Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 1002 - Chương 1002: Kính Trấn Ma Hóa Chiến Mâu! Giết Tào Nho! Trảm Á Thánh! (6)

Chương 1002: Kính Trấn Ma Hóa Chiến Mâu! Giết Tào Nho! Trảm Á Thánh! (6)

“Hứa Thanh Tiêu.”

“Được! Được! Được!”

“Là lỗi của ta, là lão phu sai, là lão phu âm hiểm xảo trá, ngươi đừng tức giận.”

“Lão phu tình nguyện xóa bỏ với ngươi.”

“Chuyện này dừng ở đây, Đại Ngụy Văn cung không rời đi nữa.”

“Không rời đi.”

“Chuyện này từ đầu đến cuối là một hiểu lầm, không cần thiết phải như thế, ngươi giết ta sẽ phải trả giá cực lớn.”

“Trước mắt hòa đàm, ngươi có nói gì thì lão phu cũng đáp ứng ngươi.”

Lữ Tử hoàn toàn không có gì đáng nói, ông ta sai thì ông ta thẳng thừng nhận sai.

Hứa Thanh Tiêu chính là kẻ điên, không nói chút đạo lý nào.

Đối mặt với một người điên, Lữ Tử không dám lảm nhảm cũng không dám cuồng vọng, chỉ cầu xin Hứa Thanh Tiêu tha cho ông ta một mạng, bỏ qua cho ông ta một bạn.

“Nói cho ta biết, rốt cục các ngươi có âm mưu gì?”

Hứa Thanh Tiêu tiếp tục lên tiếng, hắn vẫn muốn hỏi âm mưu của đối phương.

Nhưng mà vào đúng lúc này, một tiếng rống chợt vang lên.

“Ngô Minh!”

Đây là tiếng rống của Triệu Nguyên, truyền đến Đại Ngụy kinh đô.

Trong tích tắc, sắc mặt của Ngô Minh thay đổi lớn.

Triệu Nguyên bỗng nhiên gọi mình, chắc chắn có chuyện lớn xảy ra.

“Thủ Nhân, mặc kệ là có chuyện gì xảy ra, trước tiên đừng giết ông ta, không thể giết!”

Ngô Minh truyền đạt tin tức, ngay lập tức hắn ta biến mất tại chỗ để đi tìm Triệu Nguyên.

Chuyện của Ma Vực vượt lên trên tất cả, một chút sai lầm cũng không thể xuất hiện.

Còn Hứa Thanh Tiêu lộ ra ý lạnh trong nháy mắt.

“Lại là kế hoạch của các ngươi sao?”

Trong nháy mắt Hứa Thanh Tiêu hiểu ra, đối phương đang cố ý lừa gạt Triệu Nguyên tiến về Ma Vực.

Bởi vì Ngô Minh đã nói, không ai biết được vị trí Ma Vực ở đâu.

Nhưng có người biết được Ma Vực tồn tại.

Cho nên tất cả đây đều là kế sách.

“Không phải!”

“Không phải, Hứa Thánh, không liên quan gì đến ta.”

Lữ Tử trả lời.

Nhưng ngay một khắc này, Bát Ngọc Thánh Thước xuất hiện trước mặt ông ta, uy lực thánh khí kinh khủng bộc phát.

Đây là thủ đoạn của Lữ Tử, ông ta muốn nhờ Bát Ngọc Thánh Thước để tiến hành cuộc phản kích cuối cùng.

Nhưng mà ngay một khắc ấy, Hứa Thanh Tiêu nhìn Bát Ngọc Thánh Thước rồi gào lên.

“Cút đi!”

Trong lời nói của hắn xen lẫn thánh lực không rõ ràng. Đây là một đoạn lực từ Chu thánh, trong mười hai thánh thư có cả Chu thánh chi lực, Hứa Thanh Tiêu đương nhiên có thể ngưng tụ một đoạn.

Cảm nhận được khí thế kinh khủng như vậy, trong nháy mắt Bát Ngọc Thánh Thước bay đi mất, nó không dám đối mặt với Hứa Thanh Tiêu.

“Thánh thước, vì sao ngươi lại sợ hắn?”

Lữ Tử lộ ra vẻ hoảng sợ.

Một khắc sau.

Chiến mâu màu vàng bắn ra.

Hướng thẳng về phía đầu Lữ Tử bay đi.

Sát ý kinh khủng khiến cả người Lữ Tử run rẩy,

“Hứa Thanh Tiêu, ngươi không thể giết ta!”

“Ta là Á Thánh!”

“Nếu như ngươi giết ta, ngươi thật sự sẽ gặp vận rủi lớn.”

“Vận rủi lớn xuất hiện, tương lai của ngươi cũng bị hủy.”

“Ta sai rồi!”

“Ta thật sự sai rồi!”

“Ta cho ngươi biết một bí mật động trời.”

“Liên quan đến trường…”

Lữ Tử luống cuống, tốc độ nói của ông ta rất nhanh, nhưng chiến mâu của Hứa Thanh Tiêu đã đánh đến rồi.

Bắn nổ đầu lâu của ông ta ngay tại chỗ.

Máu tươi văng khắp nơi.

Giờ phút này.

Tất cả nho sinh trong Đại Ngụy văn cung choáng váng.

Hồng Chính Thiên cùng bị đóng chặt trên tường cũng choáng váng.

Quyền quý Đại Ngụy choáng váng.

Thiên hạ kinh sợ.

Tất cả các thế lực hoàn toàn chấn động, không ai có thể duy trì bình tĩnh.

Chuyện này quá… không thể nào.

Hứa Thanh Tiêu.

Vậy mà thật sự dám… giết Á Thánh!

Uỳnh!

Ngay sau khi Lữ Tử chết.

Máu tươi của ông ta không bắn vào trong Văn cung.

Mà lập tức bộc phát ra ánh sáng vô lượng.

Lữ Tử chết rồi.

Ông ta đã bị Hứa Thanh Tiêu dùng thanh chiến mâu Trấn Ma kình trực tiếp diệt sát.

Đây là cảnh tượng mà tất cả mọi người ở đây đều không thể tin được.

Nếu như nói cường giả nhất phẩm ra tay chém chết á thánh thì bọn họ sẽ không kinh ngạc như vậy.

Hứa Thanh Tiêu chỉ là bán thánh tam phẩm, giết á thánh sẽ phải chịu thiên khiển, hơn nữa còn sẽ bị vận rủi lớn giáng xuống đầu.

Đơn giản hơn mà nói thì Hứa Thanh Tiêu không thể giết thánh, cho dù hắn có nhục mạ thánh nhân cũng được nhưng nếu hắn giết á thánh thì tai họa sẽ giáng xuống.

Văn cung Đại Ngụy.

Sau khi Lữ tử qua đời, thánh huyết của ông ta chảy vào Văn cung, bị Văn cung yên lặng hấp thu toàn bộ sau đó phát ra ánh sáng vô lượng.

Cả tòa Văn cung ầm ầm rung chuyển.

Thanh thế so với trước đó chắc phải hơn mười lần.

Thánh huyết nhuộm Văn cung, đây là chuyện chưa từng xảy ra bao giờ.

Văn cung bị vấy máu đã xem như là chuyện lớn rồi, huống chi là một vị á thánh bị Hứa Thanh Tiêu giết chết?

Ầm ầm.

Một tia sét lớn xẹt qua nơi chân trời mà theo sau đó là tiếng gió kinh khủng vang lên, tiếng gió rít gào nhưng tiếng khóc, trong phút chốc, mưa rào rơi xuống tầm tã.

Đây là ông trời đang khóc.

Á thánh quy tiên, thiên địa gào khóc.

Một vị á thánh đã chết, đây chính là chuyện mà trăm năm qua chưa bao giờ xảy ra, đừng nói là á thánh, đến ngay cả bán thánh cũng chưa ai chết như thế này... Đúng là người gan dạ nhất trên đời mà.

Nhóm người cảm thấy chấn động, không ít ánh mắt của các thế lực lớn đồng thời cùng nhau nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.

Trong lòng bọn họ bắt đầu cân nhắc, người như Hứa Thanh Tiêu có thích hợp để giao thiệp hay không.

Sau ngày hôm nay, uy danh của Hứa Thanh Tiêu sẽ được cả thế gian biết đến, nhưng điều khác nhau ở đây chính là trước đó uy danh của Hứa Thanh Tiêu chỉ lan ra vì hắn quậy lên một vài chuyện ở kinh đô Đại Ngụy mà thôi.

Nhưng bây giờ thì lại không giống như vậy, bán thánh nho đạo, vương giả võ đạo, chém chết á thánh.

Nhất là chuyện chém chết á thánh kia, chuyện này đủ để khiến cho Hứa Thanh Tiêu lưu danh muôn thuở. Từ trước đến nay có bao nhiêu người giết được thánh giả?

Huống chi là á thánh?

Nhưng vào thời khắc này, dị tượng cũng đã xuất hiện.

Văn cung Đại Ngụy bộc phát ra hào quang vô cùng, ánh sáng rực rỡ đến đáng sợ bung tỏa, óng ánh chói mắt.

Thánh huyết đã chảy vào Văn cung.

Sức mạnh không thể nào cản được hiện ra, giờ khắc này, cả toà Văn cung đã thật sự muốn tách ra.

Có sự gia trì của thánh huyết, dường như Văn cung đã được kích hoạt một chế độ nào đó, thứ năng lượng mà nó phát ra kia vốn chẳng thể nào ngăn cản được.

Là thánh ý.

Bình Luận (0)
Comment