“Nếu như lòng ngươi thật sự hướng về phía chúng sinh trong thiên hạ thì ngươi hãy bỏ xuống tất cả thù hận, nếu như Lữ tử ngươi thật sự làm được như vậy thì bản nho sẽ lập tượng thánh ở Đại Ngụy cho ngươi, ca tụng công đức của ngươi, thế nào hả?”
Trần Chính Nho cười lạnh lên tiếng.
Lữ tử luôn miệng nói bản thân mình không sợ chết, rồi sau khi ông ta chết đi thì yêu ma trong thiên hạ sẽ đại loạn, nhưng bây giờ lại muốn giết Hứa Thanh Tiêu, đây không phải là rất mâu thuẫn hay sao?
Thích giả vờ làm thánh nhân đúng không? Được rồi, ta cho ngươi cơ hội giả vờ làm thánh nhân, buông bỏ hận thù đi, ta sẽ lập tượng thánh cho ngươi, để bách tính ca tụng công đức của ngươi, vậy có được không nào?
Đúng là như vậy, câu này của Trần Chính Nho vừa dứt thì cả Văn cung Đại Ngụy cũng trở nên yên tĩnh lại.
Trong lúc nhất thời Lữ tử cũng không biết nên nói gì cho đúng.
Hứa Thanh Tiêu lại càng không nhịn được mà nhìn về phía Trần Chính Nho.
Không hổ là gừng càng già càng cay mà, đấu lời nói kiểu này lợi hại ghê.
“Hừ!”
“Nếu như Hứa Thanh Tiêu đúng là bán thánh thật sự thì lão phu nguyện bỏ mình cứu người.”
“Nhưng Hứa Thanh Tiêu lại tu luyện dị thuật, tâm địa hắn đáng chết, loại người này sao lão phu có thể bỏ qua được?”
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi giết người giết thánh, vận rủi sắp giáng tới, cho dù ngươi không chết cũng đừng mong được sống tốt.”
“Hôm nay Văn cung tách ra ngươi vốn chẳng ngăn nổi, sau này ngươi sẽ biết cái gì gọi là đau khổ thật sự.”
“Hơn nữa không bao lâu nữa chúng ta sẽ khôi phục lại ý chí của Chu thánh, đến lúc đó Chu thánh giáng lâm, ngươi sẽ chết không có chỗ chôn thân, đến cả cơ hội để cầu xin tha thứ cũng không có đâu.”
Giọng Lữ tử lại vang lên.
Lại lấy chuyện dị thuật ra để công kích Hứa Thanh Tiêu lần nữa.
Đây rõ ràng chính là muốn giội nước bẩn cho Hứa Thanh Tiêu. Giờ khắc này, giọng của Trần Tâm lại vang lên.
“Dị thuật, dị thuật, lại là dị thuật?”
“Các người chẳng còn từ nào mới hay sao?”
“Các ngươi nói Hứa thánh tu luyện dị thuật ban đầu lão phu cũng tin, nhưng thiên địa đại nho cũng tìm không ra, bán thánh cũng tra không được, Hứa Thanh Tiêu đã đến Văn cung Đại Ngụy tự chứng, ý chí của Chu thánh cũng không tìm ra được.”
“Đến cuối cùng hai món thánh khí cũng không thể điều tra ra rằng Hứa Thanh Tiêu có tu luyện dị thuật, bây giờ còn nói đến dị thuật, muốn vu oan giá họa cũng phải lấy chứng cứ ra chứ?”
“Nếu như Chu thánh sống lại rồi, ngài chắc chắn sẽ giết chết các người.”
Trần Tâm lên tiếng, lúc này ông ta đã không nhịn được nữa, lại nói Hứa Thanh Tiêu tu luyện dị thuật, câu này đã nói bao nhiêu lần rồi? Hứa Thanh Tiêu đã tự chứng bao nhiêu lần rồi?”
Vẫn luôn không lấy ra được chứng cứ, còn Hứa Thanh Tiêu thì lại tự chứng minh sự trong sạch của mình hết lần này đến lần khác, ông ta thật sự không nghĩ ra cuối cùng thì đám người này còn mạnh miệng đến bao giờ.
“Phản đồ! Im mồm!”
“Chúng ta đã sắp khôi phục được ý chí Chu thánh, đến lúc đó Hứa Thanh Tiêu hắn có tu luyện dị thuật hay không các ngươi cứ mở to hai mắt nhìn là biết.”
“Hứa Thanh Tiêu, khoảng thời gian này ngươi hãy cố mà sống cho tốt đi, hi vọng ngươi có thể sống được đến ngày ý chí của Chu thánh không phục lại.”
Lữ tử nói với giọng lạnh lùng, sau đó, ý chí của ông ta biến thành pháp tướng, nhìn chằm chằm Hứa Thanh Tiêu với ánh mắt lạnh như băng.
Ầm!
Trấn Ma kình hóa thành chiến mâu màu vàng kim, Hứa Thanh Tiêu ném nó ra ngoài, nó nổ trên bầu trời, thẳng tay phá hủy pháp tướng.
Đây là lời đáp lại của Hứa Thanh Tiêu.
Nhưng sau khi pháp tướng vỡ vụn lại ngưng tụ lại trong phút chốc, tiếng cười càn rỡ của Lữ tử cũng theo đó mà vang lên.
“Đây là ý chí của bản thánh, cho dù ngươi có đánh tan một trăm lần thì cũng không thể rửa sạch được chuyện ngươi tu luyện dị thuật.”
“Ha ha ha ha ha ha! Hứa Thanh Tiêu, lòng ngươi đã loạn rồi, nửa tháng, một tháng, nhiều nhất là không quá ba tháng nữa chúng ta sẽ khôi phục lại ý chí của Chu thánh, đến lúc đó ngươi chắc chắn phải chết.”
Lữ tử nói với vẻ vô cùng đắc ý.
Dường như bọn họ vẫn còn có con át chủ bài lớn đó là có thể khôi phục lại Chu thánh.
“Ta chờ ngươi.”
Hứa Thanh Tiêu lẳng lặng mở miệng, ngoài mặt hắn lộ ra vẻ rất bình tĩnh nhưng trong lòng thì lại hết sức vui mừng.
Phục sinh ý chí Chu thánh?
Đây đúng là một chuyện tốt vô cùng to lớn, nếu như ý chí của Chu thánh được khôi phục thì cảnh tượng kia Hứa Thanh Tiêu cũng không biết sẽ thế nào nữa.
Tưởng tượng một chút thì chắc là sẽ rất đặc sắc đây.
Chẳng qua Văn cung Đại Ngụy đã thật sự biến mất ở nơi chân trời.
Thậm chí Hứa Thanh Tiêu còn hoài nghi chuyện Lữ tử xuất hiện hình như là đang cố ý, ông ta cố ý xuất hiện sau đó cố ý chết trong tay hắn.
Khiến cho Văn cung bị nhiễm thánh huyết, từ đó kích hoạt sức mạnh Chu thánh, mang theo Văn cung Đại Ngụy rời đi.
Nếu như thật sự là như vậy vậy thì Lữ tử kia đúng là một người tàn nhẫn.
Thà rằng hi sinh bản thân cũng phải làm cho Văn cung tách ra.
Mặc dù nói ý chí của Lữ tử vẫn còn sống nhưng sống như vậy thì có khác gì với đã chết đâu?
Trừ phi... Ông ta còn có cách để phục sinh chính mình.
Nhưng rất nhanh sau đó Hứa Thanh Tiêu đã lắc đầu, trên thế gian này làm sao có thể có cách nào như thế được?
Nếu như có cách nào như vậy thì Chu thánh cũng sẽ không chết.
Thậm chí mà nói, võ giả nhất phẩm cũng sẽ không chết.
Sống lại từ cõi chết, đây chính là cải lại ý trời, có thể làm được đến trình độ này rồi thì còn cần đấu tranh hay không đấu tranh gì nữa, đến mức đó rồi thì chính là một sự tồn tại chí cao vô thượng.
Hơn nữa còn có một điểm, chính là vào lúc giết chết Lữ tử, Hứa Thanh Tiêu rõ ràng có thể cảm nhận được sự sợ hãi của Lữ tử.
Sự sợ hãi ấy tuyệt đối không phải là giả vờ mà chính là sự sợ hãi thật sự.
Nói cách khác, Lữ tử cũng không muốn chết.
Cho nên ông ta không thể nào chủ động ra chịu chết.