Sức mạnh lôi điện đánh tới, cơn đau mãnh liệt ập đến làm cho toàn thân Hứa Thanh Tiêu tê liệt, đạo não cũng trở nên trống rỗng, sau đó, sau khi cơn đau nhức kịch liệt ập đến, Hứa Thanh Tiêu cắn chặt răng vận chuyển Trấn Ma kình gia tăng sự mạnh mẽ cho thân thể mình.
Cái này kinh khủng quá rồi.
Chẳng qua chỉ mới là là đạo thiên lôi thứ hai thôi mà suýt chút nữa đã lấy đi cái mạng già của hắn.
Sau nữa có trời mới biết còn có bao nhiêu đạo thiên lôi nữa.
Trách không được sư phụ cứ luôn khuyên mình không được giết thánh, cái giá phải trả quá lớn.
Răng rắc.
Đạo sấm sét thứ ba rơi xuống, vốn chẳng thèm cho Hứa Thanh Tiêu chút cơ hội nào.
Ầm.
Trấn Ma kình lại ngưng tụ thành cái thuẫn một lần nữa, mặc dù tác dụng đã không còn lớn lắm nhưng đối với Hứa Thanh Tiêu mà nói, có thể chống được một chút thì hay một chút.
Ầm.
Tấm thuẫn lại vỡ tan tành.
Sấm sét hóa thành nước sông tưới từ đầu đến chân Hứa Thanh Tiêu một lần.
Trong chốc lát, Hứa Thanh Tiêu da tróc thịt bong, máu tươi cũng không kịp chảy ra mà đã hóa thành khói trắng tan biến.
Phốc.
Đợi sau khi sấm sét tán đi, Hứa Thanh Tiêu trực tiếp phun ra một ngụm máu màu vàng kim, hắn đã bị thương cực kỳ nghiêm trọng.
Lục phủ ngũ tạng đã bị hoại tử, gân cốt đứt gãy, da tróc thịt bong, tóc và lông mày bị cháy hầu như không còn.
Rất thảm.
Thậm chí có thể nói là cực kỳ thảm.
Có chết Hứa Thanh Tiêu cũng không thể ngờ lôi kiếp này sẽ mạnh như vậy, lúc này mới là đạo lôi kiếp thứ ba mà thôi.
Nếu như là chín đạo lôi kiếp thì chẳng phải hắn sẽ chết không cần hỏi nhiều sao?
Răng rắc.
Đạo lôi kiếp thứ tư đã đánh xuống.
Đến cả năng lực để vận chuyển Trấn Ma kình Hứa Thanh Tiêu cũng mất.
Sau khi đạo lôi kiếp này đánh xuống, trăm trượng xung quang giống như thác nước vọt thẳng đến người Hứa Thanh Tiêu.
Là mùi thơm.
Là mùi thơm của thịt của mình.
Hứa Thanh Tiêu cảm thấy thịt của mình bị đốt chín luôn rồi.
Từng đốt gân cốt bị cắt ra, lục phủ ngũ tạng bị đánh nát, nếu như không phải trong người vương giả cảnh có sức mạnh vương đạo thì chắc là Hứa Thanh Tiêu đã bị mất mạng ngay tại chỗ.
“Ha ha ha ha ha ha!”
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi đã cảm nhận được sự thống khổ của thiên khiển chưa?”
“Đồ thánh? Ngươi đúng là một tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển, từ trước đến nay ngươi có biết vì sao không có ai dám đồ thánh không?”
“Người đồ thánh ắt sẽ bị thiên khiển, đồ sát á thánh, ngươi sẽ chết không có chỗ chôn.”
Giờ khắc này, giọng nói già nua vang lên. Chẳng qua đây không phải là giọng của lử tử.
Đây chính là giọng nói của Hồng Chính Thiên.
Ông ta bị đóng bên trên tường thành Văn cung, dù Văn cung thì lại bay rất nhanh về phía đông nhưng cảnh tượng của kinh đô Đại Ngụy bọn họ vẫn có thể nhìn thấy được như cũ, lúc nào cũng nhìn chăm chú vào.
Thấy Hứa Thanh Tiêu trở nên thê thảm như vậy, Hồng Chính Thiên phát ra tiếng cười to, ông ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
Dù sao ông ta cũng đã bị tra tấn đến người không ra người rồi, thấy Hứa Thanh Tiêu như vậy sao lại không sung sướng cho được?
“Thủ Nhân đừng sợ, quên hết tất cả tiếp nhận tẩy lễ, ta và phá tà huynh sẽ kích hoạt Văn cung, khiến cho đệ niết bàn trọng sinh.”
Ngay lúc này, một giọng nói vang lên.
Là giọng của Triều Ca.
Hắn đã tỉnh lại, vào ngay thời khắc quan trọng nói với Hứa Thanh Tiêu rằng hắn hãy tiếp nhận lôi kiếp tẩy lễ đi rồi sẽ niết bàn trọng sinh.
Nghe nói như vậy, lòng Hứa Thanh Tiêu hoàn toàn thả lỏng.
Có Triều Ca và phá tà trợ giúp, hắn không cần sợ gì nữa.
Ầm!
Đạo lôi kiếp thứ tư đánh xuống.
Vào giờ khắc này, Hứa Thanh Tiêu đứng trong ánh chớp hóa thành hư vô, thân xác của hắn trực tiếp biến mất, giống như đã bị lôi kiếp đánh cho tan thành tro bụi vậy.
“Ái khanh.”
Trong kinh đô, nữ đế mở to đôi mắt nhìn qua, nàng nhìn hết mọi chuyện với vẻ không thể tin được, trong phút chốc, nàng có cảm giác đầu choáng mắt hoa, khó có thể chấp nhận được kết quả này.
“Thủ Nhân.”
Mấy người Trần Chính Nho, Vương Tân Chí và Cố Ngôn vào thời khắc này cũng kích động rống to lên, không thể tin được tất cả mọi chuyện.
Bọn họ không xưng hô là Hứa thánh nữa, bởi vì họ đang rất kích động nên trực tiếp hô lên Thủ Nhân.
“Hứa đại nhân.”
“Đừng mà.”
“Ông trời bất công.”
Trong kinh đô, tiếng khóc của dân chúng vang lên một mảnh, bọn họ đều xem như Hứa Thanh Tiêu đã chết thật rồi, bị lôi kiếp đánh chết thật rồi.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn Hứa Thanh Tiêu.
Phủ Hoài Ninh vương, Hoài Ninh thân vương siết chặt nắm đấm, bên trong ánh mắt tràn ngập vẻ hưng phấn.
Hứa Thanh Tiêu vừa chết thì kế hoạch của ông ta cũng có thể tiến hành được rồi, nếu như Hứa Thanh Tiêu không chết thì mưu đồ nửa đời của ông ta cũng sẽ biến thành công dã tràng.
Phủ Vĩnh Bình vương, Vĩnh Bình thế tử và Vĩnh Bình quận chúa nhìn về hướng Hứa Thanh Tiêu, bên trong ánh mắt cũng hiện lên vẻ không thể tin được. Mặc dù bọn họ không tiếp xúc nhiều với Hứa Thanh Tiêu nhưng mà dù sao cũng có quen biết, mối quan hệ cũng xem như là không tệ, bây giờ thấy cảnh này tất nhiên là không chấp nhận nổi.
Phủ Bình Loạn hầu.
Trần Tinh Hà siết chặt nắm đấm, bi phẫn đến sắp tuyệt vọng, hai hàng lệ chảy ra, nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu với vẻ không cam lòng rồi quát:
“Sư đệ.”
Hắn không biết nên nói gì nữa đây, lòng hắn đau như cắt.
Đám người Dương Hổ thì lại càng gào khóc thảm thiết hơn, không chỉ vì Hứa Thanh Tiêu là chỗ dựa của bọn họ mà quan trọng hơn là Hứa Thanh Tiêu đối xử vô cùng tốt với bọn họ, tất nhiên bọn họ không bao giờ muốn nhìn thấy cảnh này.
Trong am Hoa Đào.
Đôi mắt Lạc Bạch Y sưng đỏ, vừa rồi lúc Hứa Thanh Tiêu bị lôi kiếp bổ xuống đến nổi da tróc thịt bong lòng nàng đã đau như dao cắt rồi, bây giờ nhìn thấy cảnh này, Lạc Bạch Y lập tức hôn mê bất tỉnh, nàng không thể chấp nhận được sự thật.
Tất cả những người quen Hứa Thanh Tiêu hoặc là những người không quen Hứa Thanh Tiêu, vào thời khắc này không hiểu sao bọn họ đều cảm thấy đau lòng và không nỡ, người không nỡ nhất là dân chúng.
Chẳng qua đây chỉ là bách tính Đại Ngụy không nỡ mà thôi.
Chứ đối với người đọc sách của nhất mạch Chu thánh mà nói, khi nhìn thấy cảnh này họ lại cười ra tiếng.
Đã chịu đủ loại khổ sở tra tấn đến sống không bằng chết của thanh kiếm quân tử, bây giờ Hứa Thanh Tiêu chết rồi, sao bọn họ có thể không cười được chứ?