“Hứa Thanh Tiêu!”
“Ngươi không thể giết ta, nếu như ngươi giết ta thì thiên hạ sẽ đại loạn, muôn dân thiên hạ đều sẽ phải táng thân trong loạn lạc.”
“Ta giấu một bí mật lớn, chỉ cần ngươi thả ta ra, ta sẽ nói bí mật này cho ngươi.”
Lữ Tử mở miệng, ông ta không chửi rủa Hứa Thanh Tiêu nữa, bởi vì ông ta biết Hứa Thanh Tiêu đã nổi điên rồi, nếu lại chửi rửa Hứa Thanh Tiêu thì ông ta phải chết là điều không thể nghi ngờ.
Uỳnh!
Chiến mâu màu vàng xuất hiện lần nữa, Hứa Thanh Tiêu bắn nó ra, thẳng thừng bắn vào xương trên đầu gối của ông ta.
“A!”
Tiếng kêu kia vô cùng thê lương thảm thiết, giống như là giết heo, giọng nói của Lữ Tử vốn đã hơi khàn nên bây giờ kêu thảm thì càng chói tai.
Uỳnh!
Chiến mâu màu vàng thứ ba xuyên thủng qua khối xương bánh chè trên chân khác của Lữ Tử.
Uỳnh!
Cây thứ tư, đinh ghim vào xương bả vai trái của Lữ Tử.
Uỳnh!
Cây thứ năm đánh vào xương bả vai phải của Lữ Tử.
Máu tươi dâng trào, Lữ Tử đau đớn giương nanh múa vuốt, nhưng ông ta càng động đậy thì càng đau khổ.
“Hứa Thanh Tiêu… ngươi biết ngươi đang làm gì không? Ông ta là Á Thánh đó.”
“Ngươi làm như vậy, tức là ngươi không sợ chết sao?”
Tiếng nói của Tào nho vang lên, giọng nói của hắn ta run rẩy nhìn Hứa Thanh Tiêu. Chỗ dựa lớn nhất của hắn ta, bây giờ đang bị ghim trên tường thành khiến cho sắc mặt hắn ta tái nhợt.
“Đồ chó! Ngươi nói nhiều như vậy làm gì, trước tiên ta sẽ giết ngươi để tế trời!”
Hứa Thanh Tiêu gầm thét, trong mắt của hắn tràn đầy sát ý, trực tiếp ném ra chiến mâu màu vàng.
Bắn nổ đầu Tào nho ngay tại chỗ.
Máu tươi văng khắp nơi, nhìn cực kỳ khổ sở.
Lập tức, ánh mắt của Hứa Thanh Tiêu rơi vào người Hồng Chính Thiên và Phương nho.
Không nói nhảm bất kỳ câu nào, Hứa Thanh Tiêu lại lấy ra một chiếc chiến mâu màu vàng, chém chết Phương nho.
Một khắc sau, Hứa Thanh Tiêu ngưng tụ năm chiến mâu để ghim Hồng Chính Thiên lên trên tường thành văn cung.
Hồng Chính Thiên đau như quỷ gào, hôm nay hắn ta nhận rất nhiều thống khổ.
Hắn ta gần như đã khàn cả giọng.
Nhưng càng nhiều hơn chính là sợ hãi, sợ hãi thực sự.
Hứa Thanh Tiêu đã điên rồi, hoàn toàn điên rồi.
Hứa Thanh Tiêu không thẳng tay giết Hồng Chính Thiên, hắn lấy sức mạnh Nho đạo và Vương đạo ghim Hồng Chính Thiên lên trên tường thành văn cung khiến hắn ta đau đớn mà chết. Trừ khi có một vị Á Thánh khác ra mặt, nếu không thì Hồng CHính Thiên sẽ bị ghim trên tường thành mãi mãi.
Cho đến khi từ từ chết đi.
Đây mới thật sự là thống khổ và sợ hãi.
Mà trước mắt, người thực sự hắn muốn giết là Lữ Tử.
Lữ Tử vẫn khóc rống kêu to. Ông ta đúng là Á Thánh, không sai, nhưng dưới thế công phạt này, ai có thể nhịn được chứ?
Cơ thể mang theo đau đớn kịch liệt, nào phải thứ người thường có thể chịu đựng được?
Nhất là kính Trấn ma kia của Hứa Thanh Tiêu, lực công phá khiến ông ta đau đớn đến không muốn sống.
Nhưng dù như thế, Lữ Tử vẫn lên tiếng.
“Hứa Thanh Tiêu.”
“Ngươi không thể giết lão phu.”
“Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn Ma vực bộc phát loạn lạc sao? Đến lúc đó thiên hạ đại loạn.”
“Lão phu là Á Thánh, lão phu có thể giải quyết yêu mà. Ngươi giết ta rồi, sẽ dẫn đến ngàn ngàn vạn vạn dân chúng vô tội bị mất mạng.”
“Còn nữa, lão phu là Á Thánh, ngươi dùng cảnh giới Bán thánh để giết ra thì ngươi sẽ rơi vào thiên khiển, gặp vận rủi lớn.”
Lữ Tử mở miệng. Dục vọng cầu sinh của ông ta cực kỳ mãnh liệt.
Nhưng mỗi một câu nói của ông ta đều là sự thật. Chuyện của Ma Vực có rất nhiều người không biết, vô thức tưởng rằng có địa điểm yêu ma nào đó.
Nhưng Bán Thánh giết Á Thánh, chuyện này quả thật sẽ chọc phải vận rủi lớn, đưa đến thiên khiển.
Nếu như dưới tình huống không cần thiết thì hoàn toàn không iết được.
Uỳnh.
Chiến mâu màu vàng ngưng tụ, sát ý kinh khủng đánh tới. Lúc này Lữ Tử hoàn toàn hiểu được Hứa Thanh Tiêu này thật sự không thể độ lượng theo lẽ thường.
“Thủ Nhân, đừng hành động theo cảm tính, vi sư sẽ công phá văn cung ngay đây thôi.”
“Đừng giết ông ta, ngươi thật sự sẽ đưa đến vận rủi lớn đấy.”
Ngô minh mở miệng nói, hắn ta vẫn đang mở miệng thuyết phục Hứa Thanh Tiêu. Ngô Minh cũng hận Lữ Tử đến chết, nhưng vấn đề là, không giết được chính là không giết được.
Không cần phải vì loại người này mà tổn hại đến tiềm lực và căn cơ của mình.
Gào.
Tiếng rống kinh thiên động địa lại vang lên một lần nữa, như mới, tất cả mọi người đều cảm nhận được tiếng rống nghẹt thở này.
“Ta đi đến Ma vực trước, ngươi ở lại nơi này, chuyện giải quyết xong thì phải lập tức đến Ma Vực tìm ta.”
Triệu Nguyên gấp, hắn ta thực sự gấp rồi. Ma vực xảy ra chuyện, đánh đỏ mười cái văn cung cũng không thể giải quyết được phiền phức.
Hắn ta không thể tiếp tục đợi ở chỗ này nữa, tiến về Ma vực.
“Được.”
Ngô Minh khẽ gật đầu. Trong chốc lát, Triệu Nguyên biến mất ngay tại chỗ, còn Ngô Minh vẫn oanh kích Văn cung. Hắn ta phải nhanh chóng giải quyết chuyện ở đây một chút, không thể để cho Hứa Thanh Tiêu xúc động.
“Văn cung còn có Á Thánh không?”
Hứa Thanh Tiêu lạnh lùng hỏi.
Hứn đứng trước mặt Lữ Tử, giọng điệu lạnh băng.
“Văn cung chỉ có một Á Thánh là lão phu, sao có thể có vị thứ hai được?”
Lữ Tử lên tiếng, trả lời.
Bộp!
Chiến mâu màu vàng ném ra, xuyên qua bàn tay trái của Lữ Tử, ghim chặt trên tường.
Máu tươi chảy xuôi, Lữ Tử đau đến phát điên, điên cuồng lắc đầu gào thét. Tay phải ông ta siết chặt, đau đến mức sắp chết đi.
“Văn cung còn có Á Thánh không?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi lại lần nữa.
“Không có.”
“Thật sự không có sao.”
“Hứa Thánh, ngươi tin lão phu, lão phu chưa từng gạt ngươi.”
Lữ Tử khóc, tiếng khóc của ông ta rất lớn, chủ yếu là tiếng đau đớn lớn.
Bộp.
Lại thêm một cây chiến mâu màu vàng nữa, xuyên thấu qua bàn tay phải của Lữ Tử.
“Á!!!”
Lúc này Lữ Tử muốn siết tay cũng không siết được nữa, hai cánh tay đều đã bị đinh xuyên qua.
“Lão phu không có lừa gạt ngươi.”
“Lão phu có thể thề với Thánh nhân, Đại Ngụy văn cung không có Á Thánh.”
“Nếu như còn vị Á Thánh thứ hai, lão phu chết không yên lành.”
Lữ Tử đỏ ngầu cả mắt, gắt gao nhìn Hứa Thanh Tiêu rồi nói như vậy, thậm chí còn lập lời thề.
“Ta tin tưởng ngươi.”
Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu, hắn tin tưởng lời nói của Lữ Tử.
Mà Lữ Tử lại im lặng ngay lập tức.