“Tiếng gầm của tiên thi, chắc do mấy người này làm, nếu không thì ai có thể mô phỏng tiếng rống của tiên thi?”
“Cũng chỉ có bọn họ mới có thể làm được.”
“Phiền phức lớn rồi.”
Ngô Minh cau mày nói, vẻ mặt hơi có chút khó coi.
Sau khi Hứa Thanh Tiêu nghe được lời này thì cũng có hơi trầm mặc.
Nếu như thật sự là do những người này, tiên thi rơi xuống trong những năm thời đại thái tổi, những người này đã sống bảy tám trăm năm, thậm chí có thể sống đến hơn ngàn năm, còn sống đến bây giờ, chỉ sợ.
Hứa Thanh Tiêu đã hiểu vì sao Ngô Minh lại có cảm giác như gặp phải kẻ địch lớn.
Dù sau những người tiếp xúc với tiên thi ít nhất cũng sống đến tám trăm năm, tiên thi rơi xuống vào thời thái tổ.
Một người sống đến tám trăm năm, ngẫm lại mà xem thực lực bây giờ của hắn ta sẽ mạnh đến mức nào?
“Không nhất định, có lẽ là hậu đại của bọn họ. Sống tám trăm năm, thái tổ tiếp xúc với tiên thi cũng không sống được đến tám trăm năm, vậy thì dựa vào cái gì mà bọn họ có thể sống đến tám trăm năm?”
“Cả thiên hạ này ngoại trừ tiên đạo có mấy con rùa già sống ngàn năm ra thì còn có ai có thể sống lâu đến vậy nữa? Hơn nữa lại người này sống được lâu nhưng cũng phải trả một cái giá rất lớn.”
Ngô Minh không nghĩ về hướng xấu cũng không cảm thấy đối phương mạnh đến cỡ nào.
Đây không phải vì ông ta ngạo mạn.
Mà là bởi vì ông ta chính là võ giả nhất phẩm, ông ta có phần tự tin này.
“Tiên đạo ngàn năm, thực lực phải mạnh đến cỡ nào? Cái giá lớn phải bỏ ra là gì?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi, tiên môn sắp tiến vào Đại Ngụy đây là chuyện không còn cách nào khác rồi, vừa lúc Hứa Thanh Tiêu có thể hỏi thăm Ngô Minh một chút, xem thực lực của tiên đạo mạnh đến cỡ nào, tránh cho sau này lại xảy ra xung đột gì đó.
“Không phải là rất mạnh, nếu như là nhất phẩm cực mạnh đến gần vi sư trong vòng ngàn trượng cũng phải mất mạng.”
“Về phần những người sống ngàn năm kia, hẳn là tu vi của bọn họ đã mất đi rồi. Thủ Nhân, ngươi nhớ cho kỹ, mỗi người đều sẽ có thời non trẻ và thời kỳ mạnh mẽ, nhưng cũng sẽ có thời kỳ suy bại.”
“Sống lâu không có nghĩa là bọn họ mạnh, sống ngàn năm cũng có thể đến ngươi cũng đánh không lại nhưng loại người này lại rất thông minh, trí tuệ ngàn năm khó mà tưởng tượng được, hơn nữa bọn họ cũng hiểu được rất nhiều chuyện.”
“Nếu như không phải trước tình thế cấp bách thì đừng đắc tội tiên đạo, sau này còn có rất nhiều chuyện có thể hỏi bọn họ.”
“Mặc dù khi đệ tử tiên đạo vào Đại Ngụy ở sẽ tạo thành một vài ảnh hưởng nhất định nhưng chỉ cần quản cho tốt thì cũng không phải là chuyện gì khó.”
Ngô Minh đáp lại, nói cho Hứa Thanh Tiêu biết về tình hình của tiên đạo.
Nghe nói như thế, Hứa Thanh Tiêu cũng xem như đã rõ đại khái thực lực của tiên đạo.
“Thủ Nhân, vi sư phải đi trước rồi, ngươi giữ ngọc bội cho tốt đấy, nếu như gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào ngươi có thể bóp nát ngọc bội, chắc chắn vi sư sẽ đuổi đến lập tức.”
Ngô Minh nói vậy.
“Phải đi gấp vậy sao?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
“Ừ, chẳng qua không phải đi Ma vực mà phải đi làm vài chuyện khác.”
“Ngài mai mới đi Ma vực.”
“Thủ Nhân, ngươi hãy chăm sóc bản thân mình thật tốt.”
Ngô Minh đáp lại, ông ta cần phải đi làm vài chuyện khác.
“Vâng, mong sư phụ yên tâm.”
Hứa Thanh Tiêu đã rõ, Ngô Minh đang lo lắng cho mình.
Sau một khắc, bóng dáng Ngô Minh chầm chậm biến mất tại chỗ.
Chẳng qua cuối cùng Hứa Thanh Tiêu lại bỗng nhiên lên tiếng nói:
“Sư phụ, đợi một chút.”
Theo sự vang lên của giọng nói của Hứa Thanh Tiêu, bóng dáng Ngô Minh lại ngưng tụ lại một lần nữa.
“Sao thế?”
Ngô Minh có hơi hiếu kỳ nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.
“Sư phụ, ngài biết ba món Trấn Ma thần thạch, Long Huyết dương ngọc, còn có Bát Bảo phật liên không?”
Xém chút nữa Hứa Thanh Tiêu quên hỏi chuyện này.
Câu này vừa dứt, Ngô Minh không nhịn được mà nhíu mày, ông ta không hỏi Hứa Thanh Tiêu vì sao lại tìm ba món này.
Mà ngược lại là trầm tư.
Một lát sau, Ngô Minh trả lời:
“Trấn Ma thần thạch thì vi sư biết, chẳng qua Long Huyết dương ngọc và Bát Bảo phật liên là gì thì vi sư không biết.”
“Phật liên chắc là đồ của phật môn, ngươi đi tìm hòa thượng hỏi chắc sẽ biết.”
“Trấn Ma thần thạch hẳn là đang ở trong hoàng cung, ta còn nhớ Võ đế đã có được nó.”
Ngô Minh lên tiếng nói.
“Võ đế?”
Hứa Thanh Tiêu hơi ngạc nhiên, hắn thật sự không ngờ Trấn Ma thần thạch lại có liên quan đến Võ đế.
“Ừ, nên làm thế nào, cụ thể là thế nào thì ngươi hãy đi hỏi đứa nhỏ Quý Linh xem sao.”
“Ừ, nhắc đến chuyện này vi sư cũng có một chuyện cần thương lượng với ngươi.”
Nhắc đến nữ đế, Ngô Minh cũng có chút chuyện muốn nói với Hứa Thanh Tiêu.
“Sư phụ ngài nói đi.”
Hứa Thanh Tiêu tò mò hỏi.
“Ngươi có cảm giác gì đối với đứa trẻ Quý Linh kia không?”
Ngô Minh hỏi.
Ông ta là nhất phẩm Đại Ngụy, nhìn thấy nữ đế thì hô một tiếng bệ hạ, đó là sự tôn trọng đối với Đại Ngụy, âm thầm gọi một tiếng đứa trẻ cũng không thành vấn đề.
“Cảm giác? Cảm giác là vậy đó, sư phụ, ngài hỏi cái này làm gì?”
Hứa Thanh Tiêu không hiểu ý của sư phụ.
“Ý của vi sư là ngươi còn chưa có hôn phối, con bé Quý Linh cũng chưa có chỗ gả, nếu như nàng là người bình thường thì cũng thôi đi, cứ tùy tiện chọn đại một người là được, nhưng nàng lại là hoàng đế Đại Ngụy, nàng không thể tùy hứng được, sớm muộn gì cũng phải lấy chồng.”
“Chẳng qua đường đường là nữ đế, nếu muốn lấy chồng thì cũng không thể nào tùy tiện lấy chồng được, ít nhất cũng phải là người có tuổi tác tương đương, tiếp theo phải là bán thánh, tốt nhất là đồ đệ của nhất phẩm, có thể văn có thể võ, ngươi nói xem?”
Ngô Minh lên tiếng, chẳng qua lời của ông lại làm cho Hứa Thanh Tiêu có hơi sững sờ.
Khá lắm, mấy điều chuyện này chẳng phải ngài đang nói ta đó sao?
“Sư phụ, đừng đùa như vậy, bệ hạ chính là nữ đế Đại Ngụy, đồ nhi không dám suy nghĩ lung tung.”
Hứa Thanh Tiêu thẳng thắn cự tuyệt, cũng không phải vì thật sự xem thường mình mà quan trọng là người ta là hoàng đế, chắc không thể nào lấy chồng đâu ha? Nhất định là sẽ bắt rể.
Mà hắn đường đường là tân thánh Đại Ngụy, võ đạo tam phẩm, bảo hắn gả cho người ta? Xin lỗi nha, không thể nào.
Nếu như không có năng lực thì Hứa Thanh Tiêu có thể ăn bám, còn có năng lực thì ăn bám làm gì?