Mặc dù nói dáng dấp nữ đế đúng là tuyệt mỹ thật, nếu như cuối về một cô vợ như vậy thì đúng là làm rạng rỡ tổ tông, quan trọng là hắn cũng được hưởng phúc.
Nhưng mà bắt đi ở rể thì Hứa Thanh Tiêu không làm.
“Đây thì có là gì? Nàng là nữ đế Đại Ngụy thì có sao đâu chứ, ngươi còn là tân thánh Đại Ngụy đấy, hơn nữa ngươi cũng là đệ tử của Ngô Minh ta, vi sư chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi cảm thấy con bé Quý Linh kia có xinh đẹp hay không?”
Ngô Minh nói chuyện rất bá khí.
“Nói không xinh đẹp thì chắc chắn là nói dối rồi, nhưng...”
Hứa Thanh Tiêu còn chưa kịp dứt lời thì Ngô Minh đã tiếp tục nói:
“Được, vậy vi sư hỏi ngươi, nếu như nữ đế đồng ý gả cho ngươi ngươi có muốn lấy không?”
“Không được lừa vi sư, trả lời cho thật thành thật vào.”
Ngô Minh trực tiếp ngắt lời Hứa Thanh Tiêu đồng thời còn yêu cầu Hứa Thanh Tiêu không được lừa ông ta.
Câu này vừa dứt, Hứa Thanh Tiêu chỉ có thể bất đắc dĩ nói:
“Sư phụ, bệ hạ sắc nước hương trời, nếu như muốn gả cho ta thì nhất định ta đồng ý rồi, chẳng qua những chuyện như tìm cảm này, nó...”
Hứa Thanh Tiêu còn chưa kịp nói xong thì Ngô Minh đã biến mất.
Giống như đã nhận được một câu trả lời khẳng định nào đó.
Điều này làm cho Hứa Thanh Tiêu có hơi buồn bực.
Chẳng qua hắn cũng không nghĩ nhiều, trưởng bối đứng giữa làm mối là chuyện bình thường thôi, dù sao thì mấy chuyện như tình cảm này cũng không thể gượng ép được.
Ngay sau đó Hứa Thanh Tiêu lại ngồi xem cổ tịch, đã biết được tung tích của Trấn Ma thần thạch rồi nhưng Hứa Thanh Tiêu vẫn còn cần tìm hai thứ khác, đợi khi tìm được rồi sẽ xuất phát.
Mà cùng lúc đó.
Kinh đô Đại Ngụy.
Lại bộ.
Trần Chính Nho đang xử lý những chuyện của tụ hiền quán, mặc dù hai ngày nay xảy ra rất nhiều chuyện nhưng quốc vận cũng không thể ngừng xoay chuyển, nên làm chuyện gì thì vẫn phải làm chuyện đó.
Trong phòng Thượng thư, Trần Chính Nho bắt đầu phê duyệt tư liệu về tin tức của các nhân tài.
Nhưng đột nhiên một bóng dáng xuất hiện, là bóng dáng của Ngô Minh.
Nhìn thấy bóng dáng Ngô Minh xuất hiện, Trần Chính Nho lập tức đứng dậy cúi đầu về phía Ngô Minh:
“Vãn bối Trần Chính Nho xin ra mắt tiền bối.”
“Không biết tiền bối tìm vãn bối có chuyện gì không?”
Trần Chính Nho rất cung kính, đối mặt với nhất phẩm, ông ta cần hành đại lễ.
Đồng thời ông cũng tò mò vì sao Ngô Minh lại xuất hiện ở đây.
“Có một chuyện lớn.”
“Là hôn sự của bệ hạ.”
Ngô Minh lên tiếng, nói một câu làm Trần Chính Nho ngốc luôn.
Hôn sự của bệ hạ?
Thân là thần tử, trừ nội chính ra thì chuyện quan tâm nhất chính là vấn đề hoàng tự, nữ đế không gả hay không cưới, không sinh hoàng tử, đối với Đại Ngụy mà nói thì đây chắc chắn không phải là một chuyện tốt.
Chỉ là trước mắt nữ đế còn trẻ, vẫn còn có thể kéo dài hai năm nữa, nhưng lại chuyện này nếu như có thể giải quyết sớm chút nào thì hay chút ấy.
Chẳng qua nữ đế muốn cưới ai cũng là một vấn đề.
Ai xứng với nữ đế?
Vấn đề này làm cho văn võ bá quan ai cũng tò mò, câu nói đột ngột của Ngô Minh này làm cho ông ta thật sự ngẩn người ra.
“Tiền bối muốn nói gì?”
Trần Chính Nho nói với vẻ có hơi tò mò.
“Ngươi cảm thấy Hứa Thanh Tiêu thế nào? Đồ nhi này của ta có chút để ý đến bệ hạ, chỉ là da mặt đồ nhi ta hơi mỏng xíu, hắn ngại ngùng nên người làm sư phụ như ta phải giúp hắn làm bà mối một phen.”
Ngô Minh nhìn về phía Trần Chính Nho, nói thẳng vào điểm chính.
Câu này vừa dứt làm cho Trần Chính Nho càng thêm chấn động.
“Thủ Nhân?”
“Thủ Nhân thích bệ hạ?”
“Tiền bối, lời này của ngài là thật sao?”
Trần Chính Nho trực tiếp đứng bật dậy nhìn về phía Ngô Minh, trong ánh mắt tràn ngập vẻ chấn động.
Hứa Thanh Tiêu thích nữ đế?
Đây đúng là chuyện không thể nào tưởng tượng nổi.
“Ừ.”
“Thủ Nhân chính miệng nói với lão phu hắn đồng ý cưới nữ đế, chẳng qua đứa đồ đệ này của ta hay ngại ngùng, điểm này chắc ngươi cũng hiểu mà.”
Ngô Minh thẳng thắn gật đầu nói, ông ta chẳng cảm thấy mình nói láo chút nào, dù sao thì ông ta cũng đã hỏi Hứa Thanh Tiêu có đồng ý cưới nữ đế hay không.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là nữ đế phải gả cho Hứa Thanh Tiêu.
“Trời.”
Trần Chính Nho trầm mặc, trong lúc nhất thời ông ta khó mà tiêu hóa nổi chuyện này, ông ta có hơi không tin được, dù sao ai mà dám sinh ra loại ý nghĩ này với nữ đế chứ?
Chẳng qua rất nhanh sau đó, đôi mắt Trần Chính Nho lập tức lóe lên một tia sáng.
Ông ta bỗng nhiên hiểu rõ rất nhiều chuyện.
Vì sao Hứa Thanh Tiêu lại muốn làm quan Đại Ngụy? Vì sao Hứa Thanh Tiêu phải chịu mệt mỏi như vậy? Vì sao Hứa Thanh Tiêu phải chịu nhiều thứ như vậy mà chẳng kêu khổ câu nào?
Bởi vì trong mắt hắn đều là nữ đế.
Ôi chao.
Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy, thì ra là như vậy, thế mà Hứa Thanh Tiêu lại thích bệ hạ.
Trần Chính Nho đã hiểu rõ rất nhiều chuyện, nhất là trước kia, ông ta rất tò mò vì sao Hứa Thanh Tiêu lại phải cố chịu mệt mỏi như vậy, phải gánh nhiều chuyện như vậy, cuối cùng là vì cái gì?
Không ngờ rằng nguyên nhân là vì Hứa Thanh Tiêu thích nữ đế.
Thế thì cũng si tình quá rồi?
“Nói sao đây?”
Ngô Minh lên tiếng, ông ta hỏi Trần Chính Nho.
Trần Chính Nho cũng tỉnh lại ngay lập tức sau đó nhìn về phía Ngô Minh nói:
“Tiền bối, chuyện này quan trọng là vẫn nên xem xem ý của bệ hạ.”
“Chẳng qua vãn bối cảm thấy chuyện này có thể thúc đẩy được, trong thiên hạ này người xứng với bệ hạ cũng chỉ lác đác có vài người, Thủ Nhân đúng là người xứng với bệ hạ, có thể nói là trai tài gái sắc, trời đất tạo nên.”
“Nhưng cuối cùng chuyện có thành hay không thì vẫn cần phải xem ý của bệ hạ, nếu như bệ hạ không có ý gì với Thủ Nhân thì bọn ta cũng không có cách nào, nhưng nếu như bệ hạ có ý với Thủ Nhân.”
“Vậy thì chuyện này có thể thành rồi.”
Trần Chính Nho nói như vậy.
Một người là nữ đế Đại Ngụy, nữ đế duy nhất từ trước đến nay, tư thái hơn người, dung nhan tuyệt thế.
Một người là tân thánh Đại Ngụy, vạn cổ đệ nhất tài tử, dung mạo tuấn tú, tuyệt đại vô song.
Hai người này đúng là trời đất tạo nên một đôi mà.
Lúc trước sao ông ta lại không nghĩ đến nhỉ?