Vinh Phong cùng các đồng đội ngồi trên xe cứu hỏa chạy tới hiện trường vụ cháy, ngay lập tức lao mình vào công tác cứu hộ cháy rừng.
Tình hình nghiêm trọng hơn tưởng tượng rất nhiều.
Trời hanh khô lâu ngày khiến cả khu rừng chỉ cần bén lửa là bùng cháy. Hơn nữa địa hình núi Kim Dương phức tạp, xe cộ cỡ lớn khó lòng lên tới đỉnh núi, phần lớn vật tư phải dựa vào sức người vận chuyển mới đến được tuyến đầu dập lửa.
“Cẩn thận cháy bùng! Cây ở đây có dầu!”
Vinh Phong bọc kín mít trong bộ đồ bảo hộ cứu hỏa, đầu đội mặt nạ chống cháy, cảm giác như nhãn cầu bị ngọn lửa thiêu đến bỏng rát. Anh vác trên vai khẩu súng phun nước to nặng, cùng đồng đội lao vào biển lửa, mạnh mẽ tiến lên.
“Mọi người cẩn thận dưới chân… Cẩn thận!”
Một tiếng hét kinh hoảng vang lên từ đâu đó. Một chiến hữu vừa cảnh báo xong thì thấy một đồng đội khác giẫm trúng tảng đá lớn lỏng lẻo, người mất thăng bằng ngã nhào về phía trước.
May mà lính cứu hỏa ai nấy đều nhanh nhẹn, trước khi người đó đập đầu xuống đất, đã có mấy người kịp vươn tay ra cứu kịp.
Bộ đàm không ngừng truyền tới mệnh lệnh từ chỉ huy, tai nghe nóng rực như chiếc đinh ốc đỏ au, chọc thẳng vào ống tai.
Lửa cháy rực trời. Ngọn lửa như con thú hoang mất kiểm soát, vừa nuốt chửng rừng núi, vừa gào thét vào đám lính cứu hỏa.
Tất cả mọi người đều đang liều mạng, trực diện đối đầu với thiên tai.
Nhiệt độ cao, mặt trời chói chang, ngọn lửa rừng cháy ngùn ngụt. Dù cách một lớp quần áo cứu hỏa, da thịt họ vẫn bị nướng đến bỏng rát, máu trong người sôi sùng sục, thế nhưng không một ai kêu khổ, càng không một ai lùi bước.
Bởi họ biết không thể lùi.
Sau lưng họ là dải phân cách an toàn, vượt qua đó là điểm chỉ huy tạm thời, sau nữa là các thôn làng thị trấn dưới chân núi.
Lửa dữ vô tình.
Họ là lính cứu hỏa, là chiến sĩ, phải chắn trước mặt người dân. Dù có bị thiêu đốt bởi lửa đỏ, dù có nóng như bị nung chảy, họ vẫn phải tiến tới xông lên, dùng súng phun nước trong tay, buộc con thú lửa dữ phải lùi bước, từng bước đánh tan và tiêu diệt nó!
……
Địa hình núi Kim Dương phức tạp, ngọn lửa lại tập trung sâu trong khu vực rừng rậm rạp. Xe cơ giới lớn không thể lên núi, việc vận chuyển vật tư trở nên vô cùng gian nan.
May thay, vẫn còn sức người.
Vô số xe máy địa hình, các tay lái mang trên lưng chiếc gùi tre đầy ắp vật tư, cứng đầu lao lên con đường núi dốc đứng. Họ trượt ngã vô số lần, xe trượt lăn suýt chút nữa lao xuống vực.
Vô số người chìa tay cứu giúp nhau.
“Không sao chứ?!”
“Cẩn thận! Có đập đầu không?”
“Cháu trai, đừng lên nữa! Mặt mày cháu tái mét rồi, mau nghỉ ngơi đi!”
“Để cháu đi thêm chuyến nữa. Cháu vẫn chạy được, cháu vẫn còn sức…”
Tần Sương Tinh đã không còn cảm nhận được mệt mỏi. Cậu không biết đã bao lâu trôi qua, càng không biết mình đã bao lâu không uống một ngụm nước. Cậu chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc như bị lửa thiêu, vừa mở miệng đã ngập tràn bụi khói, là bụi do xe máy tung lên khi chạy trên đường núi.
Cậu gần như có ảo giác mình bị mắc kẹt giữa sa mạc.
Dù vậy, cậu vẫn giơ cao cái loa trong tay, truyền đi những lời nhắn cấp thiết từ phía trên truyền xuống.
“Có ai biết dùng cưa máy không?!”
“Vật tư đủ rồi! Trên kia cần người! Gấp! Cần người biết dùng cưa máy!”
Dây thanh âm gần tới giới hạn. Cổ họng sưng đỏ, va chạm liên tục khiến tiếng hét của cậu khàn đặc như bị giấy nhám cọ xát, còn tệ hơn tiếng vĩ cầm cưa gỗ. Bụng dưới âm ỉ đau, hậu quả của việc hét liên tục quá sức.
Nhưng không chỉ riêng cậu đang gào lên. Tất cả mọi người đều đang dốc hết sức, vận chuyển vật tư, nhân lực, và truyền đạt từng mệnh lệnh được chuyển xuống từ tuyến đầu trên núi.
“Có ai biết dùng cưa máy không?!”
“Trên kia không thiếu vật tư nữa! Trên kia thiếu người! Ai đang chở vật tư tạm nghỉ đã! Tài xế tranh thủ nghỉ ngơi đi!”
Từng đợt hô vang lên như cơn sóng, mang theo mệnh lệnh từ tuyến đầu dập lửa trên đỉnh núi truyền xuống từng tầng từng lớp. Sóng lớn cuốn theo mảnh gỗ trôi, mệnh lệnh lập tức lan truyền khắp vùng núi.
Đây là cảnh tượng khó có thể tưởng tượng được trong thời đại thông tin số.
Máy móc không thể lên núi liền dùng xe máy, dùng vai người tay người. Nguồn nước cách xa điểm cháy, thì nối ống nước thành dải dài như động mạch, không ngừng đưa nguồn nước quý giá lên cao.
Điện thoại cạn pin, tín hiệu yếu, thì hét lên bằng cổ họng, giơ cao loa, dùng hết hơi sức mà hét to.
Nơi đây là điểm tập kết tự phát của các tình nguyện viên.
Phía trước là dải phân cách dập lửa do lính cứu hỏa và tình nguyện viên cùng nhau đào thành. Xa hơn là điểm chỉ huy tạm thời. Phía sau nữa là thôn làng, thị trấn.
Thế nhưng điểm hỗ trợ này, hoặc có thể nói, không còn là “một điểm” nữa.
Các tình nguyện viên đã hợp lực tạo thành bức tường người kéo dài hàng chục nghìn mét. Bức tường này không phải để lấy thân mình chặn lửa, mà để làm hậu phương vững chắc cho các chiến sĩ ở tiền tuyến.
Tuyến đầu cần gì, họ chuyển cái đó.
Tất cả các tình nguyện viên đều mồ hôi nhễ nhại, mệt đến mặt bóng dầu. Ngẩng đầu là có thể nhìn thấy biển lửa cháy lan trên núi như dã thú đang giằng xé. Có lúc bùng lên, có lúc bị khống chế mạnh mẽ.
Trời đã tối từ lâu, nhưng màn đêm đen kịt vẫn sáng ánh lửa. Một góc bầu trời bị ngọn lửa xé nát, đỏ rừng rực như máu.
Đây mới thực sự là “lửa bốc ngút trời”, dù cách rất xa vẫn cảm nhận được sự khủng khiếp của đám cháy rừng.
Chớp mắt, nguyên sườn núi bị thiêu rụi.
Chớp mắt tiếp theo, lửa đã lan sang sườn núi kế bên.
Nhưng mọi người đều biết, ở nơi lửa cháy dữ dội nhất, có vô số người đang chiến đấu. Bởi họ có thể thấy tuyến lửa chao đảo, tựa như hai thế lực đang giằng co, như dã thú và dũng sĩ từng bước đối đầu trong đấu trường.
Lửa bùng phát mạnh, tuyến lửa xông thẳng.
Sau một đợt bùng nổ ngắn ngủi, tuyến lửa bị ép chặn lại, cưỡng chế đẩy lùi.
Mỗi khi tuyến lửa bùng lên, ánh lửa lại lan rộng ra, dữ dội như sóng thần. Còn lực lượng đẩy lùi tuyến lửa, tuy yếu ớt nhưng bền bỉ không dứt. Tranh thủ từng lúc ngọn lửa suy yếu, tranh thủ từng cơ hội ở tuyến đầu, kiên cường chậm rãi tiến lên.
Tình nguyện viên dưới chân núi nhìn thấy mà kinh hồn khiếp vía, ngầm hiểu cái gọi là “từng chút đẩy lùi” phải trả giá đắt đến nhường nào. Có lẽ đã có người bị thương, có lẽ đã có người ngã xuống, tuy nhiên không một ai bỏ cuộc.
“Tôi là bác sĩ! Đưa tôi lên núi!”
“Này nhóc, đây là thuốc mỡ trị bỏng, bôi đi, bôi nhiều vào. Tôi vẫn còn!”
“Xe hỏng rồi? Lại đây, để tôi xem cho! Tôi chuyên sửa xe máy… Ơ đồng hương à?! Cậu cũng từ Thanh Đường đến sao? Tôi cũng vậy. Vừa nghe nói ở đây cháy rừng, tôi với mấy anh em liền chạy xe suốt đêm tới đây. Này này, đừng khách sáo. Chạy xe máy leo núi dễ hỏng lắm, tôi đến đây là để sửa xe cho các cậu mà. Mọi người làm tốt lắm!”
……
Tần Sương Tinh cảm thấy mình đã trở thành một phần của điều gì đó vĩ đại.
Khi làm theo mệnh lệnh từ điểm chỉ huy của đội cứu hỏa, vận chuyển vật tư lên cho các chiến sĩ nơi tuyến đầu, cậu quên mất mệt mỏi và sợ hãi, quên hết mọi thứ.
Cậu chỉ biết nghĩ kế tiếp cần mang gì lên trên, phía trên còn thiếu thứ gì không.
Cậu như hòa làm một với mọi người xung quanh. Không còn khoảng cách, không còn e dè chuyện giao tiếp. Cậu bị cuốn vào dòng chảy nhiệt huyết sôi sục, cơ thể hành động trước khi đầu óc kịp nghĩ ngợi.
Cũng như tất cả mọi người, trong đầu cậu chỉ còn một suy nghĩ duy nhất:
Dập lửa.
Dập lửa!
……
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.
Tin tức từ đỉnh núi truyền xuống bỗng trở nên ngắn gọn. Như một phép màu giáng xuống, nơi nào truyền đến mệnh lệnh ấy, nơi đó liền vang lên tiếng hò reo mừng rỡ.
Mệnh lệnh chỉ có vỏn vẹn ba chữ: “Thành công rồi!”
Ngọn lửa dữ trên núi Kim Dương đã được dập tắt hoàn toàn!
Biển người tình nguyện viên khựng lại trong thoáng chốc, rồi vỡ òa, đồng loạt reo hò mừng rỡ!
Tần Sương Tinh cầm loa phóng thanh đứng ngẩn tại chỗ, sững sờ nhìn những gương mặt đầy nước mắt vì xúc động trước mắt mình.
Cậu muộn màng nhận ra trước mặt mình có rất nhiều người.
Có hàng ngàn, hàng vạn tình nguyện viên không thể đếm xuể, tự nguyện tập hợp lại, phối hợp và chủ động tuân thủ điều phối, trật tự nghiêm ngặt, không ngừng tiếp tế vật tư và nhân lực lên đỉnh núi.
Rõ ràng chưa từng được huấn luyện, lại y như một đội ngũ được rèn luyện kỹ càng, như một đạo quân mang ý chí của toàn dân.
Muôn người đồng lòng.
Vào giây phút này, cậu hiểu được ý nghĩa của câu nói đó.
Sức mạnh của lòng người cực kỳ mạnh mẽ. Dù phía trước là thiên tai, là hiểm họa có thể nuốt chửng vạn sinh linh trong chớp mắt, nhưng mọi người vẫn có thể dựa vào đôi tay của mình, mở ra con đường tại nơi không có lối đi, dập tắt ngọn lửa mãnh thú dữ dội.
Tần Sương Tinh đứng nhìn đám đông tình nguyện viên đang cười lớn, hò reo vui mừng. Không biết là ai khởi xướng, bỗng có người hát lên.
“Đứng dậy…”
Đó là giai điệu đã in sâu vào trái tim mỗi người dân. Chỉ cần có người bắt đầu, tất cả mọi người sẽ vô thức hát theo.
Cảm xúc sục sôi va đập nơi lồng ng.ực, khiến Tần Sương Tinh đau nhói. Cậu không kìm được sụt sịt, cùng hòa vào đám đông, nước mắt lưng tròng cất cao giọng hát…
……
Hỏa hoạn ở núi Kim Dương, từ lúc hệ thống báo cháy được kích hoạt đến khi mọi người đoàn kết lại, các tình nguyện viên, lính cứu hỏa và quân đội đã cùng nhau dập tắt ngọn lửa, tổng cộng kéo dài mười giờ.
Đây là một kỳ tích sẽ làm thế giới phải kinh ngạc.
Thời tiết nóng bức, rừng dễ cháy.
Cùng một sự kiện, những chuyện tương tự đang diễn ra đồng thời ở khắp nơi trên thế giới. Tuy nhiên nhìn rộng ra toàn cầu, không nơi nào có thể tạo ra một kỳ tích như vậy, người dân có thể tự nguyện và đoàn kết như thế, không sợ hy sinh, không tính toán thiệt hơn, cùng nhau chiến đấu chống lại thiên tai.
Họ đã đứng cạnh lính cứu hỏa và quân đội. Vì vậy, đây không phải là “phép màu”, mà là một “kỳ tích”, “kỳ tích” được tạo nên bởi sức mạnh đoàn kết và nỗ lực chung của con người.
……
Tuy lửa lớn đã được dập tắt, nhưng trong rừng núi vẫn còn tiềm ẩn nguy cơ cháy trở lại bất cứ lúc nào.
Các tình nguyện viên lần lượt rút khỏi hiện trường. Có người hẹn nhau mai sẽ cùng quay lại núi, nhặt rác thải còn sót lại trong quá trình cứu hộ chữa cháy.
Tần Sương Tinh lặng lẽ đứng trong đám đông, ngơ ngác nhìn từng nhóm tình nguyện viên nối đuôi nhau chậm rãi rút lui. Sau một thời gian dài căng thẳng tinh thần, cộng thêm thể lực tiêu hao quá mức, giờ phút này được thả lỏng, cậu như thể bị rút mất linh hồn, toàn thân không còn chút sức lực nào.
Mãi tới lúc này cậu mới thấy cổ họng khô khốc, rát kinh khủng. Dạ dày đau quặn lên, đã mười mấy tiếng chưa ăn gì.
Mệt quá… Thì ra chữa cháy vất vả đến thế.
Không biết Vinh Phong đã ăn uống gì chưa…
Tần Sương Tinh ôm bụng, cảm thấy mình sắp hết chịu nổi, chỉ muốn tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ. Cậu đảo mắt nhìn quanh, nghe thấy xung quanh lại vang lên tiếng reo hò.
Là lính cứu hỏa. Những người đã liều mình chiến đấu với ngọn lửa đang ngồi trên các xe cứu hỏa đỏ rực, rút khỏi điểm chỉ huy tạm thời.
“Nghe nói có mấy lính cứu hỏa bị say nắng ngất xỉu, có người còn sùi bọt mép, co giật…” một anh lớn bên cạnh cảm thán, “Dọc đường đã chuyển đi bao nhiêu người bị thương. Đây chắc là nhóm cuối cùng rút lui, cũng là các chiến sĩ kiên cường nhất. Giỏi thật đấy, làm việc trong nhiệt độ cao mà vẫn gắng gượng được đến giờ. Lính cứu hỏa thật sự không dễ làm…”
Mắt Tần Sương Tinh cay xè. Cậu vô thức nhìn chăm chăm theo từng chiếc xe cứu hỏa, trong ngực bỗng dâng lên một cảm giác mãnh liệt không thể gọi tên, không rõ mình xúc động vì điều gì.
Đám người bỗng ồ lên kinh ngạc!
Có ai đó nhảy xuống từ một chiếc xe cứu hỏa. Các tình nguyện viên lập tức xúm lại, hào hứng vỗ tay hoan hô.
Nhưng người đó vội vàng chen ra khỏi đám đông, giật phăng mũ lính cứu hỏa trên đầu, lộ ra khuôn mặt dính đầy bụi đất.
“Tần Sương Tinh!”
Là Vinh Phong.
Tần Sương Tinh mở to mắt, như thể tận mắt chứng kiến kỳ tích, không thể tin nổi.
Trước khi đầu óc phản ứng, cơ thể đã hành động. Cậu nhảy khỏi tảng đá lớn, lao về phía anh, vành mắt nóng lên.
Người đàn ông lấm lem bụi bặm cũng đỏ mắt. Anh vứt mũ cứu hỏa xuống, dốc hết chút sức lực cuối cùng trong cơ thể mệt mỏi để chạy đến phía cậu.
Tần Sương Tinh nhào vào lòng anh, được anh ôm chặt.
Hơi thở nóng hổi, nhiệt độ trên người Vinh Phong cao kinh người, như ngọn lửa nóng nuốt chửng cậu.
“Người anh nóng quá! Anh có bị thương không… có bị sao không…”
Tần Sương Tinh khóc đến lạc giọng, ôm chặt lấy anh, người run lẩy bẩy.
“Không sao đâu, đừng sợ, anh không sao. Còn em? Em có sao không?”
Vành mắt Vinh Phong phiếm hồng, giọng nói cũng phát run. Ngón tay run run cố gắng lau bụi bặm trên mặt Tần Sương Tinh.
Tần Sương Tinh cũng giơ tay áo lên, muốn lau đất cát trên mặt anh.
“…”
“…”
Hai người mặt mũi bẩn như nhau, bốn mắt nhìn nhau.
Khoảnh khắc tay chạm lên má đối phương, cả hai cùng bật cười.
Họ quên bẵng xung quanh có rất nhiều người đang nhìn. Các chiến hữu trên xe cứu hỏa nhìn Vinh Phong bằng ánh mắt khiếp sợ, các tình nguyện viên vây quanh cũng trố mắt ngây người.
Trong đám đông, không biết ai hét to: “Hai chàng trai trẻ! Đều là người giỏi giang!”
Tần Sương Tinh run bắn người, Vinh Phong cũng thoáng ngỡ ngàng.
Giây tiếp theo, tiếng vỗ tay vang lên rào rào!
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt như mưa rào xối thẳng vào hai người, đập cho họ ngu người.
Tần Sương Tinh chậm chạp nhận ra, xấu hổ đến mức toàn thân run rẩy, nhỏ giọng hỏi Vinh Phong: “Chúng ta… như thế này… có phải không hay lắm không…”
“Không sao đâu.”
Vinh Phong cười sang sảng. Khuôn mặt bị mồ hôi và bụi đất che lấp vẫn tuấn tú ngỡ ngàng. Anh choàng tay kéo Tần Sương Tinh sát vào lòng, rồi quay lại hét lớn về phía xe cứu hỏa: “Đội trưởng! Các anh đi trước đi! Không cần đợi em!”
Một cái đầu ló ra từ chiếc xe Vinh Phong vừa nhảy xuống. Trung đội trưởng Trương Tiêu đồng dạng mặt xám mày tro, tròn mắt kinh ngạc: “Bảo sao thằng nhóc cậu trên đường quay về cứ thất thần! Hóa ra là tìm…”
Hắn không nói hết câu. Đám đông hóng hớt tự động bổ sung phần còn lại trong đầu.
Vinh Phong bật cười ha hả.
Sợ Tần Sương Tinh ngượng, anh tiện tay nhặt mũ cứu hỏa đội lên đầu cậu, che đi khuôn mặt đỏ ửng.
Tần Sương Tinh chợt nhớ ra, ghé lại gần thì thầm hỏi anh: “Sao anh biết em ở đây?”
Điện thoại cậu đã tắt nguồn từ lâu, chưa kịp báo với Vinh Phong rằng mình đang ở đây.
“Anh không biết.” Vinh Phong nghiêng đầu nhìn cậu, nở nụ cười rạng rỡ chói sáng.
“Anh không biết em ở đâu, nhưng anh cảm thấy em sẽ đến.”
Vinh Phong không biết cậu đang ở đây. Sau khi dập tắt đám cháy, tiềm thức cứ tìm kiếm bóng dáng cậu.
Cũng như Tần Sương Tinh không biết Vinh Phong ngồi trên chiếc xe cứu hỏa kia. Cậu chỉ không kiềm chế được, dõi theo từng chiếc xe đi ngang qua.
Rồi, trong một khoảnh khắc, ánh mắt chạm nhau…
Trước sức tàn phá ghê gớm của thiên tai, giữa dòng người cứu viện ngược chiều, như là định mệnh sắp đặt, họ một lần nữa gặp lại nhau.
Và cũng chính khoảnh khắc ấy, cuộc đời hai người chồng lên nhau, như hai đường ray thép hợp lại thành một, liên kết kín kẽ.
Từ nay về sau không thể tách rời.