Ngày hôm sau.
Hai người ngủ một mạch đến tận chiều mới từ từ tỉnh lại.
Đây là nhà của Tần Sương Tinh.
Phòng ngủ của Tần Sương Tinh không phải giường đôi, chỉ có thể coi là giường đơn hơi rộng một chút. Vì vậy Vinh Phong ôm cậu vào lòng suốt cả đêm, sợ cậu ngủ say lăn xuống đất.
Tối hôm qua, ban đầu Vinh Phong định về nhà mình.
Sau khi dập tắt trận cháy rừng ở núi Kim Dương, Tần Sương Tinh phải về nhà báo bình an với bố mẹ. Hai người nắm tay nhau quay về thành phố, lưu luyến tiễn nhau đến dưới nhà Tần Sương Tinh, Vinh Phong đưa tay vuốt ve má cậu.
Tần Sương Tinh chợt nói: “Về nhà với em đi.”
Vinh Phong sững sờ: “Không phải nói đến Tết Trung Thu mới…”
Tần Sương Tinh cúi đầu, đầu ngón tay khẽ cọ vào lòng bàn tay ấm áp rộng lớn: “Không nỡ để anh đi.”
Thế là Vinh Phong theo cậu lên nhà.
Mở cửa vào nhà, Tần Như Tùng và Lâm Phượng Kiều quả nhiên đều vô cùng ngạc nhiên.
Nhưng biểu cảm ngạc nhiên chỉ thoáng qua rồi biến mất, họ nhanh chóng vui mừng hỏi: Đây là người bạn lính cứu hỏa mà con hay nhắc đến phải không? Mau vào đi! Hai đứa muốn tắm trước hay ăn trước? Để bố mẹ làm nhiều món ngon cho hai đứa!
Kết quả là tối hôm đó, Vinh Phong lại ở nhà Tần Sương Tinh, ăn bữa cơm gia đình do chính tay bố mẹ cậu nấu, dùng phòng tắm nhà cậu để tắm rửa.
Còn việc ngủ ở đâu…
Tần Sương Tinh rất tự nhiên kéo anh vào phòng ngủ của mình, chẳng cần nói gì với bố mẹ, cứ như hồi nhỏ dẫn một người bạn thân thiết về nhà.
Hai người kề sát vào nhau, chen chúc trên chiếc giường có phần chật chội, ôm nhau ngủ.
Quá mệt.
Hơn mười tiếng chiến đấu không ngừng nghỉ, sức lực cạn kiệt và tinh thần căng như dây đàn đã đào rỗng cơ thể họ, phải nhờ ý chí mạnh mẽ mới không ngã gục tại chỗ.
Tần Sương Tinh là vậy, Vinh Phong càng không cần phải nói.
Hai người dựa sát vào nhau, như đôi rái cá nắm tay nhau ngủ trên mặt nước sông. Nắm tay nhau để không bị dòng nước cuốn trôi, không lạc mất nhau, vậy là có thể yên tâm nhắm mắt ngủ.
Một giấc ngủ dậy đã là chiều ngày hôm sau.
Tần Sương Tinh vẫn còn ngủ say sưa, như mèo con ham ngủ không chịu tỉnh.
Vinh Phong nhẹ tay nhẹ chân ngồi dậy, đi ra phòng khách, nhìn thấy bố mẹ của Tần Sương Tinh.
“Cháu chào cô, chào chú.”
Vinh Phong lễ phép chào một tiếng.
Tần Như Tùng và Lâm Phượng Kiều liếc nhau, đồng thời mở miệng mời anh ngồi.
“Đừng khách sáo,” Tần Như Tùng nói. “Nào, ăn chút trái cây đi.”
“Chuyện của hai đứa, cô chú đại khái cũng đoán được.” Lâm Phượng Kiều nói, “Đừng lo, cô chú sẽ không cản trở hai đứa… Chỉ cần hai đứa hạnh phúc là tốt rồi, điều đó quan trọng hơn tất cả.”
Vinh Phong ngẩn ra, hốc mắt đỏ lên.
……
Tần Sương Tinh tỉnh dậy không thấy Vinh Phong đâu, nửa tỉnh nửa mê dụi mắt s.ờ so.ạng nửa ngày trên giường, tưởng Vinh Phong lăn xuống gầm giường. Cậu hoảng sợ ngồi bật dậy tìm, nhưng dưới gầm giường không thấy người.
Ngược lại nghe tiếng trò chuyện truyền đến từ phòng khách.
Tần Sương Tinh thót tim, vội vàng mặc quần áo, đỏ mặt chạy ra ngoài.
Không ngờ lại thấy Vinh Phong đang ngồi trên sofa, cùng bố mẹ cậu ăn trái cây, trò chuyện rôm rả.
Câu chuyện đương nhiên xoay quanh trận cháy rừng hôm qua. Với tư cách là lính cứu hỏa tuyến đầu, Vinh Phong kể rất nhiều chuyện mà báo chí không đưa tin. Ví dụ như ngọn lửa đáng sợ đến mức nào, ví dụ như họ đeo mặt nạ phòng độc vẫn cảm thấy mắt như bị nung chảy vì sức nóng ở khoảng cách gần…
Vinh Phong chỉ mô tả lại một cách khách quan, không ngờ Lâm Phượng Kiều nghe mà rơm rớm nước mắt.
“Khổ quá con à. Các chiến sĩ cứu hỏa vất vả quá…”
Bà dùng sức đè mu bàn tay anh.
Vinh Phong sửng sốt.
“Phải đó, bình thường chỉ biết lính cứu hỏa nguy hiểm vất vả, chưa bao giờ nghĩ rằng lửa cháy lại đáng sợ đến vậy…” Tần Như Tùng cũng thở dài, rồi sực nhớ điều gì, quay sang vợ: “Vợ này, cái lọ thuốc bôi thảo dược tụi mình mua ở nước ngoài ấy, em bảo bôi trị bỏng rất tốt phải không? Mau đưa cho Tiểu Vinh…”
“Ừ đúng đúng…” Lâm Phượng Kiều vội đứng dậy.
“Không cần phiền đâu ạ, cháu không bị thương…” Vinh Phong cũng vội đứng lên, nhưng bị Tần Như Tùng giữ chặt.
“Con nhìn da con đỏ hết lên kìa! Đây cũng tính là bỏng đó, con phải rõ hơn chứ! Đừng khách sáo, lấy ít thuốc mà bôi!” Tần Như Tùng khuyên.
“Đúng vậy! Thuốc này bôi vào hết đau nhanh lắm, cũng không để lại sẹo…” Lâm Phượng Kiều cầm ra một lọ thuốc thảo dược màu xanh ngọc rất to.
Vinh Phong nhận lấy lọ thuốc, có phần ngốc ngếch.
Tần Sương Tinh mơ hồ cảm nhận được, bèn bước tới ngồi xuống bên cạnh anh.
Vinh Phong quay đầu, ánh mắt cầu cứu. Khuôn mặt điển trai lần đầu hiện biểu cảm lúng túng không biết làm sao.
Tần Sương Tinh nhỏ giọng: “Cho anh thì anh cứ nhận đi. Thuốc này dùng hiệu quả lắm.”
Vinh Phong cúi đầu: “Cảm ơn cô chú ạ.”
Tối hôm đó, Lâm Phượng Kiều bảo cả hai đứa nhỏ đã vất vả, cần bồi bổ. Vì thế lại làm một bàn ăn ngon lành thịnh soạn.
Hai người ăn đến căng tròn bụng, ăn xong bị nhét một mâm trái cây lớn đã được rửa sạch và cắt gọt, nói là để “giải nhiệt”.
Cứ như thế, Vinh Phong ở lại nhà Tần Sương Tinh nghỉ ngơi mấy ngày.
Cơ thể bôi thuốc thảo dược do bố mẹ Tần Sương Tinh đưa, quả nhiên không còn đau nữa.
Đúng là anh có bị bỏng.
Trong thời tiết khắc nghiệt, lại còn dập lửa ở khoảng cách gần, dù đã mặc đồ bảo hộ, lính cứu hỏa vẫn không tránh khỏi bị bỏng nhiệt.
Bỏng được chia thành bốn cấp độ: bỏng độ I, bỏng độ II nông, bỏng độ II sâu, và bỏng độ III.
Nếu quần áo bảo hộ không bị rách, lính cứu hỏa thường chỉ bị bỏng độ I: da đỏ rát, hơi sưng đau nhẹ. Sau hai ba ngày sẽ bong tróc, tróc vảy, các triệu chứng cũng dần biến mất.
Nếu đồ bảo hộ bị rách, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Nặng phải ghép da, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng.
Trong lần dập lửa trên núi rừng vừa rồi, không ít đồng đội của Vinh Phong bị cành khô cắt rách quần áo bảo hộ, nên mức độ bỏng rất nghiêm trọng.
So ra thì Vinh Phong bị nhẹ hều.
Huống chi với thân phận lính cứu hỏa, chút bỏng độ I? Họ xưa nay chẳng thèm để ý.
Đây là lần đầu tiên có người nghiêm túc dặn dò anh: “Phải bôi thuốc đấy, không là để lại sẹo.”
Cũng là lần đầu tiên có người quan tâm anh: “Còn đau không? Có cần uống thuốc giảm đau không? Ăn thêm chút trái cây cho mát, ăn ngon vào để bồi bổ…”
Nếu bố mẹ anh còn sống, có lẽ sau trận hỏa hoạn, họ cũng sẽ đau lòng vì anh như vậy.
Vinh Phong đột nhiên nhận ra, tính cách trầm ổn nhẫn nại của anh, thực ra là do đã quen với việc sống thiếu bố mẹ.
Còn bố mẹ Tần Sương Tinh thì dần học cách thích nghi với việc trong nhà có thêm một đứa con.
……
Thời điểm Vinh Phong kể chuyện này cho Tần Sương Tinh nghe, hai người vừa bước ra từ siêu thị.
Sắp đến Trung thu. Vết thương của Vinh Phong đã lành, cũng đã trở lại đơn vị.
Hôm nay là ngày nghỉ, anh đặc biệt dẫn Tần Sương Tinh đến siêu thị chọn quà mang về nhà tặng bố mẹ nhân dịp Trung thu.
“Đương nhiên rồi, bố mẹ em…” Tần Sương Tinh tươi cười quay đầu định nói gì đó, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Tim Vinh Phong thót lên, chưa kịp phản ứng thì Tần Sương Tinh đã vọt lên phía trước.
Anh ngoảnh đầu nhìn. Trên con dốc phía xa, một đứa bé đang trượt ván lao xuống. Đằng sau là đường cái, đứa trẻ cưỡi trên ván trượt, căn bản không biết phanh, cũng chẳng biết giảm tốc.
Thấy đứa bé sắp lao thẳng ra đường, Tần Sương Tinh bất chợt xông tới, ôm lấy đứa bé.
Rắc!
Chiếc ván trượt mất kiểm soát lao ra mặt đường, bị một chiếc xe tải phóng nhanh cán nát thành mảnh vụn.
Tần Sương Tinh ôm đứa bé, hai người ngã lăn ra đất.
Con ngươi Vinh Phong co lại, bước dài chạy tới.
“Không sao chứ!” Vinh Phong buông đồ trong tay, ngồi xổm kiểm tra vết thương của hai người.
“Không sao không sao… Nào.” Tần Sương Tinh đỡ đứa bé dậy, phủi bụi trên người nó.
Trên dốc có một người phụ nữ hét toáng lên rồi chạy tới.
Vinh Phong nghiêm mặt giáo huấn người phụ nữ một trận. Người phụ nữ nước mắt lưng tròng, cảm ơn rối rít vì đã cứu mạng, sau đó dắt đứa bé rời đi.
Vinh Phong quay đầu về, cẩn thận kiểm tra cơ thể Tần Sương Tinh.
“Thật sự không sao?” Anh không yên tâm hỏi.
“Thật sự không sao…” Tần Sương Tinh đáp theo phản xạ.
Vinh Phong nhìn chằm chằm cậu.
Tần Sương Tinh rụt vai, nghĩ đến vết thương trên người mình chắc chắn không giấu nổi, cởi quần áo ra là thấy hết.
Rối rắm một lát, cậu đành thú nhận: “Được rồi… đầu gối em bị va đập, hơi đau.”
Vinh Phong đỡ cậu ngồi xuống chỗ an toàn, kéo ống quần cậu lên, thấy vùng đầu gối trắng mịn trầy đỏ một mảng lớn.
Không trầy da, chỉ bị va mạnh vào phần đầu gối nhô lên, hiện vết bầm mờ mờ.
Vinh Phong quỳ một gối xuống đất, bàn tay ấm nóng to rộng nhẹ đặt lên chân cậu, cúi đầu nhìn vết thương không nói một lời.
Tần Sương Tinh bắt đầu thấy ngượng, xoa đầu anh, nhỏ giọng nói: “Thật sự không sao. Anh đừng không vui…”
Cậu thấy áy náy lắm. Lẽ ra hai người đang vui vẻ, vậy mà cậu bị thương, hại Vinh Phong lo lắng.
Cậu muốn dỗ dành anh, đã nghĩ ra một trăm cách để dỗ Vinh Phong vui, nhưng phần lớn không tiện làm giữa đường cái.
Tần Sương Tinh đỏ bừng mặt, định nói chúng ta về xe đi, lại thấy Vinh Phong nhoẻn miệng cười.
“Thật ra, em bây giờ vẫn y như bảy năm trước, chẳng thay đổi chút nào.”
Vinh Phong chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt có đốm sáng ấm áp.
“Dạ?” Tần Sương Tinh chưa hiểu, “Gì cơ?”
“Em không bao giờ làm ngơ đau khổ của người khác, luôn sẵn lòng đưa tay ra giúp đỡ dù cho có thể bị thương.”
Vinh Phong quỳ một gối dưới đất, từ tốn đưa tay lên, thành kính và ngập đầy yêu chiều, nhẹ nhàng m.ơn tr.ớn gương mặt cậu.
“Em rất tốt.” Vinh Phong ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng sâu lắng. “Gặp được em là điều may mắn nhất đời anh. Anh yêu em.”
Tần Sương Tinh: “…”
Sao tự dưng?!!!
Mặt cậu lập tức đỏ lựng, chứng sợ xã hội lâu ngày lại tái phát. Mặt đỏ, tim đập loạn, đầu óc quay cuồng… đồng loạt ập đến.
Vì thế trước khi não kịp suy nghĩ, cơ thể cậu tự phản ứng theo bản năng:
“Em cũng yêu anh.”
Tần Sương Tinh đỏ mặt, nhỏ giọng đáp.
Vinh Phong khẽ cười. Anh chậm rãi đứng dậy, ôm lấy bờ vai cậu, cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi cậu.
Nắng nóng tan dần, Trung thu gần kề.
Dưới tán cây long não ngoài bãi đỗ xe siêu thị, bóng râm loang lổ in xuống mặt đất.
Người đàn ông cao lớn anh tuấn dùng thân mình che chắn cậu thiếu niên dễ ngại ngùng, không để khuôn mặt đỏ hồng và hàng mi rung động của cậu bị người khác nhìn thấy.
Sắp tới Trung thu.
Bọn họ cũng sẽ hoa nở trăng tròn, viên mãn tương phùng.
<Kết thúc chính truyện>