“Điệu hổ ly sơn?”
Hứa Thanh Tiêu lập tức trầm mặc, sau đó yên lặng suy nghĩ lại mọi chuyện.
Một lát sau, Hứa Thanh Tiêu không nhịn được lên tiếng nói:
“Có người cố ý dẫn dụ sư phụ và sư bá đi để ép ta ra tay giết á thánh?”
Đây là khả năng mà tạm thời Hứa Thanh Tiêu có thể nghĩ đến.
Họ có ý gì khi lừa nhất phẩm đi?
Về cơ bản thì chẳng có chút ý nghĩa gì cả, điều duy nhất có thể chính là lừa nhất phẩm đi khỏi để hắn ra tay giết á thánh.
Nhưng Ngô Minh đã trực tiếp lắc đầu nói: “Không.”
“Sẽ không chỉ đơn giản như vậy đâu, bọn họ không biết ngươi đã đột phá cảnh vương giả, đến vi sư còn không thể nhìn thấu cảnh giới của ngươi huống chi là người khác? Cho dù là Chu thánh cũng không nhìn ra được.”
“Không đúng, có lẽ Chu thánh có thể làm được, dù sao lúc đó ngươi cũng ở Văn cung Đại Ngụy, chỉ là một vị thánh không cần thiết phải làm vậy, nếu như ông ta chịu thì có thể thẳng tay trấn sát ngươi.”
“Hơn nữa Chu thánh đã chết rồi, ông ta không thể nào còn sống trên cõi đời này được.”
Ngô Minh đáp lại như vậy, ông ta trực tiếp bác bỏ suy đoán kia.
Bởi vì bất kể là nói thế nào thì cũng không ai biết Hứa Thanh Tiêu là vương giả, làm sao có thể kết luận rằng có thể giết được Hứa Thanh Tiêu?
Đây là vấn đề logic rất đơn giản.
Nghe những lời phản bác của Ngô Minh, Hứa Thanh Tiêu không nhịn được tò mò.
Nếu như không phải như thế thì vì cái gì?
Sao phải dụ nhất phẩm đi?
Rất nhanh sau đó, Hứa Thanh Tiêu lại lên tiếng tiếp:
“Sư phụ, ý người muốn nói là có người cố ý dẫn hai người đi để theo dõi hai người, dò xét vị trí của Ma vực?”
Hứa Thanh Tiêu nghĩ đến khả năng này.
Câu này vừa dứt, Ngô Minh khẽ gật đầu.
“Vi sư và sư bá ngươi cũng đoán như vậy.”
Ngô Minh trả lời hắn.
Câu này vừa dứt, Hứa Thanh Tiêu không nhịn được cau mày nói: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
“Không phải là chuyện gì lớn, bọn họ đã đánh giá quá thấp sự cảnh giác của bọn ta, cho dù chuyện này có xảy ra thì vi sư cũng sẽ không tự hoảng loạn, bọn ta đi Ma vực bằng cách dịch chuyển không gian bọn họ sẽ không tìm thấy tọa độ không gian.”
“Trên cơ bản là không thể nào theo dõi được.”
“Nhưng có một điểm đó là đã có người bắt đầu để ý đến Ma vực, lai lịch đối phương thế nào chúng ta vẫn còn chưa rõ, địch ở trong tối ta ở ngoài sáng, chúng ta cực kỳ thiệt thòi.”
Ngô Minh nói vậy.
Ma vực truyền đến sự rung chuyển ông và Triệu Nguyên cũng không hoảng loạn mà ngược lại là càng thêm cảnh giác.
Chẳng qua đây chính là một tín hiệu, một tín hiệu cực kỳ không tốt, đã có người bắt đầu để ý đến Ma vực.
Mặc kệ đối phương là ai cũng mặc kệ thế lực đối phương có mạnh hay không, ông ta đều cần phải cảnh giác, lỡ như sơ xuất tạo nên kẽ hở vậy thì phiền phức sẽ rất lớn.
“Ta đã hiểu.”
“Vậy, sư phụ, có cần đồ nhi góp sức gì không?”
Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu đồng thời hỏi lại Ngô Minh.
“Không cần.”
“Bây giờ chẳng qua cũng chỉ tam phẩm mà thôi, chỉ có thể nói là có đủ năng lực tự bảo vệ mình nhưng dính đến Ma vực thì tam phẩm của ngươi không đáng nhắc đến, dù ngươi có văn võ đều đến nhị phẩm thì cũng chẳng có chút tác dụng nào.”
“Hôm nay vi sư đến tìm ngươi là để nói chuyện này với ngươi, để ngươi chú ý một chút, mục tiêu chủ yếu của bọn họ chính là Ma vực, nên sẽ không ra tay với ngươi đâu, nhưng vi sư cũng không chắc cho nên ngươi vẫn phải chú ý một chút.”
“Chuyện tiếp theo chính là vi sư sẽ phải trở về Ma vực trấn áp một khoảng thời gian, sư bá ngươi vẫn chưa hoàn toàn thanh tẩy sạch ma khí cho nên vi sư cần vào đó.”
“Ngươi cần phải chuẩn bị tốt tất cả, bây giờ quốc vận vương triều Đại Ngụy thuận lợi, lại thêm địa vị và thân phận hiện nay của ngươi, chắc cũng sẽ không xảy ra sai sót gì đâu.”
“Chờ sau khi vi sư trở về sẽ dẫn ngươi đi rèn luyện thật sự một trận, nhanh thì một năm chậm thì ba năm, ngươi cứ tính toán thời gian đi, trong khoảng thời gian này phải dốc sức để tăng thực lực của mình lên.”
Tốc độ nói của Ngô Minh cực nhanh, nói những chuyện này với Hứa Thanh Tiêu.
Từ trong giọng nói của Ngô Minh, Hứa Thanh Tiêu nghĩ một hồi thế nào cũng cảm thấy giống như đang bàn giao, trên thực tế thì Ngô Minh đã gấp lắm rồi.
Chỉ là ông không muốn nói cho hắn biết mà thôi, không muốn để hắn phải gánh quá nhiều thứ.
Hứa Thanh Tiêu biết nhưng không nói ra mà chỉ khẽ gật đầu, chẳng qua chuyện liên quan đến Chu thánh thì Hứa Thanh Tiêu vẫn chưa quên.
“Sư phụ, mấy ngày trước không phải là ta đã đọc mười hai sách thánh ở Văn cung Đại Ngụy đó sao?”
“Đồ nhi đã nhìn thấy Chu thánh.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng, vốn vào lúc ngộ đạo hắn đã nên nói chuyện này với Ngô Minh rồi nhưng lúc đó hắn đã lâm vào trạng thái ngộ đạo nên vẫn chưa nói ra được.
Trước mắt Hứa Thanh Tiêu cảm thấy nhất định phải nói ra để Ngô Minh biết, như vậy có lẽ Ngô Minh có thể cho hắn thêm chút chỉ dẫn.
“Ngươi đã gặp Chu thánh?”
Ngô Minh có hơi ngạc nhiên tò mò nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.
“Vâng.”
“Đồ nhi đã gặp được Chu thánh, vốn Chu thánh muốn dẫn dắt đồ nhi học tập thánh đạo của ông ta nhưng đồ nhi đã từ chối, lựa chọn đạo của bản thân.”
“Chẳng qua Chu thánh cũng không trách tội đồ nhi mà ngược lại đã giảng chút đạo lý cho đồ nhi, đồ nhi cũng nói với Chu thánh những hành động của nhất mạch Chu thánh hiện tại.”
“Chu thánh rất phẫn nộ, cũng nói cho đồ nhi một bí mật, có liên quan đến tiên thi.”
Hứa Thanh Tiêu thuật lại những lời Chu thánh đã nói một cách ngắn gọn, nói hết tất cả với Ngô Minh.
Mà sau khi nghe xong lời của Ngô Minh, Hứa Thanh Tiêu không nhịn được nhíu mày.
“Ừ, Chu thánh nói đúng lắm, thái tổ không phải là người đầu tiên phát hiện ra tiên thi, trức đó đúng là có một vài người, là năm hay là sáu người vi sư cũng không biết rõ.”
“Chẳng qua Chu thánh dù sao cũng là thánh nhân của mấy trăm năm trước, biết rõ hơn ta cũng là chuyện bình thường.”
“Bây giờ nhất mạch Chu thánh đúng là làm cho nho không ra nho rồi, thì ra còn có bàn tay phía sau màn, ta đã hiểu.”
Đôi mắt Ngô Minh sáng lên dường như đã nghĩ ra được điều gì đó.
“Sư phụ, thế nào rồi?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi một cách tò mò.