Trung châu.
Vương triều Hạo Nhiên.
Giọng của Lữ Tử tràn ngập sự phẫn nộ.
Lần này ông ta đã thật sự bị lừa, hơn nữa còn không phải là bị lừa một vố nhỏ mà trên cơ bản là bù cả bản thân mình vào.
Điều này làm sao không khiến cho người ta giận dữ cho được?
Bảo hổ lột da, kết quả hại chết mình luôn, tuy ý chí còn đó nhưng có khác gì đã chết đâu?
“Lữ thánh bớt giận, chuyện Hứa Thanh Tiêu là vương giả ngài hay ta cũng đều không biết mà.”
“Chẳng qua mong Lữ thánh yên tâm đi, đợi cho đến khi ngưng tụ thành vương triều long đỉnh, Lữ thánh sẽ có thể trở thành Văn thánh trong thiên hạ.”
“Đến lúc đó đừng nói là tái tạo lại nhục thân, cho dù là trường sinh cũng không đáng kể.”
Có người lên tiếng, bóng dáng mờ mịt hư ảo của hắn ta nhìn về phái Lữ Tử nói vậy.
“Hừ.”
“Đừng lấy cái này ra lừa gạt lão phu.”
“Cho dù Hứa Thanh Tiêu có không phải là vương giả thì Ngô Minh cũng giết ta, các người đã tính toán hết từ lâu.”
“Trước mắt, đừng nói gì với lão phu cả, đợi đến khi vương triều hình thành long đỉnh, chỉ cần ngưng tụ ra quốc vận đỉnh thì các ngươi phải giúp ta tái tạo nhục thân, nếu không lão phu sẽ công bố kế hoạch của các ngươi ra ngoài.”
“Dù sao thì lão phu cũng đã không còn hi vọng sống, cùng lắm thì chết chung thôi.”
Lữ Tử lên tiếng, ông ta đang phát rồi rồi, còn quan tâm nhiều vậy làm gì?
Bây giờ thân xác đã không còn rồi, chỉ còn lại ý chí, nếu không phải còn có Văn cung Đại Ngụy ở đây thì chỉ sợ ông ta đã chết rồi.
Nhưng cho dù Văn cung Đại Ngụy có ở đây thì hai năm sau ông ta vẫn sẽ chết không nghi ngờ, chờ đến khi vương triều ngưng tụ thành long đỉnh? Có trời mới biết cần bao lâu thời gian?
Ông ta đã lựa chọn hợp tác với những người này thì đương nhiên sẽ không phải là kiểu không có tư tâm, ông ta cũng vì lợi ích của bản thân.
Câu này vừa dứt, hai bóng dáng kia có hơi trầm mặc, bọn họ nhìn lướt qua ông ta.
Cuối cùng, giọng hắn vang lên.
“Điều này chỉ sợ là có hơi khó khăn.”
Bọn họ đáp lại một câu, nói với Lữ Tử chuyện này có hơi khó làm.
Nhưng câu này vừa dứt, giọng của Lữ Tử lại vang lên, không cho đối phương bất kỳ cơ hội nào.
“Đừng nói gì mà khó làm với lão phu, người đứng sau các ngươi là ai lão phu không rõ, nhưng lão phu biết người đứng sau các ngươi chính là một nhân vật lớn, hắn tuyệt đối có cách tái tạo nhục thân giúp lão phu.”
“Không phải lão phu muốn muốn quậy các ngươi mà bây giờ các ngươi quá âm hiểm, máu thánh nhuộm Văn cung, các ngươi dám nói không có liên quan gì đến các ngươi hay không?”
“Chẳng qua lão phu cũng không phải là người tính toán chi li, bây giờ Văn cung Đại Ngụy đã tách ra, đã thực hiện đến bước đầu của kế hoạch, lão phu là người hiểu đạo lý, có thể nhịn được chuyện này.”
“Nhưng, nếu như sau khi quốc vận đỉnh được ngưng tụ lại mà lão phu vẫn chưa được tái tạo lại nhục thân thì tất cả những kế hoạch kia sẽ không liên quan gì đến lão phu cả, các người sống hay chết cũng không có liên quan gì đến lão phu.”
Lữ Tử lên tiếng, ông ta đã tỉnh táo lại nhưng cũng không tiếp tục nổi giận nữa.
Bởi vì ông ta biết có phẫn nộ cũng không có tác dụng gì, việc cần phải làm trước mắt chính là làm cho bọn họbiết được sự quyết tâm của ông ta.
Đây cũng là con át chủ bài sau cùng của ông ta, muốn qua loa với ông ta, chờ sau khi long đỉnh ngưng tụ lại rồi giúp ông ta tái tạo nhục thân à?
Chuyện này làm sao có thể?
Ông ta cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi.
Câu này vừa dứt, hai người kia lại lộ ra vẻ trầm mặc, bọn họ có hơi do dự, không biết nên trả lời thế nào.
Nhưng một lát sau, cuối cùng cũng có người trả lời Lữ Tử.
“Mong Lữ thánh yên tâm, chúng ta sẽ dốc hết toàn lực, đợi đến mười ngày sau sẽ nghĩ hết tất cả các cách.”
Hắn ta đáp lại, không dám nói những lời chắc chắn, chỉ có thể nói là sẽ dốc hết toàn lực.
Còn Lữ Tử, ông ta cũng không tức giận mà chỉ chầm chậm lên tiếng nói:
“Lần này xem như cho qua, nếu như còn có lần nữa, mặc kệ có chuyện gì xảu ra, mặc kệ các ngươi có biết rõ mọi chuyện hay không thì lão phu cũng sẽ nói hết kế hoạch của chúng ta ra ngoài, tiếng xấu muôn đời thì tiếng xấu muôn đời. Dù sao lão phu cũng đã chết rồi, sẽ không quan tâm đến những gì của đời sau nữa.”
Lữ Tử mở miệng một cách lạnh nhạt nhưng càng lạnh nhạt như vậy lại càng chứng minh rằng ông ta đang rất kiên quyết.
Nói tóm lại, đừng nói nhảm nhiều thứ như vậy với ông ta, được là được, không được thì giải tán.
“Lữ thánh bớt giận.”
Hai người không dám đồng ý điều gì, chỉ có thể nói một câu bớt giận, mà Lữ thánh cũng không nói thêm gì nữa, đoán chừng là nhìn hai người này riết cũng thấy phiền.
Cứ thế, hai bóng dáng kia cũng dần dần tan biến.
Mà sau khi hai người bọn họ tan biến, ánh mắt Lữ Tử cũng dần dần trở nên lạnh lẽo.
Ước chừng lại quan nửa canh giờ.
Hai bóng dáng xuất hiện, chẳng qua hai bóng dáng này lại là bán thánh của Văn cung.
Không phải bóng dáng của hai người vừa nãy.
“Bái kiến Lữ thánh.”
Hai vị bán thánh lên tiếng, bọn họ nhìn về phía Lữ thánh, lộ ra vẻ vô cùng cung kính.
Mặc dù cơ thể của Lữ thánh đã bị hủy nhưng á thánh thì chính là á thánh, ai mà biết á thánh còn có thủ đoạn gì, nhất là hai năm này, ý chí của Lử tử đã hòa làm một với Văn cung, lại còn quản lý Văn cung.
Bọn họ lại càng thêm không dám đắc tội, trừ phi Lữ Tử thật sự chết đi nếu không thì người nắm giữ Văn cung vẫn là Lữ Tử như cũ.
“Chân linh Chu thánh có còn ở đây không?”
Lữ Tử lên tiếng, hỏi với vẻ bình tĩnh.
Câu này vừa dứt, hai bị bán thánh có hơi trầm mặc, nhưng sau đó họ lại đáp lại một cách rất nhanh chóng.
“Hồi Lữ thánh, đã tìm được một chút tin tức, ở khu vực Nam Man, bọn tôi đã tra cổ tịch cũng phát hiện thánh nhân đã từng đi qua Nam Man, có lẽ đã để lại nơi đó một bộ phận chân linh.”
Đối phương nói lại với Lữ Tử như vậy.