Người Đẹp Sợ Xã Hội Và Anh Chồng Lính Cứu Hỏa

Chương 79

Tần Sương Tinh cách đây mấy phút còn đang sờ cơ bụng đến thần hồn điên đảo, lúc này chỉ cảm thấy cảm xúc nửa vời, lên không được xuống không xong.

Nghe Vinh Phong nhắc đến người ban ngày, ký ức cũ trào về, làm sắc mặt Tần Sương Tinh dần ủ dột.

“Em… chuyện của em… so với anh…”

Tần Sương Tinh muốn nói ra.

Tất nhiên là cậu muốn tâm sự với Vinh Phong, tối nay vốn dĩ định nói rồi, mỗi tội là không đủ dũng khí. Huống hồ vừa mới nghe quá khứ thê thảm của Vinh Phong, cậu càng cảm thấy chuyện của mình không đáng nhắc đến.

So với những gì Vinh Phong đã trải qua, chuyện của cậu chẳng có gì ghê gớm, không khác gì trò cười.

“Chuyện của em, còn lâu mới bằng những gì anh đã trải qua…”

Tần Sương Tinh vô thức cúi đầu, ngữ khí áy náy, lờ mờ thấy xấu hổ.

“Thật à?” Vinh Phong có vẻ hơi bất ngờ, thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì tốt rồi…”

Tần Sương Tinh sững người.

Vinh Phong cười cười, lại ôm cậu vào lòng, để cậu tựa đầu lên ngực mình, má áp vào hõm cổ: “Không tệ đến mức đó thì tốt.”

Vinh Phong mừng cho cậu, mừng vì cậu không phải trải qua những chuyện bi thảm như anh.

Tần Sương Tinh ở trong lòng anh ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn anh, bỗng nhiên thấy sống mũi cay cay, nước mắt không thể kiềm lại, tràn khỏi khóe mắt.

“Xin lỗi, xin lỗi…” Tần Sương Tinh vùi đầu vào ngực anh, cảm xúc vỡ òa, bật khóc nức nở, “Xin lỗi… chuyện của em thật sự không đáng gì, em chỉ… em chỉ cảm thấy rất xấu hổ rất mất mặt… nên không dám nói… em xin lỗi… có phải anh lo cho em không… em xin lỗi…”

Lần này đến lượt Vinh Phong ngạc nhiên. Cứ tưởng cậu xin lỗi chuyện gì lớn, ai dè lại là cái này?

“Vậy rốt cuộc là chuyện gì?” Vinh Phong vỗ lưng an ủi, không ngăn cậu phát tiết cảm xúc. Anh rút mấy tờ khăn giấy, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu.

“Là, là một chuyện rất mất mặt… chuyện nhỏ thôi…”

Tần Sương Tinh sụt sịt, vành mắt đỏ hoe, lắp ba lắp bắp kể lại chuyện năm đó.

“Em, năm lớp 10 cấp ba… sau đại hội thể thao, bố mẹ em đột nhiên nói với em… nói rằng họ… trúng số mấy trăm vạn…”

Tần Sương Tinh khóc thút tha thút thít, kể đứt quãng.

Vinh Phong: “……”

Bàn tay đang lau nước mũi cho cậu khựng lại, không ngờ mở đầu là câu chuyện trúng số?

“Đó là chuyện tốt mà…” Vinh Phong dở khóc dở cười.

Anh bình tĩnh lại, rút thêm mấy tờ giấy, tiếp tục giúp cậu lau nước mắt nước mũi.

“Ừm, là chuyện tốt. Bố mẹ nói muốn cho em đi du học, hỏi em muốn đi đâu…”

Tần Sương Tinh cũng bình tĩnh lại đôi chút, giọng vẫn nghẹn ngào, ngại ngùng tủi thân, mặt nhỏ khóc đến đỏ bừng.

Vinh Phong: “Em chọn nước Hòa?”

Tần Sương Tinh: “Ừ, vì bên đó có rất nhiều người nghiên cứu côn trùng…”

Tần Sương Tinh từ nhỏ đã thích côn trùng. Mà nước Hòa đúng lúc có một làn sóng yêu thích côn trùng khắp cả nước, không chỉ có nhiều nhà nghiên cứu, mà người dân cũng rất cởi mở với côn trùng. Hè nào cũng tổ chức thi bắt bọ cánh cứng, xem ai bắt được con to nhất, người chiến thắng sẽ được thưởng tiền.

Việc Tần Sương Tinh chọn du học nước Hòa là lẽ tự nhiên.

“Bảo sao sau này anh tới lớp em mà tìm hoài không thấy em. Chỉ hỏi thăm được mỗi cái tên…” Vinh Phong thở dài.

Tần Sương Tinh dựng tai lên: “Anh tìm em khi nào?”

Vinh Phong: “Chắc là lúc em khai giảng lớp 11.”

Họ gặp nhau khi Vinh Phong học lớp 12. Anh mất nguyên một năm trời để nỗ lực giảm cân. Khó khăn lắm mới gầy xuống, không còn xấu nữa thì đến kì thi đại học, cột mốc quan trọng nhất đời.

Chờ anh thi xong đi tìm Tần Sương Tinh, thì cậu đã bay ra nước ngoài.

“Thi đại học là chuyện quan trọng.” Tần Sương Tinh sờ đầu anh, an ủi, “Nói mới nhớ, sao anh lại nghĩ đến chuyện làm lính cứu hỏa? Anh thi đại học chọn ngành đó à?”

“Để tích đức hành thiện.” Vinh Phong cong môi ngẩng đầu lên, hôn khuôn mặt đỏ bừng vì khóc của cậu, “Em nói tiếp đi.”

Tần Sương Tinh cảm thấy sau khi khóc xong, toàn thân nhẹ nhõm hơn nhiều.

Vinh Phong ôm cậu trên đùi, thỉnh thoảng ngẩng đầu hôn cậu một cái, động tác thân mật dịu dàng khiến cậu cảm thấy cực kỳ an toàn. Bé trai sông được ngâm trong suối nước ấm giữa mùa đông, nguyện lòng mở dần lớp vỏ cứng của mình.

Tần Sương Tinh ôm cổ anh, đầu dựa vào ngực anh, hít hà mùi hương dễ chịu trên người anh. Không nói rõ được là mùi gì, chỉ cảm thấy rất ấm, rất dễ chịu, na ná mùi củi cháy trong căn nhà gỗ trên núi tuyết.

Tần Sương Tinh nghĩ là pheromone, là mùi hương đặc biệt chỉ có thể ngửi thấy khi đối diện với người mình thích.

Khụ khụ.

Tần Sương Tinh trấn định lại, dẹp bỏ mấy liên tưởng không đúng lúc.

Được bao bọc trong hơi thở mạnh mẽ của Vinh Phong, cậu vừa nhớ vừa kể tiếp: “Sang bên đó em tiếp tục học cấp ba. Chương trình cấp ba bên đó so với bên mình đơn giản lắm, nên em vừa học ngoại ngữ vừa học văn hóa, giao tiếp hàng ngày với thầy cô bạn bè không có vấn đề gì.”

Vinh Phong gật đầu, thầm nghĩ “đơn giản” là đối với học sinh giỏi như cậu thôi. Nếu là kiểu não cơ bắp như anh chắc chỉ biết ngồi nhìn chữ và khóc.

“Ban đầu không có gì… tuy ngôn ngữ là vấn đề, nhưng sống trong môi trường toàn tiếng đó nên học nhanh lắm.”

Tần Sương Tinh nói đến đây thì dừng một chút, giọng điệu không vui.

“Cho đến một ngày, người đó đến tìm em…”

“Người đó?” Vinh Phong nheo mắt, nhạy bén phát hiện vấn đề.

Tần Sương Tinh gật đầu. “Ừ, chính là người ban ngày tụi mình gặp. Sau em tra lại kỷ yếu mới nhớ ra, hình như cậu ta tên là Triệu Ất…”

Vinh Phong âm thầm ghi nhớ cái tên này: “Rồi sao nữa?”

Tần Sương Tinh: “Lúc đó là mùa hè, bên đó có phong tục tổ chức lễ hội pháo hoa. Mọi người sẽ mặc yukata đi chơi, còn có hội chợ đêm. Cậu ta đến tìm em vào hôm trước ngày lễ hội…”

Lễ hội pháo hoa, chợ đêm. Những thứ này thường xuất hiện trong anime, Vinh Phong đã từng nghe đến.

“Cậu ta muốn tán tỉnh em?” Vinh Phong nhíu mày, hơi khó chịu.

Nhưng câu trả lời của Tần Sương Tinh nằm ngoài dự đoán.

“Không phải.”

Tần Sương Tinh vừa nói vừa xấu hổ gãi mũi, vai gầy co rúm lại.

Vinh Phong mờ mịt, “Vậy cậu ta tìm em làm gì?”

“Cậu, cậu ta nói cảm ơn em đã phụ đạo cho cậu ta…”

Tần Sương Tinh cúi đầu, như thể chuyện này rất khó mở miệng.

“Hồi đó cậu ta cũng mới đi du học, học cùng khối khác lớp với em, không rành ngoại ngữ, theo không kịp chương trình. Có lần em thấy cậu ta ngồi thư viện mặt mày buồn rầu, nên tiện tay giúp một chút… Cậu ta nói muốn cảm ơn em, rủ em cùng đi lễ hội pháo hoa…”

“Ồ.” Vinh Phong nhướng mày. “Nói chung là muốn tán em.”

Anh loáng thoáng ngửi thấy mùi “trà xanh”.

“Không có không có.” Tần Sương Tinh vội vàng xua tay phủ nhận, “Hồi đó em cũng nghĩ là vậy… nhưng thật ra không phải… Em với cậu ta không thân, thật sự chỉ thấy cậu ta tội quá nên dạy kèm một chút, ngoài ra bọn em hầu như không nói chuyện gì, nên em không muốn đi cùng cậu ta tới lễ hội…”

Vinh Phong: “Ồ.”

Mặt thì không có biểu cảm gì, tay lại ghen ra trò, bóp bóp eo Tần Sương Tinh, âm thầm xác nhận chủ quyền.

“Nên em từ chối cậu ta?” Vinh Phong nhướng mày.

“Vâng…” Tần Sương Tinh đỏ mặt gật đầu, “Em nói cần tập trung học, chưa muốn yêu đương…”

Vinh Phong: “Rồi cậu ta thẹn quá hóa giận, bắt nạt em?”

“À, cũng không thể nói vậy được…” Tần Sương Tinh thở dài.

Thật ra đến giờ cậu vẫn không biết chuyện năm đó rốt cuộc là xảy ra kiểu gì.

Lễ hội pháo hoa năm đó, Triệu Ất rủ cậu đi cùng, bị cậu từ chối khéo. Tối hôm sau, vì tò mò, Tần Sương Tinh một mình đến khu chợ của lễ hội pháo hoa. Kết quả là tình cờ gặp Triệu Ất cùng một bạn trai khác.

“???” Vinh Phong trừng to mắt, “Bạn trai khác?? Là sao?!”

“Thì… tình cờ đụng phải…” Tần Sương Tinh hơi ngượng, “Tình cờ thấy họ nắm tay nhau…”

Rất là lúng túng. Người hôm trước rủ mình đi xem pháo hoa, hôm sau bị từ chối liền nhanh chóng tìm bạn mới, còn bị cậu vô tình bắt gặp.

Cái cảm giác “bắt gian tại trận” thật sự quá mạnh, Tần Sương Tinh xấu hổ tới mức quay đầu bỏ chạy.

Không ngờ chuyện này dần lan ra khắp trường. Mọi người đồn rằng Tần Sương Tinh tưởng nhầm Triệu Ất muốn tỏ tình, tự mình đa tình nên từ chối trước, hôm sau bắt gặp người ta tay trong tay với tình nhân, nên lúng túng bỏ chạy.

Câu chuyện bị vả mặt nhanh chóng được truyền khắp trường.

Ban đầu Tần Sương Tinh hoàn toàn không hay biết. Mãi đến một ngày, cậu nhận ra vài bạn học lớp khác mà cậu không quen, mỗi lần tình cờ gặp đều rì rầm bàn tán.

Khi cậu quay lưng không thấy, họ chỉ vào bóng lưng cậu, thì thào: “Chính là cậu ta…”

“Chà, đúng là đẹp thật, nhưng cũng tự luyến quá đáng. Cậu ta tưởng cứ có gương mặt đẹp là ai cũng thích mình, ai cũng thầm mến mình à.”

“Mất mặt quá. Nếu là mình, chắc không còn dũng khí tới trường…”

“Triệu-kun tội nghiệp ghê. May mà không bị người yêu hiểu lầm…”

“Cậu ta thế mà còn đến lễ hội pháo hoa. Có phải định giả vờ tình cờ gặp để tiếp tục thả câu Triệu-kun không?”

“Xấu hổ chết mất, mình thấy nhục thay cho cậu ta luôn…”

Tần Sương Tinh nghe những lời thì thầm chê cười sau lưng, cả người nóng ran, máu dồn lên mặt.

Cậu từng tìm Triệu Ất, muốn hỏi cho rõ ràng.

Kết quả chưa kịp nói gì, nam sinh điển trai người Hòa bên cạnh Triệu Ất đã tức giận đứng ra nói: “Cậu đúng là không biết xấu hổ, đừng quấy rầy tụi tôi nữa!”

Triệu Ất gượng gạo phụ họa: “Tôi chỉ cảm ơn cậu vì đã dạy kèm thôi. Ai ngờ cậu tự mình đa tình…”

Cảm giác nhục nhã bị đẩy đến đỉnh điểm. Tần Sương Tinh như tự dâng mặt cho người ta tát, nhất là khi Triệu Ất nói ra mấy chữ “tự mình đa tình”.

Mặt cậu nóng rát, cuối cùng hoảng hốt bỏ chạy khỏi trường.

Tần Sương Tinh tưởng chuyện này sẽ nhanh chóng lắng xuống, nhưng không. 

Không biết vì thân phận du học sinh hay do văn hóa “sỉ nhục” lâu đời, chuyện xấu hổ này bị người ta đem ra bàn tán không ngừng, thậm chí trên diễn đàn trường còn có cả topic. Mọi người thi nhau đùa cợt, chế ảnh, tạo meme. Có người còn lén chạy tới lớp học khi cậu đang học, đứng ngoài cửa sổ chỉ trỏ, nói muốn xem “dung nhan tuyệt thế” ra sao mà tự luyến thế.

Điện thoại và email của Tần Sương Tinh bị spam hàng đống tin nhắn quấy rối vô nghĩa.

Lúc ấy cậu mới chỉ mười sáu mười bảy tuổi. Một mình đi du học, ở nhờ nhà họ hàng không thân thiết. Khởi nguồn của mọi chuyện quá xấu hổ, cậu không dám kể với người thân, cũng không muốn bố mẹ ở quê nhà lo lắng.

Cậu luôn nghĩ đó chỉ là chuyện nhỏ xíu, hy vọng có thể tự mình tiêu hóa. Nhưng ảnh hưởng từ bên ngoài cứ từng chút len lỏi.

Trong những lời thì thầm “nhục quá”, “mất mặt quá”, dần dà Tần Sương Tinh thật sự cảm thấy nhục.

Cậu không muốn ra khỏi nhà nữa, không muốn đi học nữa.

Cậu tắt điện thoại, xóa email, cắt đứt mọi liên lạc. Và sau nửa năm du học, cậu buộc phải dừng việc học, được đưa về nước vì chứng sợ giao tiếp xã hội nghiêm trọng.

“Em cảm thấy… cực kỳ mất mặt…”

Bảy năm sau nhắc lại chuyện đó, Tần Sương Tinh vẫn xấu hổ đến mức hận không thể lăn ra đất, dùng ngón chân đào ra một cái hầm 99 tầng.

Theo lời kể, máu trong người dồn hết lên đỉnh đầu. Mặt cậu đỏ bừng như muốn rỉ máu, bả vai co lại, đầu rúc xuống như con đà điểu muốn vùi mình vào cát.

Vinh Phong giận dữ mắng: “Bọn họ mù hết rồi hả?!”

“…?” Tần Sương Tinh ngơ ra.

Vinh Phong kéo cậu ụp mặt vào ngực mình, tình nguyện làm sa mạc để cậu chôn khuôn mặt đỏ rực ngượng ngùng, để cậu hạ nhiệt cho đã đời.

“Em đẹp là sự thật!” Vinh Phong nổi giận đùng đùng, mặt mày cau có, ôm chặt người trong lòng, giọng vang vọng chấn động lồng ng.ực, “Em đẹp như thế! Tốt tính quá trời! Lại còn học giỏi! Em biết anh đã nghe ngóng được bao nhiêu người thầm mến em không?! Biết bao nhiêu người tiếc đứt ruột chưa kịp tỏ tình thì em đã biến mất! Đám người đó bị ngu hết à?! Triệu Ất rõ là thằng mang tâm lý kẻ thất bại, bị từ chối nên mất mặt, mới nói không thích em! Còn không hiểu à?! Một lũ đần!!! Hùa theo phong trào!!”

Tần Sương Tinh há to miệng.

Tim Vinh Phong đập thình thịch, xuyên qua lồng ng.ực dội lên đầu Tần Sương Tinh, làm đầu óc cậu ù ù cạc cạc, người cũng ù ù cạc cạc.

Cái cảm giác lâng lâng, nóng rực, mềm nhũn như đạp trên mây lại ùa về. Toàn thân Tần Sương Tinh mất hết sức lực, như con bạch tuộc mềm oặt quấn lấy thân cây, dính chặt vào người Vinh Phong.

Vinh Phong vẫn tức giận, vẫn đang liệt kê đám “tình địch tiềm ẩn” ở trường cũ. Nào là hạng hai toàn khối luôn bị cậu đè đầu, nào là đội trưởng cầu lông gặp một lần nhớ mãi không quên, nào là cán bộ ngữ văn mỗi ngày cùng cậu nộp bài… May mà Tần Sương Tinh đi sớm, mới lớp 10 đã cao chạy xa bay. Chứ không thì còn cạnh tranh đến mức nào nữa! Không chừng ngày nào bàn học cũng bị nhét đầy socola với hoa hồng!

Tần Sương Tinh: “Dừng, dừng. Đừng nói nữa…”

Cậu sắp bị Vinh Phong làm cho mắc cỡ chết mất!

Tần Sương Tinh ngẩng đầu khỏi lồng ng.ực Vinh Phong, đỏ mặt lấy tay bịt cái miệng nói không ngừng của Vinh Phong lại.

“Em bị tẩy não rồi.” Vinh Phong bắt lấy cổ tay cậu, cau mày, nghiêm túc nói.

“Dạ?” Tần Sương Tinh mờ mịt.

“Cũng giống như họ nói anh xấu, nói anh bốc mùi.” Vinh Phong xót xa vuốt ve má cậu, “Họ nói mấy lời đó, có thể chỉ vì thấy buồn cười, thấy ai cũng nói nên nói theo. Nhưng nghe nhiều, anh dần bị tẩy não.”

“Sau đó cầm lòng không đậu bắt đầu nghi ngờ bản thân, tự hỏi mình thật sự tệ đến vậy sao, thật sự kinh khủng như họ nói, thật sự đáng xấu hổ đến mức không còn mặt mũi sống tiếp phải không?”

“Mẹ kiếp.” Vinh Phong tự nói tự ghét bỏ. Anh nhăn tít mày, thấp giọng mắng: “Mẹ nó vớ va vớ vẩn! Lũ vô trách nhiệm!”

Chuyện này quá sức kinh tởm.

Tần Sương Tinh vốn là một người rất xuất sắc, lại bị đám người xung quanh bức ép thành một người tự ti, nhát gan, sợ xã hội. Cậu thực sự tin rằng mình không tốt, rằng mình không đáng xuất hiện trước mặt người khác.

Trong khi nguyên bản cậu là một người tốt…

“Để anh nói cho em biết, trong chuyện này, ai mới là người sai.”

Vinh Phong bỗng nâng mặt cậu lên, nghiêm túc nhìn vào mắt cậu: “Là đám học sinh bàn tán lung tung, không biết rõ sự thật mà hùa theo người khác. Là đám người ngoài cuộc tự cho là hóng hớt, tự cho là không ác ý, thực ra đang làm tổn thương em.”

“Trong chuyện này, người duy nhất không sai là em.”

“Chưa bàn khả năng cao là Triệu Ất nói dối. Dù em thật sự hiểu lầm cậu ta thì sao chứ?!”

“Xấu hổ, ừ thì có một chút, nhưng đó là chuyện của riêng em, lúng túng chút xíu thì sao? Em có làm tổn thương ai đâu.”

“Họ lấy quyền gì để xấu hổ thay em, nhục nhã thay em? Họ lấy quyền gì để lấy em ra làm trò cười? Hành vi vô lễ, vô giáo dưỡng đó mới là mất mặt, bọn họ mới là người nên thấy xấu hổ!”

Tần Sương Tinh ngẩn ngơ nhìn anh, mắt đỏ hoe, nước mắt lại rơi lộp độp.

“Khóc đi!” Vinh Phong không ngăn cậu, cũng không lau nước mắt cho cậu, hào phóng kéo đầu cậu vào lồng ng.ực mình, trầm giọng nói: “Anh tập chết lên chết xuống là để luyện cơ ngực cho em vùi mặt vào khóc đấy!”

Tần Sương Tinh: “Phụt…”

Nước mắt bị nghẹn trở lại, Tần Sương Tinh dụi đầu vào ngực anh cười ha ha.

Vinh Phong ôm cậu, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi.

Tần Sương Tinh không còn buồn nữa, nhưng cảm giác được ôm, được dỗ dành thoải mái vô cùng. Thoải mái đến nỗi khiến cậu khao khát nhiều hơn, muốn… được đút ăn no.

Thế nên cậu ngẩng đầu lên khỏi ngực Vinh Phong, mắt cún con lấp lánh nước, ngập ngừng hỏi: “Có… có thể làm gì đó khác không?”

Vinh Phong: “?”

Vinh Phong cúi đầu nhìn cậu, trầm tư.

Vài giây sau, một bóng đèn nhảy ra trên đỉnh đầu. Anh kéo tay cậu đặt lên ngực mình.

“Không, không phải cái này…” Tần Sương Tinh lập tức đỏ mặt, bàn tay thành thật bóp hai cái.

Vinh Phong: “?”

Vinh Phong cúi đầu lần nữa, hơi thở bỗng dồn dập.

“Hiểu rồi.” Vành tai Vinh Phong nóng lên, ngón tay mang theo vết chai luồn vào dưới áo sơ mi, cào nhẹ bụng cậu.

“Thế này?” Vinh Phong hỏi.

Tần Sương Tinh mất sức dựa vào vai anh, đuôi mắt đỏ hồng, giọng cũng mềm oặt: “Ừm…”

Cậu mềm mại, ngọt ngào như một cây kem tan chảy. Ánh mắt Vinh Phong tối đi, khóe môi nhếch lên thành nụ cười không rõ.

Anh chợt ghé lại gần, hôn lên khóe mắt Tần Sương Tinh, li.ếm giọt nước mắt sinh lý do xấu hổ dồn nén.

“Lần này có cần bịt mắt anh không?” Hơi thở nóng rực của Vinh Phong phả bên tai cậu.

Tần Sương Tinh run lên, lắp bắp, “Bịt mắt, thì sao anh…”

Ngại quá không nói nổi.

Vinh Phong cười cười, niết cậu mạnh hơn, sau đó nói nhỏ vào tai: “Hay là, bịt mắt em?”

Tần Sương Tinh: “…”

Cậu tưởng tượng một chút, tim đập điên cuồng.

“Được, được…”

Cậu mơ màng gật đầu, rồi mơ màng bị một chiếc cà vạt đỏ rượu trơn trượt bịt mắt lại.

Chiếc cà vạt này nhìn quen quen… Khoảnh khắc nhắm mắt lại, Tần Sương Tinh nhớ ra.

Là chiếc từng xuất hiện trong bức ảnh selfie “vest play”.

Rất to…

Rất ngầu…

Rất thích…

Trái tim Tần Sương Tinh đập thình thịch. Nụ hôn ướt át chậm rãi rơi xuống, khơi dậy sự thẹn thùng, rồi kiên nhẫn xoa dịu, từng bước hóa giải…

Trước mắt Tần Sương Tinh tối đen.

Trong bóng tối, cậu hơi ngửa đầu ra sau, nước mắt sinh lý thấm ướt chiếc cà vạt.

Bình Luận (0)
Comment