Còn tiếp tục như vậy thì đúng là Văn cung không duy trì được bao lâu nữa, không duy trì được đến nửa nén hương.
Có điều ngẫm lại cũng đúng thôi, có thể kiên trì nửa nén hương dưới tay của nhất phẩm, văn cung cũng thật phi phàm.
“Giết!”
Lữ Tử hét lớn một tiếng. Ông ta điều động toàn bộ Hạo nhiên chính khí, chiến mâu trở nên óng ánh vô cùng, uy lực mạnh hơn gấp mấy lần so với lúc trước. Ông ta dự tính dùng một chiêu tru sát Hứa Thanh Tiêu.
Nhất cổ tác khí, không để lại bất cứ tiếc nuối nào.
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi nhất định phải chết.”
“Ha ha ha ha ha! Đắc tội với Lữ thánh sao. Đây là Á Thánh, ngươi quá cuồng vọng.”
“Ngươi nhất định phải trả giá đắt vì chính sự cuồng vọng của mình.”
Giờ phút này, ba người Hồng Chính Thiên, Tào nho, Phương Nho lên tiếng. Bọn hắn cười điên cuồng, giống như thể nhìn thấy thời khắc Hứa Thanh Tiêu ngã xuống.
Dù sao thì đến Á Thánh cũng ra tay, Hứa Thanh Tiêu đã không còn cơ hội xoay người.
Nhị phẩm đấu với Tam phẩm, dùng đầu ngón chân cũng biết Hứa Thanh Tiêu phải chết là điều không thể nghi ngờ.
Nghe thấy những tiếng này.
Hứa Thanh Tiêu không có bất cứ do dự nào.
“Giết!”
Giờ phút này, Hứa Thanh Tiêu cũng không bất cứ suy nghĩ gì khác, hắn hét lớn một tiếng, khí thế vương đạo trong cơ thể tràn ra ngoài trong nháy mắt.
Kính trấn ma màu vàng tràn ngập, bao phủ toàn bộ văn cung.
Nếu Lữ Tử quyết tâm muốn giết mình thì Hứa Thanh Tiêu cũng không giấu giếm nữa.
Hắn không cho bất cứ cơ hội nào, hắn muốn thẳng tay giết chết Lữ Tử.
Đám người này đã hoàn toàn nát bét.
Không giết không được.
Phục sinh Chu thánh thì thôi, trước tiên phải giúp Chu thánh giải quyết những tai họa ngầm này.
Uỳnh.
Theo khí thế vương đạo trong cơ thể Hứa Thanh Tiêu tràn ngập, kính trấn ma hóa thành một chiến mâu màu vàng chói mắt hơn so với Lữ Tử.
Chiến mâu của Lữ Tử là do Hạo nhiên chính khí ngưng tụ mà thành.
Nhưng chiến mâu của Hứa Thanh Tiêu lại do kính trấn ma ngưng tụ thành, khí thế vương đạo, sức mạnh vương đạo tuyệt thế.
Nếu từ phương diện Nho đạo mà nói thì đương nhiên Lữ Tử lớn mạnh hơn một chút, nhưng Hứa Thanh Tiêu có Đại Ngụy Long đỉnh và Hạo nhiên văn chuông ngăn cản.
Lữ Tử có cái gì?
Chiến mâu của Hứa Thanh Tiêu có sức mạnh vô song, đừng nói là Lữ Tử mà xem như là một vị thánh nhân cũng có thể chết dưới chiến mâu này. Sức mạnh Nho đạo là nắm giữ sức mạnh trời đất chứ không phải là sức mạnh võ đạo.
Giờ phút này.
Hứa Thanh Tiêu rút ra át chủ bài thật sự khiến cho người đời phải sợ hãi.
Ai có thể ngờ rằng một vị Bán Thánh lại còn là một vị vương giả nữa chứ?
Hứa Thanh Tiêu thành thánh mới chỉ một năm, tất cả mọi người cho rằng hắn chỉ là một Bán thánh mà thôi, hiện tại đột nhiên Hứa Thạnh Tiêu thể hiện ra thực lực vương giả, hoàn toàn khiến tất cả mọi người đều kinh diễm.
“Ngươi là vương giả sao?”
Giờ phút này, cuối cùng Lữ Tử cũng không còn âm u đầy tử khí như trước nữa. Ông ta không ngờ rằng Hứa Thanh Tiêu thế mà là vương giả sao?
Văn võ song tu, đây là chuyện không ai dự liệu được.
Khoảnh khắc này, ánh mắt Lữ Tử lộ ra vẻ hoảng sợ. Ông ta sợ hãi, ông ta đang sợ hãi.
Thân là Nhị phẩm Á Thánh, đương nhiên Lữ Tử không sợ vương giả Tứ phẩm, nhưng loại không sợ này chính là không sợ trên tinh thần và về mặt thân phận.
Bởi vì vương giả tứ phẩm không dám giết nho.
Huống chi còn là một vị Á Thánh? Trừ khi vương giả tứ phẩm không muốn sống.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu không giống. Hắn là một Bán Thánh, nhất là khoảng cách giữa hai người chẳng cách nhau mấy trăm mét, đây đối với một vương giả mà nói thì chính là mặt đối mặt.
Điểm này, là do ông ta hoàn toàn không nghĩ đến.
Cảnh giới võ đạo của Hứa Thanh Tiêu đến từ dị thuật ma chủng, mà dân ý thì đã che khuất đi dị thuật ma chủng, nên vì nguyên nhân này ông ta cũng không biết Hứa Thanh Tiêu còn tu luyện cả võ đạo.
Đương nhiên vì thế mà ông ta không phòng bị.
Muốn dùng Hạo nhiên chính khí Nho đạo để trấn áp Hứa Thanh Tiêu, kết quả lại bị Đại Ngụy Long đỉnh và Hạo nhiên văn chung ngăn cản, mất đi cơ hội tốt nhất.
Hiện tại Hứa Thanh Tiêu dùng kính Trấn ma hóa thành trường mâu kim sắc.
Đằng đằng sát khí.
“Hứa Thánh.”
“Đừng có xúc động.”
“Ngươi không thể giết… không thể giết lão phu. Lão phu là Á Thánh, nếu như ngươi giết lão phu thì sẽ có vận rủi vô cùng lớn rơi vào người ngươi.”
“Không chỉ có vậy. Lão phu vừa chết, tất cả đều không có hòa đàm, toàn bộ thiên hạ đều sẽ gặp phải khủng bố lớn thật sự.’
“Lão phu không thể chết, chết rồi, sẽ xuất hiện chuyện lớn.”
“Ma Vực xảy ra chuyện lớn.”
Cảm nhận được sự khủng khiếp từ kính Trấn Ma của Hứa Thanh Tiêu, Lữ Tử nhanh chóng mở miệng. Ngoài mặt thì ông ta bình tĩnh nhưng trong mắt lại đầy hoảng sợ. Dù ông ta không tiếp xúc với Hứa Thanh Tiêu được bao lâu.
Nhưng ông ta biết Hứa Thanh Tiêu cực kỳ hung mãnh. Loại người này nếu như nổi cơn giận thì đừng nói mình là Á Thánh, chỉ sợ có là Thánh nhân thì cũng phải nuốt hận.
“Ma Vực, quả nhiên là ngươi giở trò quỷ!”
“Các ngươi hoàn toàn nát rồi.”
Không nói chuyện Ma Vực thì còn tốt, nói chuyện Ma Vực thì Hứa Thanh Tiêu càng nổi trận lôi đình. Chuyện Ma Vực liên quan đến muôn dân thiên hạ, Lữ Tử vì hạn chế Đại Ngụy nhất phẩm mà dám ra tay với Ma Vực.
Coi muôn dân thiên hạ như cỏ rác sao?
Nếu đã như vậy thì Hứa Thanh Tiêu vì muôn dân thiên hạ, diệt ma.
Uỳnh.
Chiến mâu kim sắc lóe lên liệt hỏa khác biệt, trong mắt Hứa Thanh Tiêu tràn đầy sát ý.
“Đồ nhi không được giết hắn, ngươi đã thành Bán Thánh, nếu như giết hắn thì sẽ có vận rủi lớn xuất hiện, để vi sư giết đi.”
Giờ phút này, Ngô Minh lên tiếng. Hắn ta ngăn cản Hứa Thanh Tiêu ra tay.
Hứa Thanh Tiêu là Bán thánh Tam phẩm, nhưng hệ thống nho đạo không giống với những hệ thống khác. Nhưng hệ thống khác đến Nhị phẩm thì sẽ nhận hạn chế của trời đất, không thể làm loạn. Nếu không mà nói thì không thể nào thăng lên nhất phẩm.
Mà nho đạo tam phẩm cũng giống như hệ thống nhị phẩm khác là không giết được, huống chi là giết một vị Á Thánh.