Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 1005 - Chương 1005: Văn Cung Tách Ra, Đồ Thánh Lôi Kiếp, Vào Tam Phẩm, Ngưng Thánh Khí! (3)

Chương 1005: Văn Cung Tách Ra, Đồ Thánh Lôi Kiếp, Vào Tam Phẩm, Ngưng Thánh Khí! (3)

Văn cung rời đi.

Để lại trong kinh đô Đại Ngụy một mảnh đất trống rộng lớn.

Mà vào lúc này, trên bầu trời cũng giăng đầy mây đen.

Sấm sét vang dội.

Loại cảm giác đè ép kia lại ập đến làm cho Hứa Thanh Tiêu không nhịn được mà nhíu mày.

“Hứa thánh, đây là vận rủi lớn, đồ sát á thánh đã hoàn toàn chọc đến thiên khiển, chẳng qua Hứa thánh ngài có thể dùng dân ý để ngăn cản.”

Trần Tâm lên tiếng, ông ta mở miệng nhắc nhở Hứa Thanh Tiêu rằng bây giờ đang có chuyện gì xảy ra đồng thời cũng nói ra phỏng đoán của mình, cho rằng dân ý có thể ngăn cản được.

Mây đen kéo dài giăng kín toàn bộ kinh đô Đại Ngụy.

Tầng mây đen nghịt lấp lóe những tia sấm sét, trông cực kỳ khủng khiếp, làm người ta nhìn thấy mà có hơi giật mình.

Âm thanh sấm sét khủng khiếp vang lên rộp trời, đinh tai nhức óc, có vẻ hơi đáng sợ.

Đây chính là vận rủi lớn.

Đồ sát thánh nhân, ắt gặp thiên khiển.

Ầm!

Một tia sét lớn xẹt qua, trong vòng vạn trượng, đất trời dường như đang gào thét.

Đại đạo chí công.

Cho dù Hứa Thanh Tiêu nhận được sự ưu ái của thiên đạo nhưng đồ thánh chính là đồ thánh, hành động này đã rơi vào vòng thiên khiển.

Giờ khắc này, kinh đô Đại Ngụy, tất cả mọi người đều đang lo lắng thay cho Hứa Thanh Tiêu, dù sao thiên khiển này cũng quá đáng sợ, quá khủng khiếp, mặc dù cuối cùng mọi người không biết uy lực của thiên khiển là như thế nào.

Nhưng điều rõ ràng chính là thiên khiển cũng đến rồi, chắc sẽ không đơn giản.

“Là lôi kiếp.”

Hứa Thanh Tiêu cảm ứng được. Bây giờ hắn đã là bán thánh, có bản lĩnh ngất trời, có thể biết được đây là kiếp nạn gì.

“Các người không được qua đây, cũng đừng giúp đỡ gì, các người đi vào sẽ chỉ làm ảnh hưởng thêm mà thôi.”

Hứa Thanh Tiêu lên tiếng bảo đám người đừng bước qua.

Đây là lôi kiếp, đơn giản nhất, cũng chính là kiếp nạn có uy lực lớn nhất.

Sau khi Hứa Thanh Tiêu nói xong, ngay tức khắc, Hứa Thanh Tiêu đã nhanh chóng bay về phía bên ngoài kinh đô Đại Ngụy.

Đã đến cảnh giới vương giả, Hứa Thanh Tiêu đã có thể phi hành mọt đoạn ngắn, sức mạnh vương đạo cực mạnh.

Bên ngoài kinh đô.

Trong một dãy núi lớn.

Mây đen cuồn cuộn tràn ngập trên đỉnh đầu.

Ầm ầm!

Cũng vào thời khắc này, một tia chớp phá ngang bầu trời bổ về phía Hứa Thanh Tiêu.

Ong ong ong!

Cũng lúc đó, trên bầu trời, một chùm ánh sáng xuất hiện với tốc độ cực nhanh hiện lên phía trên đỉnh đầu Hứa Thanh Tiêu.

“Hạo Nhiên văn chung?”

“Sao Hạo Nhiên văn chung lại xuất hiện?”

“Ta hiểu rồi, Hạo Nhiên Văn cung đã tách ra khỏi Văn cung, nhận Hứa thánh làm chủ.”

“Trời! Đến cả Hạo Nhiên văn chung cũng công nhận Hứa thánh?”

Mọi người ngạc nhiên, thật sự không ngờ đến thế mà Hạo Nhiên văn chung lại nhận Hứa Thanh Tiêu làm chủ, thậm chí đến cả Hứa Thanh Tiêu cũng không ngờ tới.

Mà nơi chân trời, giọng của Lữ tử lại vang lên.

“Hạo Nhiên văn chung, ngươi dám phản bội Chu thánh, đợi sau khi Chu thánh khôi phục lại rồi chắc chắn sẽ không tha cho ngươi.”

Giọng nói tràn ngập vẻ tức giận của Lữ tử vang lên.

Chu thánh để lại hai món thánh khí là Hạo Nhiên Văn cung và Bát Ngọc thánh thước, còn có một thứ không tính là thánh khí nhưng ý nghĩa của nó còn quan trọng hơn thánh khí, đó là Văn cung.

Dựa vào ba món đồ này mà Chu thánh nhất mạch mới có thể có được nội lực vô cùng bất phàm, bây giờ mất đi một món thánh khí, đối với Văn cung mà nói đúng là một sự đả kích trí mạng.

Ong ong ong!

Khi sấm sét rơi xuống.

Hạo Nhiên văn chung cứng rắn chống chịu được mấy tia, ánh chớp tóe ra, cũng may nơi mà Hứa Thanh Tiêu lựa chọn là một ngọn núi hoang, nếu không chắc sẽ dẫn đến cháy lớn.

Nhìn về phía Hạo Nhiên văn chung, trong lòng Hứa Thanh Tiêu cũng có hơi ngạc nhiên. Hắn không ngờ thế mà Hạo Nhiên văn chung lại nhận chủ.

Đây đúng là... Một sự bất ngờ ngoài ý muốn.

Đây là thánh khí đó.

Chí bảo vô giá, vào thời khắc quan trọng có thể phát huy tác dụng cực lớn.

Ầm!

Đạo lôi kiếp thứ hai rơi xuống, vẫn mạnh mẽ bổ vào trên văn chung như cũ.

Hứa Thanh Tiêu gia trì thêm Hạo Nhiên chính khí vào bên trong văn chung.

Ngăn lôi kiếp lại.

Ngay sau đó, đạo lôi kiếp thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu.

Một hơi đánh xuống chín đạo lôi kiếp.

Hạo Nhiên văn chung run rẩy. Lôi kiếp quá khủng khiếp đồng thời mây đen cũng chưa chịu tán đi, thiên uy cũng càng ngày càng mạnh.

Có một loại cảm giác như mãi không dừng lại.

Trong kinh đô.

Nữ đế nhìn về phía lôi kiếp rồi nói:

“Hứa ái khanh, đừng dùng văn chung cản lại, lôi kiếp này là sự trừng phạt của thiên địa, nếu như sử dụng vật bên ngoài ngăn cản thì sẽ chỉ làm thiên địa càng thêm phẫn nộ mà thôi.”

“Vượt qua kiếp nạn này sẽ có lợi ích.”

Nữ đế lên tiếng, nàng nhiền về phía thiên uy khủng khiếp rồi nói vậy, báo với Hứa Thanh Tiêu rằng không thể dùng Hạo Nhiên văn chung để ngăn cản lôi kiếp.

Ý nghĩ của thiên khiển chính là trừng phạt, nhưng nếu như vượt qua được thì tất cả sẽ bình an vô sự, dù sao đây cũng là thiên địa để lại chút hi vọng sống.

Cũng đâu ai nói giết á thánh rồi là nhất định phải chết, lỡ như đúng là á thánh làm sai thì sao?

Nhưng nên trừng phạt thì vẫn phải trừng phạt, nếu như chịu đựng được thì Hứa Thanh Tiêu nhất định sẽ có lợi ích, nếu như không chịu được thì Hứa Thanh Tiêu sẽ phải chết.

Chỉ thẳng thắn như thế thôi.

Sau khi nghe được giọng của nữ đế, Hứa Thanh Tiêu khẽ nhíu mày.

Chẳng qua rất nhanh sau đó Hứa Thanh Tiêu đã hít sâu một hơi, có hơi chạm vào Hạo Nhiên văn chung, dường như nó cũng hiểu được ý của Hứa Thanh Tiêu, bay về phía trên kinh đô Đại Ngụy canh gác ở đó.

Răng rắc.

Đạo thiên lôi thứ hai đánh xuống. Hứa Thanh Tiêu lại ngưng tụ Trấn Ma kình trong cơ thể một lần nữa, biến thành một tấm thuẫn.

Chẳng qua sức mạnh của tia sét thứ mười này lại mạnh hơi trước đó gấp mấy lần.

Đánh nát tấm thuẫn ngay tại chỗ.

Lôi điện còn thừa bổ thẳng vào trên người Hứa Thanh Tiêu.

Trong nháy mắt, bách tính kinh đô đã nắm chặt nắm đấm nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, bên trong ánh mắt tràn ngập sự lo lắng.

Bình Luận (0)
Comment