Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 1011 - Chương 1011: Xây Cung Phong Vương, Triều Ca Khôi Phục, Nguồn Gốc Dị Thuật! Phương Án Giải Quyết! (3)

Chương 1011: Xây Cung Phong Vương, Triều Ca Khôi Phục, Nguồn Gốc Dị Thuật! Phương Án Giải Quyết! (3)

Về phần vương triều Hạo Nhiên mà Văn cung Đại Ngụy xây dựng?

Thật sự Hứa Thanh Tiêu chẳng sợ chút nào, chỉ cần phục sinh Chu thánh thì vương triều Hạo Nhiên chó má có là gì, bây giờ càng ầm ĩ to vào thì sao này sẽ chết càng thảm.

Cho nên không cần để ý đến vương triều Hạo Nhiên này làm gì, sớm muộn gì bản thân nó cũng sẽ tự hủy diệt. Nếu như muốn chú ý thì chẳng bằng suy nghĩ xem kẻ đứng sau màn của Văn cung là ai.

“Ái khanh yên tâm, trẫm không có chuyện gì.”

Nữ đế khẽ gật đầu.

“Nếu đã như vậy thì thần sẽ không quấy rầy bệ ạ nữa, thần, xin được cáo lui trước.”

Hứa Thanh Tiêu lên tiếng nói vậy.

“Ừ, ái khanh, nếu như không có chuyện gì thì hãy thường vào cung nhé, Đại Ngụy vẫn cần có ái khanh.”

Nữ đế đột nhiên lên tiếng nói ra một câu như thế. Câu nói này làm cho bách quan không hiểu sao lại có hơi tò mò, còn đối với nữ đế mà nói đây thật ra chính là muốn nhắc nhở Hứa Thanh Tiêu một chút, bảo hắn không có chuyện gì thì hãy đến tham dự quốc sự.

Có thể là sau khi nói xong câu này bản thân nữ đế cũng thấy có gì đó không ổn lắm nhưng lại không thể đổi lại, có lẽ nàng cũng không muốn đổi nên chẳng nói gì thêm.

Về phần nhóm bách quan, họ cũng chỉ có hơi ngạc nhiên, suy nghĩ một hồi cũng chẳng thèm nghĩ nữa.

“Mong bệ hạ yên tâm, thần vẫn là thần tử của Đại Ngụy như cũ.”

Hứa Thanh Tiêu đáp lại một câu, hắn không nghĩ nhiều, quay người rời đi luôn.

Hứa Thanh Tiêu đi khỏi hoàng cung, Hạo Nhiên Văn chung đi theo sau lưng Hứa Thanh Tiêu, cuối cùng Hạo Nhiên Văn chung thu nhỏ thân thể lại rồi chui vào nấp dưới lọn tóc Hứa Thanh Tiêu.

Không bao lâu sau.

Hứa Thanh Tiêu đã đi khỏi hoàng cung Đại Ngụy.

Trên đường đi, dân chúng đều quỳ lại hắn, hành đại lễ khi đối mặt với thánh nhân.

Hứa Thanh Tiêu khoát tay áo bảo dân chúng đừng làm thế, tất cả cứ như cũ là được. Mặc dù bây giờ hắn là thánh nhân nhưng Hứa Thanh Tiêu lại chẳng thể hiện chút kiêu ngạo nào, cứ như thường ngày là được, không cần đa lễ.

Hắn chỉ không chịu nổi sự bái lạy của dân chúng mà thôi.

Cuối cùng.

Hứa Thanh Tiêu về đến hầu phủ.

Phủ Bình Loạn hầu.

Bọn người Trần Tinh Hà và Dương Hổ đã chờ sẵn ngoài cửa từ lâu.

Thấy Hứa Thanh Tiêu xuất hiện, Trần Tinh Hà lập tức đi tới.

“Sư đệ.”

“Trở về là tốt rồi.”

Trần Tinh Hà có rất nhiều lời muốn nói nhưng sau khi nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu thì trong lúc nhất thời hắn cũng không biết nói gì thêm. Hắn hít sâu một hơi rồi nói vậy.

Đám người Dương Hổ cũng cúi đầu đứng sau Hứa Thanh Tiêu, trong lòng cực kỳ hưng phấn.

“Ừ.”

Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu, hắn nhìn ra được sư huynh đã cực kỳ lo lắng cho hắn nhưng giờ không còn gì để nói, dù sao cuối cùng thì kết quả đều tốt cả.

“Sư huynh, sư đệ tính sẽ nghĩ ngơi một phen cho thật tốt, trong một hai ngày này đừng để ai đến quấy rầy đệ.”

Hứa Thanh Tiêu lên tiếng, chẳng qua nghỉ ngơi một hai ngày chỉ là cái cớ, bây giờ Triều Ca tỉnh lại rồi, tất nhiên hắn muốn đi gặp Triều Ca một lần.

Câu này vừa dứt, Trần Tinh Hà gật đầu nói:

“Ừ, khoảng thời gian này đệ cũng mệt rồi, nghỉ ngơi thật tốt đi đừng lo lắng gì cả, có ai đến ta sẽ báo với đệ.”

Trần Tinh Hà biết trong khoảng thời gian này Hứa Thanh Tiêu đã mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, muốn nghỉ ngơi vài ngày cũng là lẽ thường.

Ngay sau đó, Hứa Thanh Tiêu về nơi mình ở.

Hắn vào mật thất sau đó ngồi xếp bằng, âm thầm đi vào bên trong Văn cung.

Theo sự xuất hiện của cảm giác quen thuộc.

Rất nhanh sau đó.

Thiên Địa Văn cung.

Theo sự tăng dần lên của cảnh giới, Thiên Địa Văn cung cũng càng thêm to lớn huy hoàng hơn trông thấy.

Cả tòa Văn cung phát ra ánh sáng, loáng thoáng còn có thể nghe thấy được âm thanh tụng kinh, trông vô cùng nguy nga.

“Triều Ca huynh trưởng.”

“Phá tà huynh trưởng.”

Giọng Hứa Thanh Tiêu vang lên, trên mặt hắn mang theo nụ cười, có vẻ như đang cực kỳ sung sướng.

Thiên Địa Văn cung là con át chủ bài lớn nhất của hắn, từ sau khi Triều Ca và phá tà ngủ say, bất kể là làm chuyện gì thì Hứa Thanh Tiêu cũng đều cảm thấy có hơi không chắc chắn, bây giờ Triều Ca và phá tà đã tỉnh lại, sự tự tin của Hứa Thanh Tiêu cũng quay về rồi.

Chỉ là sau khi Hứa Thanh Tiêu bước vào cung điện.

Trong phút chốc, hắn không nhịn được mà ngạc nhiên.

Bên trong Văn cung đã không còn là hai người nữa, mà là năm người.

Hứa Thanh Tiêu biết hai người là Triều Ca và phá tà, ba người còn lại, có một cô gái.

“Chuyện này?”

Đi vào bên trong Văn cung, Hứa Thanh Tiêu ngây ngẩn cả người nhìn qua năm người, trong lúc nhất thời hắn không biết nên nói gì nữa.

“Hiền đệ, không ngờ ngươi nhập phẩm bất quá cũng chỉ mười tháng mà đã lên được bán thánh, tư chất này của ngươi cao gấp trăm lần vi huynh.”

Thấy Hứa Thanh Tiêu đến, Triều Ca lập tức lên tiếng, trên mặt mang theo nụ cười.

Đồng thời hắn còn lôi kéo Hứa Thanh Tiêu rồi nhìn về phía ba người vừa xuất hiện nói:

“Hiền đệ, để vi huynh giới thiệu cho ngươi, ba người này, ừm, mặc dù huynh trưởng không biết tên họ là gì nhưng ta vẫn sẽ giới thiệu sơ sơ cho ngươi.”

“Người này là người cầm quyển sách.”

Triều Ca giới thiệu người đầu tiên cho Hứa Thanh Tiêu, là một vị thư sinh trung niên, nếu so với Triều Ca về tướng mạo thì tất nhiên là không thể so được, chẳng qua trong hắn vẫn cực kỳ ổn trọng, nho khí đầu người, lộ ra vẻ khiêm nhường hữu lễ.

Văn cung có bảy pho tượng, một người tay cầm quyển sách, một người tay cầm bút lông, một người đánh đàn, một người cầm kiếm, một người ngồi ngay trên vương vị, một người đứng chắp tay, một người vẽ màu vẽ.

Tất cả có bảy người, cô gái là người đánh đàn.

Triều tay là người đứng chắp tay, phá tà cầm kiếm.

Còn người nho sinh trung niên này chính là người cầm quyển sách trên tay, giờ này khắc này, người kia có hơi cúi đầu nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.

“Xin chào Thủ Nhân huynh.”

Đối vương đã biết Hứa Thanh Tiêu từ trong miệng Triều Ca, lộ ra vẻ khiêm tốn hữu lễ.

Bình Luận (0)
Comment