Sách bản đẹp được làm bởi Nhân
Zalo: 0945 787 018, bán sách truyện giá rẻ
--------------------------
Nếu như thật sự giết thì vận rủi kinh khủng sẽ rơi vào trên người Hứa Thanh Tiêu, đối với tương lai của Hứa Thanh Tiêu cực kỳ không tốt.
Vậy nên Ngô Minh lên tiếng, bảo Hứa Thanh Tiêu không được giết Thánh còn hắn ta thì có thể.
“Sư phụ, chuyện của Ma Vực có liên quan đến ông ta.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng nói. Văn cung đã bị phong bế hoàn toàn, tất cả âm thanh đều không truyền ra được, trừ khi cố tình muốn truyền đạt.
“Cái gì?”
“Đây là chuyện không thể nào, sao bọn chúng lại biết được vị trí của Ma Vực?”
Sau khi biết được tin này, Ngô Minh không tức giận mà là chấn kinh. Lúc trước hắn ta còn có chỗ nghi ngờ, nhưng vẫn không tin. Không phải hắn ta không tình nguyện tin tưởng phẩm chất của đám người này mà là vì vị trí của Ma vực cực kỳ ẩn nấp, ông ta không thể nào biết được.
“Ta cũng không rõ. Nhưng chuyện này liên quan rất lớn đến đám người này, đồ nhi không giết thì chỉ sợ là sẽ rước lấy phiền phức lớn hơn.’
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng nói.
Hắn đã nổi lên sát tâm, nếu như không giết thì hắn không cam lòng.
“Đợt thêm một lát nữa vi sư có thể đánh tan Văn cung, để vi sư giết, ngươi không giết được.”
“Đừng vì loại người này mà hủy đi căn cơ của chính mình.”
Ngô Minh lên tiếng, Hắn ta không nói đùa, nếu như Hứa Thanh Tiêu có thể giết thì hắn tuyệt đối sẽ không ngăn cản.
Nhưng Bán Thánh giết Á Thánh thì sẽ lọt vào thiên khiển không có gì sánh kịp, sẽ có vận rủi lớn đến.
Nghe thấy lời của Ngô Minh.
Hứa Thanh Tiêu cau mày. Hắn muốn giết, không cho đối phương bất cứ cơ hội nhỏ nhoi nào, nhưng vấn đề là Ngô Minh nói cũng không sai.
Bởi vì loại người này mà hủy đi căn cơ của mình, chuyện này quả thật là có vấn đề.
Chỉ là ngay một khắc này, Lữ Tử nắm lấy cơ hội điều khiển chiến mâu của ông ta đánh đến.
Rầm rầm rầm!
Hạo nhiên văn chung nở rộ văn khí vô tận, muốn ngăn cản cho Hứa Thanh Tiêu nhưng lần này chiến mâu quá mức kinh khủng làm Hạo nhiên văn chung rug động keng keng, đến cuối cùng là ngã thẳng ra đất, nhận lấy trọng thương.
Còn Đại Ngụy long đỉnh kịp thời bảo vệ Hứa Thanh Tiêu.
Long đỉnh lắc lư, chân long xuất hiện, móng rồng nắm chặt lấy chiến mâu, nhưng lại bị chiến mâu thẳng thừng xoắn nát.
Uỳnh.
Đại Ngụy Long đỉnh bị đánh bay ra ngoài ngàn mét, chiến mâu đánh đến, Hứa Thanh Tiêu ngưng tụ Hạo nhiên chính khí để ngăn cản, trùng kích đầy sức mạnh khiến cho cả người Hứa Thanh Tiêu bay ngược ra sau mấy chục mét, va mạnh vào đại điện.
Cả người từ trên xuống dưới như tam ra thành từng mảnh, đến cuối cùng không nhịn được mà nhổ ra một ngụm máu tươi.
Máu của hắn là màu vàng, nhìn vào khiến người ta vô cùng sợ hãi.
Giờ phút này tất cả mọi người không nhịn được mà lo lắng cho Hứa Thanh Tiêu.
Bên trong Đại Ngụy Văn cung, Nữ Đế cũng phun ra một ngụm máu tươi. Hứa Thanh Tiêu bị trọng thương thì nàng cũng nhận lấy trọng thương, nhưng trong mắt của Nữ đế thì không có bất kỳ phẫn nộ nào, hơn nữa còn đầy lo lắng nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.
“Lão cẩu!”
“Ta nhất định phải giết cả nhà ngươi.”
Ngô Minh hoàn toàn điên cuồng, hắn ta oanh kích Đại Ngụy Văn cung không ngừng. Kính trấn ma hóa thành chùy thần, mạnh mẽ đánh vào trong văn cung khiến cho tất cả nho sinh bị trấn động đến thổ huyết.
Ngay cả Lữ Tử cũng không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi.
Thiên uy nhất phẩm, Võ đế nhân gian, mạnh đến mức khiến cho người ta giận sôi. Có Đại Ngụy Văn cung và Bát ngọc thánh thước ở đây mà cũng không đỡ nổi thế tiến công của đối phương. Vậy nếu như không có hai Thánh khí này thì bọn hắn chết là chuyện không thể nghi ngờ.
Nhưng Lữ Tử nhíu chặt mày, bởi vì chiêu thứ hai không thể giết được Hứa Thanh Tiêu, chuyện này đối với hắn mà nói thì cực kỳ bất lợi.
“Hứa Thanh Tiêu, việc này dừng ở đây, ân oán của ngươi và ta đã thanh toán xong, ta sẽ mang Văn cung đi, còn ngươi tiếp tục ở lại Đại Ngụy. Từ nay về sau, nước sông không phạm nước giếng, như thế nào?”
Lữ Tử mở miệng. Ông ta đột nhiên lên tiếng muốn cầu hòa với Hứa Thanh Tiêu vào chính thời điểm này.
Nhưng trên thực tế thì ông ta lại điều động Hạo nhiên chính khí, muốn dùng kích thứ ba giết chết Hứa Thanh Tiêu.
Nhưng mà trên đại điện, Hứa Thanh Tiêu hít sâu một, ngay cả hô hấp cũng khiến hắn cảm thấy đau đớn vô cùng.
Hắn do dự một lúc, kết quả không ngờ rằng mình bị Lữ Tử đánh lén.
Cũng may chính là Hạo Nhiên văn chung và Đại Ngụy Long đỉnh chặn được một kích mấu chốt này.
Nếu không thì mình thật sự sẽ chết ở đây.
HIện tại, Lữ Tử mở miệng giả ý cầu hòa, thật ra chỉ là muốn kéo dài thời gian, sao Hứa Thanh Tiêu óc thể không biết được chứ?
“Chết đi cho ta!”
Hứa Thanh Tiêu ngẩng đầu lên, ma chủng trong cơ thể cũng bộc phát ra sức mạnh không gì sánh kịp, rót vào trong cơ thể hắn.
Trong mắt của hắn đầy sát ý.
Giờ phút này, Hứa Thanh Tiêu hoàn toàn phẫn nộ rồi.
Uỳnh!
Một cây chiến mâu màu vàng xuất hiện, kính trấn ma ngưng tụ luồng uy năng đáng sợ.
Sát ý vô tận.
“Hứa Thanh Tiêu, lão phu bỏ qua cho ngươi, ấy vậy mà ngươi được một tấc lại tiến một thước sao?”
“Hơn nữa, nếu như lão phu chết, ngươi biết sẽ xảy ra chuyện gì hay không?”
Lữ Tử vẫn còn đang líu ríu không ngừng, trong mắt ông ta lộ ra vẻ sợ hãi, đồng thời Hạo Nhiên chính khí cũng đã ngưng tụ thành công.
Chỉ có điều lần này Hứa Thanh Tiêu không bị mắc lừa, một người không thể bị cùng một thủ đoạn lừa hai lần.
“Giết!”
Chiến mâu tung ra ánh lửa, ảo ảnh một chiếc ô vàng xuất hiện nương theo đó là một ảo ảnh chân long.
Một cây chiến mâu được ngưng tụ từ kính trấn ma vạch phá thời gian, mang theo sức mạnh vô song xuyên thấu tim Lữ Tử ngay tại chỗ.
Cứng rắn ghim Lữ Tử vào trên bức tường của văn cung.
“A!”
Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, Lữ Tử đau đến mức mặt mũi vặn vẹo. Trái tim của ông ta đã vỡ nát, nhục thân cũng nứt vỡ từng tấc từng tấc một, hạo nhiên chính khí trong cơ thể ngập tràn chỉ trong nháy mắt để tu bổ cho ông ta.
Nhưng sức mạnh to lớn này khiến cho ông ta thống khổ không chịu được, Hạo nhiên chính khí cơ bản là không chữ được loại vết thương này.
Mọi người ngơ ngẩn cả người.
Tất cả nho sinh của Đại Ngụy Văn cung đều trợn tròn mắt.
Hứa Thanh Tiêu thật sự dám giết chết Á Thánh sao?
Đây cũng là quá hung tàn rồi nhỉ?