“Được, chuyện này giao cho lục bộ các người xử lý, lão phu đi trước đây.”
“Đồ nhi của ta hay xấu hổ, trước khi chuyện này được xác định rồi thì đừng nói gì với hắn, tránh cho hắn ngại ngùng.”
Ngô Minh cố ý dặn dò một câu, trong mắt những người từng trải như ông ta, Hứa Thanh Tiêu chỉ đang ngại ngùng thôi.
Ngẫm lại cũng đúng, dù sao người ta cũng là hoàng đế, có hơi thẹn thùng cũng là bình thường.
“Được.”
“Tiền bối đi thông thả.”
Trần Chính Nho cúi đầu về phía Ngô Minh mà Ngô Minh thì biến mất ngay tại chỗ.
Rất nhanh sau đó, đợi khi Ngô Minh đi rồi, Trần Chính Nho liền hấp tấp đẩy cửa phòng ra nói:
“Nhanh lên, đi gọi Thượng thư lục bộ đến đây nhanh lên.”
Trần Chính Nho hạ lệnh gọi Thượng thư lục bộ nói.
Chỉ là rất nhanh sau đó, Trần Chính Nho lại lộ ra vẻ không thể đợi nổi nữa, trực tiếp lên tiếng nói:
“Thôi đi, ta đi tìm bọn họ.”
Nói xong lời này, Trần Chính Nho nhanh chóng chạy đến Hộ bộ.
Một khắc đồng hồ sau.
Trong phòng Hộ bộ Thượng thư.
Cố ngôn đang trò chuyện với người khác, chỉ là đột nhiên cửa phòng lại bị đẩy ra.
Là bóng dáng của Trần Chính Nho.
“Cố Thượng thư, Cố Thượng thư, có chuyện lớn rồi.”
Trần Chính Nho nói với vẻ kích động.
Chỉ là khi đẩy cửa phòng thì đã thấy trong phòng còn có một người.
Là Lý Quảng Hiếu.
“Lý tiên sinh?”
Trần Chính Nho có biết Lý Quảng Hiếu, trong ánh mắt ông ta lộ ra vẻ hơi kinh ngạc.
“Chính Dân, sau ngươi lại vội vàng như vậy? Đây đâu phải là tác phong làm việc của ngươi đâu?”
Tên chữ của Trần Chính Nho là Chính Dân, là vãn bối của Lý Quảng Hiếu cho nên có thể xưng hô như vậy.
“Có chuyện vui lớn nè.”
Sau đó Trần Chính Nho đóng cửa phòng lại, ông ta kiềm chế cơn xúc động trong lòng mình nói vậy.
Giờ khắc này, cố ngôn và Lý Quảng Hiếu có hơi kinh ngạc.
“Chuyện vui lớn gì vậy? Trần Thượng thư, xem ông kích động chưa kìa.”
Cố ngôn tò mò hỏi, thật sự không nghĩ ra bây giờ còn có chuyện vui lớn gì mà có thể làm cho đường đường là thừa tướng Đại Ngụy lại kích động và vui vẻ như vậy?
“Ngô Minh tiền bối bảo chúng ta thúc đẩy hôn sự của nữ đế và Thủ Nhân.”
Trần Chính Nho nói với vẻ kích động.
Câu này vừa dứt, Lý Quảng Hiếu và cố ngôn lập tức kinh ngạc đứng dậy.
“Trần Thượng thư, câu này của người có ý gì đây?”
“Chính Dân, ngươi có ý gì đây?”
Hai người đứng bật người dậy bởi vì tin tức này thật sự quá đáng sợ.
Chẳng qua Trần Chính Nho cũng không dông dài thêm mà thuật lại những lời mà Ngô Minh vừa nói cho hai người.
“Thủ Nhân thích bệ hạ, chẳng qua hắn hay ngại ngùng, điểm ấy chúng ta cũng biết mà, hắn vẫn luôn không dám nói.”
“Bây giờ Ngô Minh tiền bối cảm thấy thời cơ đã chín muồi, muốn tác hợp bệ hạ và Thủ Nhân.”
Trần Chính Nho nói với vẻ kích động.
Câu này vừa dứt, hai người trầm mặc.
Một lát sau, cố ngôn lại không nhịn được lên tiếng nói: “Ta đã nói rồi mà, vì sao hồi đó vào lúc vào triều Thủ Nhân chỉ luôn mãi nhìn bệ hạ, thì ra là như vậy.”
“Lúc đó lão phu đã cảm thấy có hơi không đúng rồi, ông nói xem lên triều thì lên triều, sao cứ nhìn bệ hạ mãi như vậy làm gì?”
“Thì ra là như vậy.”
“Hay hay hay, đây đúng là chuyện tốt, hôn sự của bệ hạ sớm muộn gì cũng phải thực hiện, chẳng qua dựa theo tính cách của bệ hạ, muốn lo chuyện hôn sự cho nàng chỉ sợ bệ hạ sẽ cố chấp không đồng ý, hơn nữa trong thiên hạ này cũng chẳng mấy ai xứng đáng với bệ hạ.”
“Nhưng mà Thủ Nhân thì không giống.”
“Thủ Nhân đã là tân thánh Đại Ngụy của chúng ta, lại làm nhiều chuyện vì Đại Ngụy ta như vậy, nếu như hắn kết hôn với bệ hạ, trời! Quốc vận Đại Ngụy ta chắc là sẽ mạnh đến trước nay chưa từng có.”
Cố ngôn nói với vẻ vô cùng kích động.
Bây giờ Đại Ngụy đã không còn loạn trong giặc ngoài, vấn đề duy nhất là gì? Không phải là chuyện hôn nhân của nữ đế hay sao?
Bây giờ bọn họ không có thời gian quan tâm đến không có nghĩa là bọn họ không nghĩ đến.
Trước mắt Hứa Thanh Tiêu chính là sự lựa chọn tốt nhất, thế mà hắn lại chủ động xuất hiện làm sao bọn họ không kích động cho được? Làm sao bọn họ không vui sướng cho được?
“Chính Dân, câu này của ngươi là thật đấy à?”
Lý Quảng Hiếu đứng dậy nắp lấy Trần Chính Nho nói vậy.
Liên quan đến chuyện hôn sự của nữ đế, thân là thầy của nữ đế ông ta lại càng thêm hiểu được sự quan trọng của nó, lúc trước ông ta đã từng đề nghị chuyện này rồi.
Chỉ là nữ đế vẫn luôn né tránh, ông ta cũng không biết ý của Hứa Thanh Tiêu là gì, lỡ như nữ đế không đồng ý vậy chẳng phải lại xấu hổ hay sao?
Nhưng bây giờ nghe nói vậy, Lý Quảng Hiếu lại thấy kích động lạ thường.
“Cực kỳ chính xác, rất chính xác luôn.”
“Học sinh đâu dám mở miệng nói quàng ở nơi này.”
Trần Chính Nho cười nói với vẻ bất đắc dĩ.
Câu này vừa dứt, Lý Quảng Hiếu không nói hai lời thẳng thừng xông cửa chạy ra.
Hành động này làm cho Trần Chính Nho có hơi ngẩn ra, không biết Lý Quảng Hiếu đi làm gì.
“Chúng ta đừng nói nhảm nữa, đi thôi, đi nói cho các vị Thượng thư khác, chúng ta nhất định phải bàn bạc chuyện này cho kỹ mới được.”
“Đây là chuyện vui to lớn, chuyện vui cực kỳ lớn.”
Cố ngôn lên tiếng, ông ta kéo Trần Chính Nho nói vậy.
“Ừ.”
Trần Chính Nho khẽ gật đầu sau đó rời khỏi cùng với Trần Chính Nho, đi nói với các vị Thượng thư khác ở lục bộ, thậm chí nói cho cả chín vị quốc công.
Chuyện này nhất định phải nói cho mọi người biết, văn võ bá quan đồng tâm hợp lực tác hợp cho Hứa Thanh Tiêu và bệ hạ.
Mà cùng lúc này.
Trong hoàng cung Đại Ngụy.
Lý Quảng Hiếu phi nhanh cả một đường, tuổi ông ta đã lớn như vậy, xương cốt có chút không ổn, nhưng tốc độ chạy lại cực nhanh.
Ông nhanh chóng đi đến bên ngoài Dưỡng Tâm điện.
“Báo cho bệ hạ, thần có chuyện lớn muốn bẩm báo.”
Lý Quảng Hiếu lên tiếng, giọng nói vô cùng kích động.
Rất nhanh sau đó, thái giám đi ra nâng Lý Quảng Hiếu vào.
Tiến vào đại điện.
Trên long ỷ, nữ đế có hơi tò mò nhìn về phía người thầy này của mình, không biết đối phương bị làm sao? Đang êm đang đẹp sao lại kích động như vậy?
“Các người đi xuống đi.”
Lý Quảng Hiếu cho những người khác đi xuống.
Rất nhanh, nhóm thái giám và tỳ nữ lần lượt rời đi.
Ngay sau đó, giọng của Lý Quảng Hiếu vang lên.
“Bệ hạ, bệ hạ, thì ra Thủ Nhân vẫn luôn cảm thấy ngưỡng mộ ngài.”