“Hứa Thanh Tiêu, ngươi chẳng qua chỉ là mới thăng Bán thánh mà thôi.”
“Giữa ngươi và ta chênh lệch một phẩm, nhưng một phẩm này lại khác biệt như trời với đất.”
“Nếu ngươi đã muốn chết như vậy.”
“Được thôi, hôm nay lão phu sẽ để cho ngươi xem Á Thánh là như thế nào.”
Lữ Tử lên tiếng, giọng nói của ông ta vô cùng lạnh lẽo. Một khắc sau, văn khí khủng khiếp hóa thành một cây trường mâu, nhắm ngay về phía Hứa Thanh Tiêu.
Uỳnh.
Trường mâu xông ra ngoài, xuyên qua không gian, chỉ một lát sau cả Đại Ngụy Long đỉnh và Hạo nhiên văn chung đều xuất hiện trên đỉnh đầu của Hứa Thanh Tiêu, muốn ngăn cản sát chiêu này cho Hứa Thanh Tiêu.
Mà trong nháy mắt này.
Hai âm thanh vang lên.
“Xem ra Văn cung cơ bản không để chúng ta vào mắt nhỉ?”
“Nói nhảm cái gì, giết.”
Là tiếng của Triệu Nguyên và Ngô Minh, Triệu Nguyên vẫn luôn ở Văn cung, còn Ngô Minh thì chạy đến theo Hứa Thanh Tiêu.
Lúc trước không ra tay là vì Hứa Thanh Tiêu có thể tự mình giải quyết, hiện tại xuất hiện một vị Á Thánh nên đương nhiên hai người không hề do dự chút nào, giết thẳng về phía Lữ Tử.
Nhưng, trong một thoáng khi hai người động thủ.
Bất ngờ giữa lúc đó có một tiếng rống giận dữ vang lên.
“Gào!”
Tiếng rống khủng khiếp khiến cho trời đất u ám, nhật nguyệt vô quang. Một luồng hơi thở kinh khủng và tuyệt vọng tràn ngập khắp vương triều Đại Ngụy.
Loại kinh khủng và tuyệt vọng này gần như khó giải, giống như thể có một tuyệt thế Ma Thần sinh ra, khiến cho người ta không có một chút phản kháng nào.
Mà ma chủng trong cơ thể của Hứa Thanh Tiêu sôi trào lên đúng vào lúc này, vừa sợ hãi lại kèm theo ý chí chiến đấu.
“Không ổn.”
Hai người Triệu Nguyên và Ngô Minh liếc nhai, chỉ trong nháy mắt đã biết chuyện gì xảy ra, trong mắt bọn họ ngoài ý lạnh thì còn có cả sự kinh hãi.
Koong.
Một tiếng trầm thấp vang lên, chiến mâu của Lữ Tử đánh vào Hạo nhiên văn chung, chỉ trong tích tắc vỡ thành đủ loại hoa lửa, Đại Ngụy Long đỉnh run rẩy từng đột.
Một kích này quá mức kinh khủng, cả Đại Ngụy Long đỉnh và Hạo nhiên văn chung gần như không chống đỡ được, chỉ mới có một chiêu thôi đã khó mà ngăn chặn.
Một kích qua đi, không thẳng thừng chém chết Hứa Thanh Tiêu, Lữ Tử đúng là có hơi kinh ngạc. Nhưng ông ta không hề do dự lại biến ra một chiến mâu ngưng tụ từ Hạo nhiên chính khí.
Lần này càng khủng bố hơn, ông ta muốn giết chết Hứa Thanh Tiêu ngay y\tại nơi này.
Đến cảnh giới Á Thánh, đương nhiên có thủ đoạn công kích, nhất là dùng để nhằm vào văn nhân thì càng tăng mạnh. Đây là công kích tinh thần, có thể đủ để trấn sát Hứa Thanh Tiêu.
Tam phẩm và Nhị phẩm, chỉ chênh một phẩm như trên thực tế là sự chênh lệch long trời lở đất.
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi đã không còn cơ hội.”
“Đại Ngụy Long đỉnh và Hạo nhiên văn chung không ngăn được ba lần công phạt của lão phu. Đây là kích thứ hai.”
“Ngươi đã lựa chọn sai, có hối hận cũng đã không kịp rồi, trên thế gian này không có bất cứ chuyện gì có thể hối hận.”
“Kiếp sau hãy chú ý chút đi.”
Giọng điệu của Lữ Tử nhạt nhẽo, nhưng ánh mắt của ông ta lại tràn đầy vẻ lạnh lùng. Ông ta đã cho Hứa Thanh Tiêu cơ hội, là Hứa Thanh Tiêu không quý trọng. Trước mắt chính là thời điểm để chấm dứt.
Cũng chính vào lúc này.
Uỳnh.
Ngô Minh và Triệu Nguyên ra tay ngay lập tức, hai người bọn họ tấn công Văn cung Đại Ngụy, khiến cho cả tòa Văn cung Đại Ngụy gần như muốn nứt vỡ ra, cả người Lữ Tử chấn động, nhận lấy tổn thương.
Dù sao thì đây cũng là nhất phẩm, Võ đạo nhất phẩm, Võ đế nhân gian.
Lữ Tử có chút nín nhịn, khí huyết trong cơ thể quay cuồng phun trào không ngừng.
Lúc đầu theo lý thuyết thì một kích kia của minh nên chém chết Hứa Thanh Tiêu, nhưng hoàn toàn đã đánh giá thấp Đại Ngụy Long đỉnh và Hạo nhiên văn chung. Nói đúng hơn thì đã đánh giá thấp Đại Ngụy Long đỉnh.
Về phần hai vị nhất phẩm cùng công phạt, ông ta đã dự liệu được. Với năng lực hiện tại của Văn cung Đại Ngụy thì có thể kéo đối phương thêm một khoảng thời gian ngắn.
Ồng ta vốn dĩ hy vọng nhờ vào khoảng thời gian này mà chém giết được Hứa Thanh Tiêu, nhưng lại đánh giá thấp Đại Ngụy long đỉnh.
“Ma vực xảy ra chuyện.”
Ngô Minh lập tức lên tiếng thông báo cho Hứa Thanh Tiêu, đồng thời hắn ta không ngừng tấn công Văn cung, ý đồ trực tiếp phá vỡ văn cung, nhanh chóng chém giết Lữ Tử.
Nếu không thì thật là phiền toái.
Trước mắt, có chuyện lớn xảy ra ở Ma Vực, tiếng gầm thét kinh thế vừa rồi chính là được truyền đến từ Ma Vực, rất có thể là tiếng nói tiên thi. Cái này nếu như xảy ra chuyện thì có chết mười Lữ Tử cũng vô dụng.
Nghe nói như thế thì Hứa Thanh Tiêu biến sắc. Ma vực trấn áp tiên thi, một khi không thể trấn áp thì không chỉ là muôn dân Đại Ngụy chịu tội mà muôn dân thiên hạ cũng phải chịu tội.
Sao đang êm đẹp lại xảy ra chuyện chứ? Là Lữ Tử làm sao?
Hứa Thanh Tiêu không thể tin người của Văn cung Đại Ngụy vì muốn thoát ly mà cả loại chuyện này cũng làm ra được sao?
Chỉ sợ người trong ma đạo cũng không làm như vậy đúng không?
Nhưng thời khắc mấu chốt Ma vực xảy ra chuyện, nói xem lại quá trùng hợp rồi.
“Sư phụ, là do bọn họ làm sao?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
“Không thể nào, vị trí của ma vực trong thiên hạ chỉ có ta và sư bá của ngươi biết, còn lại không có bất kỳ người nào biết được.”
“Bọn chúng khó có thể tìm được, nhưng vẫn có khả năng. Một khi ma vực xảy ra chuyện thì sẽ khiến thiên hạ đại loạn, đám người đọc sách này có thể trấn áp tà ma.”
“Đối với bọn họ mà nói là chuyện tốt, nhất là khi muốn thoát ly Văn cung Đại Ngụy thì mượn nhờ chuyện này có thể xoay người, không nhận sự phỉ nhổ của bách tính trong thiên hạ.”
“Nhưng khả năng cũng không lớn, bọn họ không thể nào biết được Ma vực ở đâu.”
Mặc dù có đủ dấu hiệu cho thấy rất có thể là do Văn cung Đại Ngụy làm, nhưng vấn đề là vị trí của Ma vực chỉ có hắn ta và Triệu Nguyên biết.
Vậy nên đây không có khả năng.
Vị trí của Ma vực không thể có chuyện bị tiết lộ ra ngoài.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Ngô Minh và Triệu Nguyên đập Văn cung, thiên uy nhất phẩm khiến cho Văn cung chấn động lắc lư không thôi, trên mặt tường đều xuất hiện vết nứt.