Vinh Phong không ngờ rằng Tần Sương Tinh vẫn nhớ mình, càng không ngờ người đọng lại trong ký ức Tần Sương Tinh không phải là thằng béo phì, ghê tởm đến mức khiến người khác buồn nôn, mà chỉ đơn giản là một người cần được giúp đỡ.
“Lúc đó bố mẹ anh mất vì tai nạn xe, tâm trạng của anh rất tệ.”
Vinh Phong kín đáo siết cậu vào lòng chặt thêm chút nữa. Tần Sương Tinh gối lên xương quai xanh của anh, cảm nhận lồng ng.ực anh khẽ rung lên.
“Tâm trạng không tốt, nên ăn uống vô độ.” Vinh Phong nói nhẹ như gió thoảng, “Rồi rất nhanh trở nên béo phì.”
Thế nhưng, thức ăn không mang đến an ủi thực sự. Ngược lại cơ thể mỗi ngày một phì ra, trở thành nơi để người ta trút mọi ác ý.
Có lẽ vì gần đến năm cuối cấp ba, áp lực tích tụ trong lòng mọi người càng lúc càng lớn. Hoặc đơn giản là một thằng béo hơn trăm ký, bước đi nặng nề, trông mà ngứa mắt gớm ói, ảnh hưởng đến việc học.
Một cách tự nhiên, Vinh Phong trở thành đối tượng bị cô lập.
Làm bài tập nhóm, không ai muốn cùng nhóm với anh. Lúc học thể dục, ai nấy cũng đứng cách anh rất xa. Họ bảo người mập dễ chảy mồ hôi, người ngợm lúc nào cũng hôi rình, có phải ngày nào cũng mặc đồ thối đi học không?
Sao có thể như vậy được.
“Anh mất bố mẹ, chứ đâu phải lang thang ngoài đường. Khi đó anh ở ký túc xá, ngày nào cũng tắm rửa giặt giũ, sao mà mặc đồ thối đi học được…”
Vinh Phong bật cười, đầu ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt gáy Tần Sương Tinh.
“Bọn họ bắt nạt anh.” Tần Sương Tinh đỏ hoe vành mắt, “Họ cố tình bắt nạt anh.”
“Ừ.” Vinh Phong gật đầu, “Nhưng lúc đó không hiểu.”
Khi đó anh không hiểu. Không hiểu vì sao bạn học bỗng nhiên ghét anh, ghét đến mức có thể nói ra những lời như vậy.
Không chỉ một lần Vinh Phong nghe thấy họ thì thầm sau lưng, nói rằng người anh bốc mùi nước mũi trộn với tinh dịch.
Khi đó Vinh Phong mới 16 tuổi, đang học lớp 11, cái tuổi coi trọng thể diện hơn tất thảy. Ấy thế mà bị người ta bịa đặt đủ chuyện bẩn thỉu ghê tởm, bàn tán sau lưng.
Lòng tự trọng của anh bị giẫm vào bùn đất, dễ như trở bàn tay.
“Thế là anh… càng ăn nhiều hơn.”
Vinh Phong cười khẽ.
Càng bị cười nhạo càng tự ti, càng tự ti càng buông xuôi bản thân, càng ăn càng nhiều, càng ăn càng nhiều…
Cuối cùng có một ngày, anh thực sự trở thành “đống mỡ di động không cứu vãn nổi” trong miệng người khác.
Học thể dục, mới chạy vài bước đã thở hồng hộc đến buồn nôn. Hễ khom người không chịu nổi mà nôn ra thật, đám người xung quanh sẽ lập tức nhảy lùi ra, kêu ầm lên: ghê quá ghê quá! Sau này con heo mập đừng học thể dục nữa có được không?!
Trước mỗi lần đổi chỗ ngồi, người ngồi cạnh anh đều chắp tay thành kính, cầu trời khẩn Phật, mong giáo viên đừng bắt ngồi chung với anh, nếu không họ sẽ buồn nôn mà chết mất.
Thậm chí bạn cùng phòng cũng rủ nhau bắt nạt anh.
Hồi đó, trường quy định bắt buộc phải ở ký túc. Trừ phi có phụ huynh xin đơn, còn không tất cả học sinh đều phải ở lại.
Ký túc xá là kiểu giường tầng, trên giường dưới bàn. Vì quá béo, mỗi lần trèo lên giường trên, anh đều sợ hãi nơm nớp. Đám bạn cùng phòng cười nhạo anh giống gấu trèo cây, thỉnh thoảng cố tình lắc mạnh giường anh từ phía dưới.
Cái thang kim loại mỏng manh cuối cùng chịu không nổi sức nặng, rắc một tiếng gãy đôi. Anh ngã mạnh xuống sàn, tay vẫn còn nắm khúc sắt gãy, không biết làm sao.
Anh không thể xin ra khỏi ký túc xá, vì bố mẹ đã không còn. Cậu mợ với vai trò giám hộ bận lo cho nhà mình, bắt anh ở lại trường cả kỳ nghỉ hè và nghỉ đông, mong gì họ giúp làm đơn?
Thế là ngày qua ngày, anh cắn răng chịu đựng đám bạn cùng phòng chế giễu tàn nhẫn ở cự ly gần.
Cho đến một ngày.
“Cho đến một ngày, họ luyện đề mệt, cảm thấy chán quá, nên trói anh vào ghế…”
Vinh Phong lỏng vòng tay ôm Tần Sương Tinh, giọng điệu bình thản, gương mặt không biểu cảm, như kể chuyện của một người xa lạ.
Tần Sương Tinh run người, đoán ra chuyện tiếp theo.
“Họ nhét thiêu thân vào tai anh?”
Vinh Phong nhếch môi do dự, ngừng một thoáng, rồi dùng sức bóp tay Tần Sương Tinh, như xin một chút an ủi, một chút khích lệ.
“Thật ra là gián.”
……
Đám bạn cùng phòng đã bắt một con gián to đen trơn bóng trong nhà vệ sinh.
Anh vốn không sợ côn trùng, cho đến khi bị nhét gián đen vào tai.
Chúng dùng băng dính dán kín tai anh lại, không cho con gián chui ra ngoài.
Dây nhảy thể dục trói chặt cơ thể mập mạp giãy dụa, băng dính bản to bịt kín cái miệng gào thét, và lỗ tai bị nhét gián vào.
Anh co giật, mắt trắng dã, người run rẩy đến mức lật cả ghế. Thấy tình hình không ổn, chúng mới xé băng dính ra. Nhưng lúc này con gián đã chui quá sâu, không thể tự bò ra ngoài.
Không ai chịu gắp con gián ra giúp anh. Còn anh thì sùi bọt mép, ngất xỉu tại chỗ.
…
Bạn cùng phòng dù sao cũng chỉ là học sinh cấp ba. Thấy anh phản ứng quá dữ dội thì đâm ra sợ hãi, run rẩy gọi cấp cứu 120.
Vinh Phong được đưa vào bệnh viện.
Lúc tỉnh lại, anh đang ngồi trong phòng cấp cứu, trơ mắt nhìn bác sĩ dùng nhíp kéo một con gián vẫn còn sống từ tai mình.
Anh gần như nôn sạch tất cả thức ăn từ hôm trước. Thứ nôn ra làm nghẽn cống thoát nước của phòng cấp cứu, mùi chua nồng tràn ngập căn phòng. Quần áo anh cũng bị dính chất nôn, lần này thực sự hôi thối không ngửi nổi.
Từ đó trở đi, anh không chịu nổi bất kỳ loài côn trùng nào. Dù là bươm bướm rực rỡ bay giữa vườn hoa, hay ve sầu đập cánh kêu râm ran trên cành cây.
Âm thanh cánh gián vĩnh viễn vang vọng trong tai anh, trở thành cơn ác mộng tởm lợm và đau đớn nhất suốt nhiều năm trời.
“Anh từng phản kháng, vùng vẫy, nhưng vô dụng. Chúng càng bắt nạt anh dữ hơn.”
Vinh Phong nhẹ giọng.
“Anh từng đứng trên sân thượng… nhưng không đủ can đảm nhảy xuống.”
“Anh quá yếu đuối.”
“Anh dần trở thành con người mà họ hay nói: một con heo mập nhớp nhúa, vô dụng, học dốt, không ai quản. Bị bắt nạt, chưa đánh đã khóc như đứa con gái…”
“Ngay cả dũng khí để chết cũng không có.”
“Anh thực sự rất hèn nhát…”
Tần Sương Tinh nghe đến đây, hốc mắt đỏ hoe.
“Không phải đâu…” Cậu không nhịn được ôm chặt Vinh Phong, ước gì có thể xuyên không, quay về quá khứ ôm lấy thiếu niên cô độc tuyệt vọng năm nào.
Vinh Phong đột nhiên mỉm cười, vươn tay xoa xoa tóc cậu.
Giây tiếp theo, giọng điệu anh thay đổi, tựa như ánh nắng len qua khe nứt cuộc đời.
“May mà anh đã gặp em.”
Vinh Phong hít sâu một hơi, dùng sức ôm chặt người trong lòng.
Đại hội thể thao năm ấy được tổ chức vào đầu học kỳ lớp 12, hội thao mùa thu.
Tháng Chín vẫn còn gắt nắng. Toàn bộ thầy trò đều tụ tập trên sân vận động. Đang yên lành, chỗ lớp họ ngồi bỗng bay tới một con ong vò vẽ.
Đám học sinh đương nhiên ai nấy đều dạt ra. Anh phản ứng chậm chạp, nên quanh người biến thành khoảng đất trống. Không biết vì lý do gì, con ong vò vẽ bay vòng vòng quanh anh.
Ban đầu cả đám còn hoảng sợ. Nhưng chẳng mấy chốc, tất cả đều bật cười vỗ tay. Ai cũng nói chắc chắn vì anh quá béo, béo thì dễ nóng, nhiệt độ cơ thể cao, người lại hôi. Nên ong mới chỉ đuổi theo mình anh.
Khi đó Vinh Phong đã bị ám ảnh nghiêm trọng bởi những thứ biết bay. Anh sợ đến phát khóc, vừa la hét vừa cầu xin thầy cô bạn bè giúp đỡ. Nhưng thầy giáo đang có việc rời đi, còn đám bạn chỉ lo cười nhạo anh.
Anh bất lực sợ hãi, lúc luống cuống chạy trốn không cẩn thận vấp ngã, chân trái vướng chân phải, té sõng soài trên mặt đất.
Cả lớp phá lên cười, có đứa hét: Gấu ăn cứt!
Lại một tràng cười đùa hi hi ha ha vang lên.
Anh quá sợ, vừa nhát gan vừa hoảng loạn, không thể đứng dậy nổi. Ong vò vẽ vo ve bay quanh, anh không dám hé miệng khóc, sợ ong bay vào mồm.
Anh chỉ biết thút thít dùng tay che kín mặt. Sợ ong đốt, càng sợ con côn trùng chui vào tai, vào miệng.
Tai nằm hai bên đầu, cộng thêm cái miệng, tận ba chỗ cần che, mà anh chỉ có hai bàn tay.
Anh ngồi bệt trên mặt đất, bên tai là tiếng vo ve không ngừng vang lên. Anh gần như tuyệt vọng.
Ngay lúc ấy, một dáng người mảnh khảnh đã chắn trước mặt anh.
Vinh Phong ngửi thấy mùi thơm trầm dịu nhẹ, kinh ngạc ngước lên, liền thấy một thiếu niên có làn da trắng mịn dang tay đứng chắn trước mặt.
Thiếu niên cũng mặc đồng phục trường giống anh, chỉ khác màu, là màu xanh lá đặc trưng của khối lớp 10.
Vinh Phong sững sờ giây lát, sau đó nghe thấy giọng nói trong trẻo của cậu thiếu niên:
“Đừng sợ, trên người em có thuốc xua côn trùng…”
“Đừng sợ, đừng nhúc nhích. Trốn sau lưng em.”
“Đừng sợ… không sao đâu…”
Vinh Phong ngây người, nhất thời quên cả phản ứng, cứ thế ngơ ngác nhìn bóng lưng của thiếu niên.
Đàn em lớp 10 có dáng người thấp hơn anh rất nhiều. Nhưng sống lưng mảnh khảnh thẳng tắp như một loài thực vật kiêu hãnh đứng trong nắng mai, sống cuộc đời rực rỡ đầy sức sống.
Vinh Phong nhìn phần gáy trắng trẻo xinh đẹp của thiếu niên. Khoảnh khắc ấy, anh quên sạch mọi thứ.
Đến khi hoàn hồn lại, anh đã được thiếu niên đưa đến phòng y tế.
Anh bị ngã, đầu gối và lòng bàn tay bị trầy. Thiếu niên đưa anh đi sát trùng, băng bó.
Toàn bộ quá trình, Vinh Phong như giẫm trên kẹo bông gòn. Cả người lâng lâng, đầu óc không suy nghĩ được gì, vừa ngượng vừa căng thẳng.
Đến lúc đầu óc quay trở về, thiếu niên đã vẫy tay chào tạm biệt.
Anh quên hỏi tên người ta.
Giây phút ấy, lòng anh trống rỗng như mất đi thứ gì đó, tim đập như trống dồn.
Anh yêu người ta ngay từ cái nhìn đầu tiên, từ đó sa vào mối tình đơn phương không lối thoát.
……
“Cho nên anh không ngờ em còn nhớ anh.” Vinh Phong cười nói.
“Tất nhiên là em nhớ anh.” Tần Sương Tinh ngẩng mặt lên, nghiêm túc đáp, “Đó là ong đầu hổ! Cực độc, trong thành phố hiếm khi xuất hiện. Em đoán là thú nuôi của ai đó, hoặc là trong phòng thí nghiệm nuôi, không biết sao lại bay ra ngoài…”
Vinh Phong: “…”
Cảm xúc hoài niệm tan sạch trong một nốt nhạc. Vinh Phong nghẹn họng, trừng mắt nhìn cậu.
Trong lòng cậu quả nhiên chỉ có côn trùng, không có anh!!!
Vinh Phong chưa kịp buông lời trách móc tủi thân, Tần Sương Tinh đã cười khúc khích, ôm eo anh, đầu cọ cọ vào ngực anh: “Chọc anh thôi. Em nhớ anh mà.”
Tất nhiên cậu nhớ rõ đàn anh từng bị bắt nạt. Nhìn cao lắm, chắc phải mét chín? Vậy mà bị một con ong đuổi chạy khắp nơi, còn té nữa chứ.
“Nhìn như một con gấu lớn mặt mày bầm dập, muốn ăn mật ong nhưng bị ong rừng rượt cho chạy khắp nơi.”
Tần Sương Tinh rúc trong lòng anh, khe khẽ nói.
Gấu lớn bầm dập mặt mũi, trông tội nghiệp không nỡ nhìn. Hơn nữa tự ti ghê lắm, tay bị trầy rớm máu mà không chịu đến phòng y tế, máu chảy rất nhiều…
Vinh Phong lẳng lặng nhìn cậu, nghe tới đây thì bật cười.
“Bởi vì lúc đó anh rất béo, rất xấu, rất khó coi.”
“Nhưng khi đó đang tuổi dậy thì mà?” Tần Sương Tinh ngẩng mặt, nghiêm túc nhìn anh, “Hơi béo một chút là bình thường. Hơn nữa lớp 12 áp lực lớn, dễ tăng cân. Sau này chẳng phải anh đã gầy đi rồi sao…”
“Do anh liều mạng giảm cân và tập luyện mới gầy được đấy?” Vinh Phong lại cười.
Lần này nụ cười có thêm vài phần cưng chiều. Anh đưa tay véo má Tần Sương Tinh, đầu ngón tay thô ráp mơn man má cậu, lưu luyến hóa thành dịu dàng vương vấn.
“Nếu không gặp được em, anh sẽ không như bây giờ. Có khi vẫn là một thằng béo nhát gan tự ti.”
“Hả? Tại sao?” Tần Sương Tinh không hiểu.
“Vì để tỏ tình với em, anh mới cố gắng giảm cân, tập thể hình, muốn bản thân tốt hơn một chút, xứng với em hơn một chút.”
Vinh Phong nhìn cậu chăm chú, đôi mắt sâu thẳm có ngọn lửa cháy âm ỉ, dịu dàng thiêu đốt tim Tần Sương Tinh.
Bị nhìn bằng ánh mắt như vậy, còn nghe lời tỏ tình tha thiết như thế… Tim Tần Sương Tinh đập loạn, hai tay ôm mặt nóng rần, nói không ra lời.
“Em có thích anh của hiện tại không?”
Vinh Phong chọc chọc bàn tay đang che mặt cậu, trêu bé trai sông khép chặt vỏ.
Tần Sương Tinh nghĩ bụng: Biết rồi còn hỏi!
Nhưng nghĩ đến việc đối phương đã từng nỗ lực, cố gắng thay đổi bản thân như thế nào… lại mềm lòng không chịu nổi.
Một lúc lâu sau, Tần Sương Tinh mới rụt rè ấp úng đáp: “Siêu thích… Đẹp trai muốn xỉu.”
“Vậy thì tốt rồi.” Vinh Phong gật đầu.
Tuy mặt mày điềm tĩnh, nhưng qua khe hở tay, Tần Sương Tinh thấy tai anh đỏ rực.
Oa! Anh cũng đang ngượng kìa!
Vì phát hiện này, Tần Sương Tinh vừa ngạc nhiên vừa buồn cười vừa thấy tim đập rộn ràng, thầm nghĩ: Cái người này sao mà đáng yêu ghê!
Cậu bụm mặt, len lén cười trộm.
Vinh Phong phát hiện, thẹn quá hóa giận, thế là giữ chặt gáy cậu, dí đầu cậu vào ngực mình.
“Không được cười.” Vinh Phong hung dữ tuyên bố, định dùng cơ ngực ép chết cậu.
“Không cười không cười… Hahaha!” Tần Sương Tinh giãy giụa trong lòng anh, vươn tay cù anh. Sờ tới sờ lui chỉ thấy toàn cơ bụng rắn chắc trơn mịn.
Xúc cảm quá tuyệt, cậu luyến tiếc không muốn buông.
Sờ một hồi, Tần Sương Tinh quên luôn mục đích ban đầu, thầm kinh ngạc: Sao dáng người Vinh Phong ngon thế nhỉ?!
Vinh Phong cúi đầu nhìn, phát hiện nhóc con trong lòng mắt sáng rỡ, mặt mày thỏa mãn sờ cơ bụng anh.
Vinh Phong dứt khoát ngả người ra sofa, ung dung nói: “Sờ đi sờ đi. Anh liều sống liều chết tập thể hình là để có cơ bụng cho em sờ đấy.”
Tần Sương Tinh nghe mà mặt nhỏ đỏ ké, ánh mắt mất tự chủ liếc sang chỗ khác.
Vinh Phong rất tự giác kéo áo lên.
Tần Sương Tinh tròn mắt, tim đập càng lúc càng nhanh.
Nhưng mà Vinh Phong kéo áo được nửa thì đột ngột dừng lại.
Tần Sương Tinh ngưng thở, bị hành động đó làm nghẹn họng, không khỏi ngơ ngác, ngước đôi mắt long lanh nhìn anh.
“Đúng rồi, lúc nãy hình như em có chuyện muốn nói với anh?”
Vinh Phong ngồi dậy, biểu cảm khôi phục vài phần nghiêm túc.
Anh kéo Tần Sương Tinh ngồi lên đùi mình, giống một người lớn dỗ dành trẻ nhỏ, ánh mắt hiền lành khích lệ.
“Hôm nay ở bảo tàng côn trùng, người đó cũng từng bắt nạt em đúng không?”
Vinh Phong nắm lấy tay cậu, ánh mắt nóng cháy như mặt trời chói chang.
“Đừng sợ, có anh ở đây, nó không dám động đến em nữa.”
“Nói cho anh nghe, ngày xưa em đã trải qua chuyện gì…”
“Nói với anh nhé? Mình cùng nhau tìm cách giải quyết. Cùng nhau nghĩ cách giúp em thoát khỏi bóng ma.”
“Giống như em từng cứu anh vậy.”
Tần Sương Tinh: “…”
Vào lúc này á?!!
Tần Sương Tinh trợn to mắt, kinh ngạc nhìn Vinh Phong, nhìn cái người vừa bế cậu đặt lên đùi, vén áo nửa chừng thì không vén nữa.
Vào thời điểm nhạy cảm thế này mà đòi tâm sự, trị liệu tâm lý?! Có ổn không vậy?!!!