Người Đẹp Sợ Xã Hội Và Anh Chồng Lính Cứu Hỏa

Chương 82

Nửa tiếng trước. Dưới chân núi Kim Dương, gần lối vào thôn.

Hôm nay Tần Sương Tinh một mình vác dụng cụ đến núi Kim Dương.

Lần khảo sát ngoài trời trước cùng đàn anh Tống Tranh thu hoạch rất khá, cậu đã thu thập được nhiều loài côn trùng thú vị. Sau khi mang về phòng thí nghiệm kiểm tra, cậu phát hiện trên một số cá thể côn trùng có những đặc điểm cần phải lưu tâm.

Vì vậy hôm nay nhân lúc rảnh rỗi, cậu quay lại địa điểm bắt côn trùng đã ghi chép hôm trước, xem có thể tìm thêm cá thể tương tự để chứng thực cho suy đoán của mình không.

Do địa điểm nằm ở khu vực chân núi, một mình vào rừng không thành vấn đề nên Tần Sương Tinh không rủ ai theo. Vinh Phong thì có việc bận.

Tần Sương Tinh một mình đến chân núi, men theo lộ trình lần trước, rất nhanh đã bắt đầu công việc thu thập côn trùng.

Trời hôm nay rất nóng.

Tần Sương Tinh cầm vợt bắt côn trùng, cúi đầu bắt một lúc đã nóng đến mức không chịu nổi. Cậu lau mồ hôi xong tu ừng ực chai nước.

Thời tiết cuối tháng Chín đáng lẽ đã sang thu, vậy mà năm nay cái nắng oi ả lại kéo dài dai dẳng khác thường. Vừa khô vừa nóng, không khí chứa đầy sự bức bối.

Tần Sương Tinh có cảm giác mỗi lần thở đều làm mất nước, bình nước khoáng 800ml vơi đi một nửa trong phút mốt.

Cậu nóng tới nỗi thấy hoa mắt.

Khoan đã.

Tần Sương Tinh đặt chai nước xuống, dụi mắt, không chắc chắn lắm nhìn về phía xa.

Cậu có nhìn nhầm không? Sợi khói đen mơ hồ trên đỉnh núi phía xa kia là…

Núi Kim Dương là một dãy núi trải dài rộng lớn, không chỉ gồm mỗi ngọn núi mà cậu đang đứng. Toàn bộ dãy núi kéo dài hàng trăm kilomet, có trữ lượng tài nguyên rừng phong phú.

Tần Sương Tinh có dự cảm chẳng lành, vội lục balô lấy ống nhòm, trèo lên chỗ cao hơn, chăm chú quan sát.

Sắc mặt cậu thay đổi.

Trên núi đúng là có khói đen. Hơn nữa chỉ trong vài giây ngắn ngủi tìm ống nhòm, khói đã dày hơn rất nhiều, cuồn cuộn màu đen xộc thẳng lên trời.

Cháy rừng, hơn nữa thế lửa không nhỏ!

Tần Sương Tinh biến sắc, lập tức gọi 119.

Điều khiến người ta yên tâm là bên trung tâm cứu hỏa cho biết, trạm cảnh giới cháy rừng địa phương đã sớm phát hiện hỏa hoạn và đang khẩn trương đến hiện trường cứu hỏa. Nhân viên tổng đài cảm ơn cuộc gọi của cậu, đồng thời dặn cậu lập tức rời khỏi núi, tránh xa khu vực cháy.

“Vâng. Em đi ngay!” Tần Sương Tinh lập tức thu dọn đồ đạc, quay về theo lối cũ.

Thời tiết nắng nóng, trời hanh vật khô. Tần Sương Tinh nhanh chóng rút lui, không ngừng ngoái lại nhìn nơi đang bốc cháy.

Ngọn lửa gần như gặp gió là bùng lên. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, dù ở xa như thế cũng có thể thấy ánh lửa bằng mắt thường.

Cháy nhanh quá!

Tần Sương Tinh cả kinh, bước chân vô thức tăng tốc.

Nhưng khi đến lối vào núi, cậu sực nhớ ra.

Không được, không thể cứ đi vậy. Từ nội thành thành phố Nghi Giang đến đây, tuyến đường ngắn nhất chính là con đường này. Lúc nãy trước khi vào núi, cậu đã chú ý thấy ven đường chất đống rất nhiều vật liệu lặt vặt. Thôn gần đó đang chuẩn bị mở mấy dự án du lịch nhà nông, mấy thứ chất đống ven đường đều là vật tư xây dựng.

Một chiều xe đi thì không sao, nhưng nếu trên núi cháy lớn, những thứ này chắc chắn sẽ cản trở công tác cứu hỏa.

Không được, không thể cứ thế bỏ đi!

Tần Sương Tinh vội vàng chạy vào trong thôn.

Thôn trang yên ắng. Người trẻ đều đi làm xa, chỉ còn lại người già và trẻ con, cùng mấy con chó thả rông đi lang thang. Người già trẻ nhỏ đều tránh nóng trong nhà, chó trên đường dường như cảm nhận được thảm họa thiên nhiên, đứa nào đứa nấy cụp đuôi bất an.

Tần Sương Tinh chạy vào thôn, thấy cửa nhà nào cũng đóng kín. Cậu do dự một lúc, muốn đi tìm cán bộ thôn nhưng không biết họ ở đâu.

Đúng lúc đó, có một người đàn ông trẻ tuổi đi ngang.

Tần Sương Tinh vội vàng chạy lại gần, vừa mở miệng gọi một tiếng “anh ơi”, người kia quay đầu với vẻ khó chịu.

“Cái gì đấy?!”

Người đàn ông mồ hôi nhễ nhại, da dẻ sạm nắng, nhìn là biết đang bực bội. Giọng anh ta rất lớn, làm màng nhĩ Tần Sương Tinh đau điếng. Nhưng giờ cậu không còn tâm trí để ý chuyện vặt, vội túm lấy tay người kia nói: “Núi cháy rồi! Anh ơi anh có biết cán bộ thôn ở đâu không? Anh có thể giúp em gọi mọi người trong thôn ra phụ một tay được không? Đường lên núi…”

“Cháy thì gọi lính cứu hỏa. Tìm tôi làm gì!”

Người đàn ông cau có đẩy cậu một cái, Tần Sương Tinh suýt nữa đứng không vững, lùi lại mấy bước mới gượng được.

Người kia chửi thầm vài câu, quay lưng định đi.

Tần Sương Tinh luống cuống đảo mắt nhìn quanh, phát hiện ngoài người đàn ông này không còn ai khác để hỏi. Cậu thấy hơi sợ, nhưng nghĩ đến ngọn lửa trên núi lại cắn răng kéo người kia.

“Trên núi cháy to lắm! Em đã gọi 119 rồi, lính cứu hỏa đang đến! Nhưng đường lên núi bị đống vật liệu chắn mất rồi!”

Tần Sương Tinh gấp gáp nói, “Anh ơi em xin anh đấy! Anh giúp em đi! Gọi thêm vài người cùng dọn dẹp mấy thứ cản đường, không thì xe cứu hỏa không lên được…”

Người đàn ông ngăm đen nhíu chặt mày, cau có trừng mắt nhìn cậu: “Cậu là ai?! Tôi còn việc phải làm! Cậu bám tôi làm cái gì?!”

Tim Tần Sương Tinh đập thình thịch, cảm thấy người này rất dữ, như thể sắp vung nắm đấm cho cậu một cú im miệng đến nơi. Nhưng cháy rừng là chuyện khẩn cấp, chậm trễ chút thôi cũng có thể gây ra tổn thất tài nguyên khổng lồ.

Hàm răng Tần Sương Tinh va lập cập, không kiểm soát được nỗi sợ hãi.

Cậu cắn răng, ép mình ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt đối phương, dốc toàn lực hét lớn: “Anh đừng quan tâm tôi là ai! Cháy rừng không phải chuyện của riêng tôi! Lửa cháy rất nhanh! Nếu anh không giúp thì đi báo cho người khác! Bảo mọi người biết là trên núi đang cháy! Phải nhanh chóng dọn đường!”

Hét xong, Tần Sương Tinh quay đầu bỏ chạy.

Cậu không mong người này sẽ giúp nữa, phải tranh thủ thời gian đi báo cho người khác!

Người đàn ông ngăm đen đứng ngây ra đó, nhìn theo bóng dáng cậu chạy xa, miệng vẫn la lớn: “Cháy rừng rồi! Cháy rừng rồi! Mọi người mau ra đây…”

Chưa kêu được mấy câu thì khàn giọng, khàn giọng rồi vẫn cố hét to, gấp gáp chẳng khác gì nhà mình đang cháy.

“Đồ dở hơi…”

Người đàn ông gãi đầu, theo bản năng ngẩng lên nhìn ra xa.

Sâu trong rừng, từng cuộn khói đen đặc cuồn cuộn bốc lên.

Không chỉ có một chỗ cháy?!

Người đàn ông giật mình.

Khoan đã, không phải nhiều chỗ cháy. Mà là từng đợt gió khô nóng đang cuốn theo cành lá cháy bay tứ tán, lan ra xa hơn…

……

Lực lượng cứu hỏa rừng có trạm đóng quân tại khu vực núi Kim Dương. Thế nhưng do dãy núi Kim Dương quá rộng lớn, việc tuần tra hằng ngày khó tránh khỏi sơ sót.

Khi cột khói đen bốc lên, các nhân viên cứu hỏa phụ trách khu vực ấy vừa kết thúc chuyến tuần tra.

“Chết tiệt! Cháy rồi!”

Trước khi Tần Sương Tinh gọi báo cháy, hệ thống cảnh báo phòng cháy rừng đã phát hiện ra đám cháy. Các lính cứu hỏa lập tức xuất phát, men theo đường nội bộ lên núi, không đi qua cổng thôn làng.

Khi trung tâm cứu hỏa nhận được cuộc gọi từ Tần Sương Tinh, nhóm lính cứu hỏa đầu tiên đã lao đến hiện trường.

Tất cả mọi người lập tức ý thức được mức độ nghiêm trọng của tình hình. Thời tiết quá hanh khô. Suối và hồ trong núi đều cạn nước. Cây cối do nhiều ngày không có mưa nên nứt nẻ, khô khốc, gần như chỉ cần một tia lửa là bốc cháy.

Những ngày gần đây họ đã tăng ca liên tục, tăng cường tuần tra và phòng cháy. Thế nhưng cháy rừng là thiên tai, mà thiên tai hoàn toàn không thể tránh khỏi chỉ bằng sức người.

Điều đáng lo ngại nhất rốt cuộc vẫn xảy ra. Khi lính cứu hỏa đến nơi, lửa đã lan rộng.

Tâm điểm đám cháy căn bản không thể tiếp cận. Tệ hơn nữa là khu vực này có nhiều cây chứa dầu, trong quá trình cháy liên tục phát nổ. Dầu cháy văng tung toé khiến lửa lan rất nhanh, cộng thêm gió nóng thổi mạnh, công tác cứu hộ trận cháy rừng lần này cực kỳ khó khăn.

Lực lượng cứu hỏa rừng lập tức điều động toàn bộ nhân lực, đồng thời phát thông báo khẩn đến toàn bộ cơ quan cứu hỏa thành phố:

“Toàn thể lính cứu hỏa chú ý. Cháy rừng tại núi Kim Dương. Tất cả lập tức quay lại đơn vị, lập tức tham gia cứu hộ!”

Toàn bộ lính cứu hỏa địa phương núi Kim Dương đã lên núi, chỉ huy trưởng đang khẩn trương điều động lực lượng. Các cán bộ thôn ở chân núi cũng đồng loạt đến hiện trường phối hợp. Chỉ huy trưởng mặt mày căng thẳng, đứng tại cửa rừng chỉ huy điều phối.

Một cán bộ thôn bỗng vỗ trán: “Chết rồi!”

Chỉ huy trưởng hỏi: “Sao vậy?”

Cán bộ thôn mồ hôi nhễ nhại, lo lắng như bị lửa đốt: “Dạo này không phải đang hưởng ứng lời kêu gọi từ cấp trên sao…”

Chỉ huy trưởng mất kiên nhẫn: “Nói trọng điểm!”

Cán bộ thôn: “Đường chính trong thôn đang chất đống vật liệu xây dựng! Xe đi bằng đường Đông Tam có khi không vào được!”

Dãy núi Kim Dương rộng lớn, đường lên núi tất nhiên không chỉ có một. Thế nhưng từ thành phố Nghi Giang tới điểm phát cháy, tuyến đường gần nhất là đường Đông Tam. Đó cũng là lý do vì sao thôn chọn chất tạm vật liệu xây dựng ở đó.

Con đường này rất rộng, nằm ở mặt sau núi Kim Dương, không thuộc phạm vi khu du lịch, ngày thường đến cả dân phượt cũng ít ai đi qua. Đường lớn rộng rãi hầu như không ai qua lại, nên dân làng lười biếng, chất vật liệu ngay trên đường Đông Tam để tiện thi công.

Ban đầu chỉ nghĩ tranh thủ vài hôm là dọn xong, đường sẽ sớm thông. Ai ngờ đúng lúc này lại xảy ra chuyện!

“Anh!” Chỉ huy trưởng trợn trừng mắt, mắng té tát cán bộ thôn.

Cán bộ thôn rụt cổ như con cút, không dám ho he.

Chỉ huy trưởng quát mắng vài câu xong, lập tức nhận ra giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm. Bây gờ việc quan trọng nhất là chữa cháy, ngăn lửa lan rộng thêm nữa.

“Anh mau cử người dọn sạch vật liệu!” Chỉ huy trưởng gầm lên, “Lực lượng hỗ trợ từ thành phố đang trên đường tới! Tuyệt đối không được trì hoãn thời gian!”

Cán bộ thôn liên tục dạ dạ, mặt cắt không còn giọt máu, vội vã quay đầu chạy.

Anh ta cũng biết mình phạm lỗi nghiêm trọng cỡ nào. Cháy rừng đâu phải trò đùa, nếu vì quyết định tự ý của mình mà ảnh hưởng đến công tác cứu hộ… Càng nghĩ càng hối hận, chỉ muốn tự tát cho mình mấy cái.

Thế nhưng khi anh ta vội vã chạy về thôn, muốn tập hợp người dân đi dọn vật liệu thì phát hiện trong thôn gần như không còn ai.

“Chuyện gì vậy?!”

Cán bộ thôn hốt hoảng, tim đập thình thịch, may mà thấy một nhà còn có phụ nữ đang trông con. Anh ta bất chấp vội chạy tới hỏi: “Chị dâu! Mọi người đâu rồi? Mọi người đi đâu rồi?!”

“Đi ra đường Đông Tam rồi!” Người phụ nữ tay dắt hai đứa nhỏ, kẹp điện thoại giữa cổ và vai, vẫn đang gọi cho ai đó, “Anh ơi về mau! Trên núi cháy rồi! Cả làng đang giúp dập lửa, cháy to lắm! Anh tranh thủ về công trường đi!”

Cán bộ thôn lúc này mới biết, hóa ra dân làng cũng nghĩ đến đống vật liệu chất ở đường Đông Tam, nên rủ nhau chạy đi dọn đường rồi.

Anh ta thở phào một hơi, đồng thời nghi hoặc: ban ngày ban mặt, thanh niên trai tráng đều đi làm xa. Trong làng chỉ còn người già, phụ nữ, trẻ con và người bệnh tật. Người duy nhất có chút sức lực là tên đàn ông độc thân sống ở đầu làng. Nhưng thằng đó xưa nay cứng đầu, đến trưởng thôn còn không sai bảo nổi, sao có thể chủ động giúp đỡ?

Mang theo nghi ngờ trong lòng, cán bộ thôn vừa gọi điện kêu người, vừa chạy về phía đường Đông Tam.

Không lâu sau, anh ta chứng kiến cảnh tượng khiến mình trợn tròn mắt.

Dưới cái nắng chói chang, hơn chục thanh niên trai tráng đang cùng nhau ra sức chuyển đống vật liệu chất cao như núi. Người già, phụ nữ, trẻ em cũng góp sức bên cạnh, ai giúp được gì thì giúp.

Anh ta nhận ra đám thanh niên ấy là công nhân ở công trường gần đó, không phải dân làng. Thậm chí ông chủ thầu cũng tới hỗ trợ.

Ai đó đã tới công trường, không biết dùng cách gì mà thuyết phục được tất cả gác lại công việc, chạy đến giúp dọn đường. Người dân trong làng lần lượt kéo đến, mang theo nước gia nhập đội dọn dẹp, cả tên đàn ông độc thân cứng đầu xưa nay cũng góp sức.

Từ phía xa thành phố vọng lại tiếng còi xe cứu hỏa, âm thanh chấn động lòng người khiến ai nấy đều ngẩng đầu nhìn về phương xa.

Lần đầu tiên, trong lòng mọi người dâng lên một cảm xúc kỳ lạ, nồng nhiệt sục sôi.

……

Cùng lúc đó, tại một siêu thị tiện lợi gần chân núi.

Trước quầy thu ngân là một đống chai nước khoáng. Ông chủ siêu thị quét mã, nghi hoặc nhìn cậu thiếu niên trước mặt.

Cậu thiếu niên mặt mũi đỏ bừng, áo sơ mi trước sau ướt sũng mồ hôi, hiển nhiên đã chạy dưới trời nắng rất lâu. Cậu thở hổn hển xông vào siêu thị, lao thẳng về phía tủ lạnh. Ông chủ tưởng cậu muốn mua một lon Coca lạnh, ai ngờ cậu chỉ vào tủ lạnh, muốn mua toàn bộ nước thể thao và nước khoáng trong cửa hàng, hỏi hết bao nhiêu tiền.

Trông cậu rất vội.

Ông chủ vừa quét mã tính tiền vừa tò mò hỏi: “Cháu mua nhiều nước vậy để làm gì?”

Lồng ng.ực thiếu niên phập phồng kịch liệt, nói không ra hơi: “Trên núi cháy rồi.”

Ông chủ biết tin cháy rừng núi Kim Dương, đã có người gọi 119, nãy còn thấy mấy xe cứu hỏa hú còi chạy qua, âm thanh chói tai khiến người ta bất an.

Ông chủ thuận miệng nói: “Cháy rồi mà mua nhiều nước vậy? Cháu định đi dập lửa à?”

“Cho lính cứu hỏa uống…” Giọng thiếu niên khàn khàn, nhỏ nhẹ.

Ông chủ nghĩ bụng, ôi chà, đúng là có lòng, còn tự bỏ tiền mua nước cho lính cứu hỏa.

Cậu chợt nhớ ra gì đó, quay đầu nhìn kệ mì tôm và bánh mì.

“Cháu còn muốn gì không? Để chú lấy hộ.” Ông chủ rời quầy bước ra.

“Không không, chờ chút, để cháu nghĩ đã…” Thiếu niên thoáng do dự.

Cậu quyết định rất nhanh. Vài giây sau, cậu lắc đầu, hỏi: “Chú ơi, gần đây có tiệm cơm nào không ạ? Loại có thể nấu món xào, sạch sẽ một chút ấy…”

“Cháu muốn mua cơm cho lính cứu hỏa nữa à?” Ông chủ ngạc nhiên thật sự, nhìn cậu từ đầu đến chân, nhắc nhở: “Cháu à, chú biết cháu có lòng, nhưng khoản này không nhỏ đâu.”

Ông xoay màn hình tính tiền cho cậu xem, hy vọng cậu nhìn số tiền mà từ bỏ.

Cậu thấy tổng số tiền, đúng là sững người một chút. Mặt hơi đỏ lên, nhưng vẫn lắp bắp: “Đủ, đủ ạ…”

Nói xong, như sợ ông chủ không tin, cậu nhanh chóng rút điện thoại ra quét mã trả tiền. Sau đó hỏi địa chỉ và số điện thoại tiệm cơm gần đó, rồi bê hai thùng nước lên, vất vả đẩy ra ngoài.

Ngoài cửa có chiếc xe đẩy, hình như mượn từ công trường gần đó. Ông chủ giúp cậu chuyển nước lên xe, trơ mắt nhìn cậu thiếu niên gầy gò, mồ hôi tuôn như tắm, đẩy xe nước đầy ắp hướng về điểm chỉ huy cứu hỏa tạm thời.

Thân hình gầy guộc tương phản rõ rệt so với chục thùng nước trên xe đẩy. Nắng chói chiếu xuống lưng cậu như phát sáng.

Ông chủ nhìn mà giật mình. Ngọn lửa xúc động nồng nhiệt xa lạ bùng lên trong trái tim đã bị cuộc sống đè nặng suốt bao năm.

Ông không kìm được rút điện thoại chụp lại kệ hàng trống trơn trong siêu thị, rồi chạy ra giơ máy quay về phía thiếu niên mồ hôi nhễ nhại dưới cái nắng chói chang.

“Mọi người ơi, không ngờ, thật sự không ngờ…”

Ông chủ quay video ngắn, tiện tay gửi vào nhóm bạn thân. Sau đó cầm chìa khóa xe, đè nén nhịp tim đập thình thịch, hét lên: “Cháu ơi, đợi chút! Chú cũng muốn quyên góp ít đồ!”

“Đừng đẩy xe nữa! Quay lại xem còn cần gì không, chú chở giúp cháu một lượt luôn!”

Lời tác giả:

Trận cháy rừng núi Kim Dương lấy cảm hứng từ phim tài liệu và các video thực tế về vụ cháy rừng ở Trùng Khánh.

Xin gửi lời kính trọng đến các chiến sĩ cứu hỏa và quân nhân nhân dân!

Xin tri ân tất cả các tình nguyện viên đã tham gia cứu hộ!

Bình Luận (0)
Comment