Câu này vừa dứt, Lữ Tử khẽ gật đầu rồi tiếp tục lên tiếng:
“Bằng mọi cách phải mang chân linh Chu thánh về đây, Chu thánh đã từng để lại ba món đồ, giống như để chân linh lại vậy, để ban cơ duyên cho người đời sau.”
“Nếu như chúng ta tìm được chân linh Chu thánh vậu thì sẽ có thể khôi phục lại ý của Chu thánh, đồng nghĩa với khiến cho Chu thánh giáng lâm, đến lúc đó đừng nói là Hứa Thanh Tiêu, cho dù nhất phẩm Đại Ngụy có đến cũng vô dụng thôi.
“Chu thánh sẽ mượn sức mạnh của người đọc sách trong thiên hạ lại cộng thêm sức mạnh thánh khí của Văn cung, dù có là nhất phẩm võ giả thì cũng không thể làm gì được Chu thánh.”
“Đây là một bước rất quan trọng trong cuộc chiến thay đổi của chúng ta, vào mười ngày sau, vương triều Hạo Nhiên lập quốc tất nhiên sẽ dẫn đến một ít phiền toái, nếu như có được chân linh chu tháh thì đối với chúng ta mà nói, đó sẽ là một lợi ích rất lớn.”
“Lữ Tử lên tiếng, nói ra tầm quan trọng của chân linh Chu thánh.”
Câu này vừa dứt, hai vị bán thánh gật đầu, bọn họ cũng hiểu tác dụng của chân linh Chu thánh.
Thứ này nếu đổi lại là đối với một hệ thống khác mà nói thì không có tác dụng gì lớn nhưng đối với nho đạo mà nói thì nó có tác dụng quá lớn, có thể khôi phục lại Chu thánh cũng xem như đồng nghĩa với có một con át chủ bài siêu lớn, ai còn dám chọc vào Văn cung nữa?
“Bọn ta đã rõ, mong Lữ thánh yên tâm, bọn ta sẽ dốc hết toàn lực để tìm chân linh Chu thánh.”
Hai người cùng nhau lên tiếng đáp lại như vậy.
“Được.”
“Trong vòng mười ngày nếu như tìm được chân linh Chu thánh, đến lúc đó vương triều Hạo Nhiên chúng ta thành công kiến quốc, hai người các ngươi sẽ lập được công đầu.”
“Đến lúc đó các ngươi cũng sẽ hưởng được những lợi ích cực lớn.”
Lữ thánh thỏa mãn nhẹ gật đầu, ông ta vẽ nên cái bánh lớn, dù sao nếu như có lợi ích thì ông ta cũng sẽ là người hưởng trước, những thứ thừa lại ông ta cũng sẽ không keo kiệt.
Hai vị bán thánh lộ ra nét cười, sau đó liền biết mất khỏi tiểu thế giới.
Đợi sau khi hai vị bán thánh kia đi.
Ánh mắt Lữ thánh bắt đầu khôi phục vẻ bình tĩnh trở lại.
“Dám gài bẫy hại ta để khiến cho Văn cung được mạnh mẽ tách ra, các ngươi cho là ta thật sự không còn cách nào à? Đợi đến khi tìm được chân linh Chu thánh, khí vận của quốc vận đỉnh sẽ do ta một mình chiếm hết, sau đó sẽ để các ngươi đứng ra làm kẻ thế tội.”
“Kẻ nào ngăn ta thành thánh, đều phải chết.”
Ánh mắt Lữ thánh hiện lên vẻ lạnh lẽo, ông ta đã sống hai trăm năm, thật ra đã sắp đến ngày đại nạn, ai người vào thời điểm này lại tiếp xúc được với một vài người cố cưỡng ép kéo dài tính mạng.
Mà nhóm người này chính là hai bóng mờ xuất hiện lúc đầu.
Bây giờ Chu thánh nhất mạch trở nên như thế này cũng đều do ý của bọn họ, do ông ta ra lệnh làm hết tất cả, đơn giản chính là vì thành thánh và trường sinh.
Ông ta đã thay đổi, mặc dù là á thánh như vì trường sinh, nhân ái vô tư gì đó trong mắt ông ta đều biến thành bọt nước.
Trong khoảng thời gian một năm này ông ta không lộ mặt trước mặt ngườid đời, thiên hạ này còn ai nhớ đến ông ta?
Cho nên cái gì mà thanh dnah hay không thanh danh, cái gì mà lưu danh hay không lưu danh thiên cổ.
Cùng với việc lưu danh thiên cổ còn không bằng sống đến ngàn đời, đến lúc đó ai không tôn trọng ông ta? Chuyện ngàn năm trước có ai biết được?
Thắng làm vua thua làm giặc, tất cả dư luận không phải đều do người cầm quyền nói à?
Đây là suy nghĩ của Lữ Tử, cũng chính bởi vì vậy mà ông ta cơ bản cũng không để tâm đến tiếng xấu cho lắm.
Dưới tình hình trước mắt, Hứa Thanh Tiêu cũng không tính là gì. Mặc dù Hứa Thanh Tiêu hại ông ta biến thành dáng vẻ thế này nhưng Lử tử rất rõ ràng việc trước mắt mà ông ta cần làm chính là sáng lập ra vương triều Hạo Nhiên, nắm giữ tất cả người đọc sách trong thiên hạ, ngưng tụ quốc vận đỉnh.
Nếu như lại có thêm chân linh của Chu thánh, giết hết tất cả các kẻ địch thì Hứa Thanh Tiêu cũng được, nhất phẩm Đại Ngụy cũng vậy, bao gồm cả mấy người mà ông ta đang hợp tác.
Giết hết toàn bộ.
Nếu chân linh Chu thánh đã được khôi phục thì sao có thể không giúp ông ta được? Huống hồ đó chỉ là một tia ý niệm mà thôi, nói một câu khó nghe thì nếu như Chu thánh còn sống ông ta cũng dám gạt Chu thánh, nói chi giờ chỉ là một tia ý niệm?
Nghĩ đến đây, trên mặt Lữ Tử không nhịn được lộ ra nụ cười, nụ cười chân thật phát ra từ tận đáy lòng.
Ông ta rất hi vọng, rất chờ mong, chờ mong khoảnh khác mà Chu thánh khôi phục lại, người trong thiên hạ sẽ có biểu lộ như thế nào, Hứa Thanh Tiêu sẽ cảm thấy như thế nào, ha ha ha ha.
Mà cùng lúc đó.
Vương triều Đại Ngụy.
Trong tàng kinh các.
Hứa Thanh Tiêu đang ở trong tàng kinh các đọc cổ tịch, hi vọng có thể tìm được nơi đặt mấy thứ Trấn Ma thần thạch.
Nhưng vào lúc Hứa Thanh Tiêu đến chưa được một canh giờ, một giọng nói đã vang lên.
“Đồ nhi.”
Là giọng của Ngô Minh.
Hứa Thanh Tiêu quay đầu lại thì đã thấy Ngô Minh đang đứng ở sau lưng, vẻ mặt khó coi.
“Sư phụ.”
“Ma vực thế nào?”
Hứa Thanh Tiêu thật ra rất lo lắng cho sư phụ nhưng hắn có lo lắng cũng vô dụng thôi, dù sao sư phụ hắn cũng là nhất phẩm, nếu như sư phụ hắn không thể nào giải quyết được vậy thì hắn có lo lắng cũng chẳng có tác dụng gì.
Cho nên hắn mới xử lý cho tốt những chuyện của bản thân mình trước, không liên lạc với sư phụ.
Bây giờ thấy Ngô Minh trở về, tất nhiên Hứa Thanh Tiêu rất tò mò.
“Ma vực không thành vấn đề, ta và sư bá ngươi bị lừa rồi.”
Ngô Minh lên tiếng đáp lại.
“Bị lừa rồi?”
Hứa Thanh Tiêu có hơi tò mò nhìn về phía Ngô Minh, trong ánh mắt tràn ngập vẻ hiếu kỳ.
“Ừ.”
“Lúc trước khi ngươi vào Văn cung Đại Ngụy có phải đã nghe thấy hai tiếng rống giận dữ không?”
“Giọng hét kia đúng là âm thanh của tiên thi, ta và sư bá ngươi đã ngay tức khắc cho rằng Ma vực bên kia đã xảy ra chuyện.”
“Nhưng chờ đến khi bọn ta chạy đến mới phát hiện ra Ma vực vốn chẳng xảy ra vấn đề gì cả.”
“Có người bắt chước giọng của tiên thi để gây rối loạn, lừa vi sư và sư bá ngươi đi để điệu hổ ly sơn.”
Ngô Minh lên tiếng, mặc dù ông ta có hơi không cam tâm nhưng đây chính là sự thật, bọn họ đúng là bị lừa rồi.