đồng tử co rút, giọng run run: “Em còn nhớ anh?”

“Nhớ… hình như là ở đại hội thể thao?” Tần Sương Tinh cố gắng nhớ lại, nhíu mày, “Em nhớ là hôm đó trời rất nóng, cả ba khối đều phải đứng ngoài sân…”

“Là đại hội thể thao.” Vinh Phong nhìn cậu, giọng nghẹn ngào.

Tần Sương Tinh cố gắng lục lọi trí nhớ, không chú ý đến giọng Vinh Phong hơi khác thường, vừa nói: “Em nhớ khi đó anh bị một con ong vò vẽ đuổi. Mọi người cứ đứng đó cười cợt. Anh vừa chạy vừa vấp té, con ong bay vòng vòng quanh anh, anh không chạy nổi cũng không có ai giúp nên lấy tay che mặt. Người xung quanh không những không cứu còn cười to trêu chọc anh… Quá đáng thật…”

“Sau đó em đã cứu anh.” Vinh Phong nhẹ nhàng ngắt lời cậu.

“Ừ…” Tần Sương Tinh thở dài, ngẩng đầu nhìn anh cười, “Anh biết không, con ong hôm đó không phải là ong mật thường thấy. Loài ong người ta hay gọi là ong vò vẽ, thực chất là ong bắp cày. Có độc, bị đốt sẽ sưng tấy đau đớn, nặng thì có thể dị ứng, thậm chí sốc phản vệ mà chết…”

Mùa hè năm ấy, trong cái nắng rát bỏng của đại hội thể thao, một con ong vò vẽ hung dữ bay lạc vào sân trường, đàn anh bất lực bị ong đuổi theo, bị té ngã, bị bỏ mặc, bị cười nhạo giữa đám đông…

Cậu nhớ ra rồi.

Bình Luận (0)
Comment