“Các vị khách khí.”
Hứa Thanh Tiêu nhấc tay lên, có hơi chắp tay. Hắn đã là thánh nhân, giờ đáp lễ lại thì sẽ không ổn lắm, bọn họ không thể chịu đựng nổi uy áp của thánh nhân.
Mà khi đối mặt với nữ đế, Hứa Thanh Tiêu vẫn hành lễ đơn giản, dù sao đối phương cũng là nữ đế Đại Ngụy, có thể nhận một cái cúi đầu của hắn, trừ phi hắn trở thành Văn thánh nếu không khi gặp mặt nữ đế vẫn phải cúi đầu như cũ.
“Thần, bái kiến bệ hạ.”
Bái kiến nữ đế, Hứa Thanh Tiêu dùng thân phận thần tử, còn nữ đế, vẻ mặt nàng có hơi tái nhợt nhưng vẫn mỉm cười nhìn Hứa Thanh Tiêu nói:
“Hứa ái khanh đừng đa lễ như vậy.”
“Bây giờ ngươi đã là tân thánh Đại Ngụy, sau này gặp trẫm, trực tiếp miễn lễ.”
“Người đâu, truyền ý chỉ của trẫm, lập Văn cung Đại Ngụy mới, lấy tên là Hứa thánh Văn cung, trùng tu ở nơi cũ, hộ bộ cấp phát một trăm triệu lượng bạc, nếu như không đủ thì tiếp tục cấp phát đến khi hoàn thiện, Lại bộ, Lễ bộ, Công bộ ba bộ họp sức, trong ba tháng nhất định phải hoàn thành xong.”
“Khắc mới tượng Hứa thánh, ở vương triều Đại Ngụy chúng ta từ nay sẽ lập nên ngày nghỉ, người đọc sách Đại Ngụy cần phải cung kính bái Hứa thánh.”
“Sắc phong Hứa thánh là Bình Loạn vương Đại Ngụy, thế tập muôn đời, ban cho Hứa Thanh Tiêu Kỳ Lân binh phù, Đại Hoang binh phù.”
Nữ đế lên tiếng, nàng hạ xuống ba đạo thánh chỉ liên tiếp.
Xây dựng Văn cung Đại Ngụy mới lấy tên là Hứa thánh Văn cung, cấp phát một trăm triệu lượng bạc, một trăm triệu lượng bạc này cũng đủ để xây dựng một hoàng cung luôn đó, nếu như xây nên thật thì không biết nó sẽ hùng vĩ đến mức nào nữa.
Khắc mới tượng Hứa Thanh Tiêu để người đọc sách Đại Ngụy đến cúng bái, đây cũng là một loại ban ân mà trước nay chưa từng có, sau này sức mạnh tín ngưỡng của người đọc sách Đại Ngụy đều sẽ cùng nhau gia trì lên người Hứa Thanh Tiêu.
Loại sức mạnh này không làm tăng thực lực lên mà là vào thời khắc quan trọng, nó sẽ giúp Hứa Thanh Tiêu thay đổi về chất.
Tiếng thơm muôn đời.
Cuối cùng là sắc phong thành Bình Loạn vương Đại Ngụy, Nắm giữ Kỳ Lân quân và Đại Hoang quân, đây là sự tin tưởng to lớn của một hoàng đế đối với thần tử.
Giao binh phù cho Hứa Thanh Tiêu, vậy Hứa Thanh Tiêu sẽ không còn là vương gia bình thường đơn giản như vậy mà hắn sẽ là vương gia nắm giữ thực quyền.
Sau này nếu như muốn làm chuyện gì, có binh phù trong tay, ai ngăn cản Hứa Thanh Tiêu được nữa?
Nói theo một cách khác thì đây chính là chia đều thiên hạ.
Mọi người đều cả kinh, các vương gia tắc lưỡi, văn võ bá quan bị giật mình trong phút chốc, không thể nói nên lời.
Nhưng suy nghĩ một hồi thì bọn họ cũng không khuyên can, nếu như chuyện này đối với bất kỳ người nào thì bọn họ đều sẽ đi lên liều mình khuyên bảo, dù sao chuyện lớn như binh phù này không thể làm loạn được.
Đối với một vị đế vương mà nói, binh phù lớn hơn tất cả, có binh phù trong tay thì giang sơn mới còn là của mình, nếu không nắm giữ binh phù trong tay thì không chừng một ngày nào đó, giang sơn sẽ bị người khác trộm đi mất.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu lại không giống vậy, chưa nói đến chuyện hắn là tân thánh Đại Ngụy, quan trọng hơn chính là nữ đế đã tặng một nửa quốc vận cho Hứa Thanh Tiêu.
Nói theo một cách khác thì Hứa Thanh Tiêu sẽ gánh chịu quốc vận Đại Ngụy, đưa binh phù cho Hứa Thanh Tiêu đúng là không thành vấn đề.
Dù sao thì Hứa Thanh Tiêu cũng sẽ không phản bội Đại Ngụy.
Đối mặt với sự ban thưởng của nữ đế, Hứa Thanh Tiêu lại không cảm thấy sướng vui ì mà ngược lại, Hứa Thanh Tiêu chỉ gật đầu nói:
“Thần, đa tạ bệ hạ.”
Nói xong câu này, Hứa Thanh Tiêu nhìn về phía nữ đế nói:
“Bệ hạ, vết thương của ngài như thế nào?”
Hứa Thanh Tiêu dò hỏi, hắn còn nhớ trước đó nữ đế đã bị thương, có hơi quan tâm đến.
Nghe hắn nói thế, trong phút chốc, không hiểu sao nữ đế lại không nói nên lời, dù sao thì sau này Hứa Thanh Tiêu sẽ thành thánh, lại cộng thêm rất nhiều sự ban thưởng của nàng, theo lý thò bản thân Hứa Thanh Tiêu phải cực kỳ hưng phấn mới đúng.
Không ngờ Hứa Thanh Tiêu lại chẳng để lộ ra chút hưng phấn nào mà ngược lại hắn lại cực kỳ quan tâm đến vết thương của nàng.
Nàng tuy là nữ đế Đại Ngụy nhưng dù sao cũng là một cô gái, sau khi nghe nói vậy thì đúng là không hiểu sao lại dâng lên chút cảm xúc lạ thường, chẳng qua Quý Linh vẫn nhanh chóng đáp lại:
“Không có chuyện gì lớn, ái khanh lo lắng rồi.”
Nữ đế lắc đầu, nàng nói với Hứa Thanh Tiêu nàng đã không sao rồi, đồng thời trong lòng nàng cũng không nhịn được mà sinh ra chút ý nghĩ khác.
Bây giờ Hứa ái khanh đã thành thánh, chẳng lẽ vẫn còn thích trẫm sao?
Đây là suy nghĩ của nữ đế, lần đầu tiên nàng chủ động nghĩ đến chuyện này.
“Bệ hạ chú ý long thể, giang sơn Đại Ngụy còn cần đến bệ hạ.”
Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu, hắn nói vậy. Trước mắt tất cả các vấn đề của Đại Ngụy về cơ bản đều đã được giải quyết hết.
Quốc khố có bạc, đồng ruộng cũng đã khai hoang xong, bây giờ lại được thêm sự chúc phúc của trời đất, quốc vận ngưng tụ thành long đỉnh, hẳn là tương lai sẽ không ngừng có chuyện tốt, khối u ác tính là Văn cung Đại Ngụy cũng đã bị đuổi ra ngoài.
Dựa vào tình hình trước mắt mà nói thì còn một trở ngại, mà trở ngại này đã từng rất lớn, nhưng bây giờ thì lại chẳng thành thứ gì to lớn cả.
Loạn phiên vương.
Phiên vương các nơi từng muốn ngo ngoe rục rịch nhưng đó là do Đại Ngụy suy tàn, dân chúng ăn không đủ no, trong nước còn phải ưu sầu vì ngoại loạn.
Bây giờ mối nguy cơ bên ngoài đã không còn nữa, chỉ cần phiên vương các nơi muốn tạo phải thì đừng nói là triều đình có phái binh hay không, chỉ bách tính Đại Ngụy thôi cũng đủ phun chết đám phiên vương này.
Kể từ đó, về cơ bản thì vương triều Đại Ngụy chẳng còn gì đáng ngại nữa.
Chờ an ổn thêm mấy tháng nữa hắn lại sẽ ra tay đè bẹp đám phiên vương các nơi lần nữa, như vậy thì sẽ trở thành quốc thái dân an một cách triệt để.
Chuyện cần làm sau đó chính là làm nông nghiệp! Phát triển!
Những vấn đề còn lại không lớn, mà hắn cũng có thể hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, đi làm cho tốt những chuyện của mình.