Thái độ của Nữ Đế rất cứng rắn, trái lại không phải không có ý với Hứa Thanh Tiêu, mà nàng vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Nói lời này ra, Lý Quảng Hiếu ngẩn người, nhưng ông không nói nhiều, mà nhìn về phía Nữ Đế nói.
"Nếu thế, bệ hạ, chuyện này có thể kéo dài ra, cũng coi như để bệ hạ với Hứa thánh xích lại gần nhau hơn, ở chung với nhau một khoảng thời gian, nhưng mà có mấy chuyện lão thần vẫn muốn báo cho bệ hạ biết."
"Nếu nói không đúng, mong rằng bệ hạ thứ tội."
Lý Quảng Hiếu nói xong những lời này, cũng không để Nữ Đế tý cơ hội nào, ngay lập tức nói.
"Thứ nhất, mong bệ hạ đừng giữ cái dáng vẻ này nữa, Thủ Nhân bây giờ đã thành Bán Thánh của Đại Nguỵ, mặc dù thích bệ hạ, nhưng nếu bệ hạ vẫn cao cao tại thượng như cũ, đổi lại bất cứ người đàn ông nào cũng không thể tiếp nhận được, bệ hạ phải hiểu vào đúng thời điểm thì phải cho Hứa thánh một cái bậc thang."
"Thứ hai, ở chung với nhau nhiều hơn, thường xuyên ban thưởng thứ gì gì đó, cũng không phải bảo bệ hạ đi lấy lòng Hứa thánh gì cả, mà đây là ban thưởng quanh vinh dành cho tân thánh, nếu Hứa thánh hiểu, thì hắn sx hiểu, còn nếu như Hứa thánh không hiểu, vậy cũng chẳng sao, ít nhất cũng rút ngắn được khoảng cách.
"Thứ ba, bệ hạ cũng đừng suốt ngày xử lý triều chính thế, bây giờ bên ngoài Đại Nguỵ đã bình loạn rồi, man tộc tuy mạnh nhưng Long đỉnh của vương triều Đại Nguỵ đã đúc, san bằng man tộc chỉ là vấn đề thời gian thôi, bên trong Phiên vương cũng không cần lo lắng nữa, trước mắt thì Phiên vương không ai có lá gan làm loạn đâu."
"Chuyện quản lý quốc gia đã có sáu bộ cân đối rồi, đương nhiên cũng để bệ hạ gối đầu không lo, cho nên bệ hạ đừng lấy đây làm cái cớ trốn tránh chuyện này, mong rằng bệ hạ sẽ nghĩ lại."
Lý Quảng Hiếu đưa ra ba cái điều kiện, để Nữ Đế chú ý hơn.
Lời này, Nữ Đế còn đang muốn phản bác lại, nhưng thấy sắc mặt kiên định của Lý Quảng Hiếu, cuối cùng thở dài nói.
"Được rồi, trẫm sẽ thử xem."
"Nhưng mà, chuyện trong triều cần xử lý vẫn phải xử lý, Đại Nguỵ cũng không an toàn như trong tưởng tượng, trẫm lúc nào cũng phải đề phòng."
Nữ Đế đưa ra câu trả lời, nàng có thể tiếp nhận, nhưng mà chuyện triều chính vẫn không thể buông xuống được.
Đối với chuyện này, Lý Quảng Hiếu cũng không để ý nhiều, chỉ cần Nữ Đế tiếp nhận là được, có cơ hội thì có khả năng.
“Nếu đã thế, vậy lão thần xin được cáo lui trước."
Lý Quảng Hiếu không nói tiếp, cũng nên đến lúc rời đi rồi, sợ Nữ Đế quay đầu lại đổi ý.
Nữ Đế không nói, chỉ đưa mắt nhìn Lý Quảng Hiếu rời đi.
Đợi đến khi Lý Quảng Hiếu khuất bóng, bên trong đại điện chỉ còn một mình Nữ Đế ngồi yên trên ghế.
Nói thật, đối với chuyện này, Nữ Đế không có tý chuẩn bị sẵn sàng nào hết, đối với chuyện này nàng còn chưa bao giờ nghĩ đến nữa là.
Mặc dù từ lúc còn sớm, nàng cũng đã biết Hứa Thanh Tiêu thích mình.
Nhưng, nhưng vẫn cho rằng Hứa Thanh Tiêu chẳng qua chỉ là bồng bột nhất thời thôi, có điều bây giờ nhìn lại, Hứa Thanh Tiêu đúng thật đối với mình chung tình nặng sâu rõ ràng rồi.
Nhưng mắc mớ ở đây, là mình chính là Nữ Đế của Đại Nguỵ, bản thân mình cũng chưa nghĩ đến chuyện kết hôn.
Nhưng những lời Lý Quảng Hiếu nói ngày hôm nay, lại khiến lòng mình bồi hồi không dứt.
Nhỡ đâu mình đây quá lạnh lùng kiêu ngạo, Hứa Thanh Tiêu sẽ tìm những người con gái khác thì sao? Lúc trước chả phải suốt ngàu đến cái chỗ Đào Hoa am gì gì đó ư?
Giờ này phút này, trong đầu Nữ Đế chỉ có một câu hỏi.
Vậy mình đối với Hứa Thanh Tiêu rốt cuộc là cái thái độ gì?
Nói không có cảm tình, là nói dối.
Suy cho cùng tướng mạo của Hứa Thanh Tiêu bất phàm thế kia, tuổi còn trẻ như vậy, hơn nữa hôm nay còn là tân thánh của Đại Nguỵ.
Xét trên cái thân phận địa vị thì tuyệt đối không có bất cứ trở ngại nào.
Nhưng mà Nữ Đế không thích quá nhanh.
Nàng muốn từ từ rồi sẽ đến, trong cái tình huống đang có thiện cảm, từ từ xây dựng thành tình cảm.
Nghĩ đến đây, cuối cùng Nữ Đế thở dài.
Thử một lần xem, cũng không phải ép buộc nhau gì, nếu như hợp thật, thế thì cứ vậy đi, nếu như không hợp, thôi thì cũng chả sao.
Ước chừng gần nửa canh giờ, đột nhiên trong lúc đó, giọng của Triệu Uyển Nhi từ bên ngoài điện vọng vào.
"Bệ hạ, Hứa Thanh Tiêu cầu kiến."
Theo giọng nói của Triệu Uyển Nhi, tâm trạng mới dịu xuống của Quý Linh lại bắt đầu loạn hết lên.
Hứa Thanh Tiêu cầu kiến?
Chẳng lẽ đến thẳng cửa cầu hôn?
Trong ánh mắt Nữ Đế hiếm khi xuất hiện một tia hoảng loạn, nhưng rất mau nàng đã dẹp hoảng loạn sang một bên, thay vào đó là bình tĩnh.
"Tuyên Hứa ái khanh vào điện."
Nữ Đế nói, bất luận là như thế nào, đầu tiên cứ tuyên Hứa Thanh Tiêu đi vào đã rồi nói.
Nữ Đế vừa nói xong, thoáng cái bóng dáng của Hứa Thanh Tiêu đã chậm rãi đi vào bên trong điện.
Tiến vào điện Dưỡng Tâm.
Hứa Thanh Tiêu hướng thẳng đến chỗ Nữ Đế nói.
"Thần Hứa Thanh Tiêu, bái kiến bệ hạ."
Hứa Thanh Tiêu làm lễ, nói như thế.
"Ái khanh đừng khách sáo, trẫm nói trước, sau này thấy trẫm, không cần hành lễ."
Nữ Đế lên tiếng, nhìn thoáng qua Hứa Thanh Tiêu, giọng nói bình tĩnh, nhưng không hiểu sao có chút khẩn trương.
"Bệ hạ, lần này thần đến đây là có hai việc."
Hứa Thanh Tiêu nói.
Cũng không đợi Nữ Đế đáp lại, Hứa Thanh Tiêu nói thẳng ra.
"Xin hỏi bệ hạ có biết Trấn Ma Thần Thạch, Long Huyết Dương Ngọc, với cả Bát Bảo Phật Liên không?"
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
Hắn đã tìm hết sách ghi chép bên trong Tàng Kinh các cũng không tìm được chuyện liên quan đến Trấn Ma Thần Thạch, Long Huyết Dương Ngọc và Bát Bảo Phật Liên.
Không tìm được chút thông tin nào hết.
Bây giờ thành Thánh rồi, lúc Hứa Thanh Tiêu đọc sách chỉ cần dùng một khoảng thời gian chưa đến một khắc đồng hồ là có thể đọc xong, đây chính là sức mạnh của Thánh Đạo.
"Trấn Ma Thần Thạch, Long Huyết Dương Ngọc, Bát Bảo Phật Liên?"
Nữ Đế có chút kinh ngạc.
Nàng hơi suy nghĩ, qua một hồi, Nữ Đế rất mau đã nghĩ ra.
"Long Huyết Dương Ngọc với Bát Bảo Phật Liên trẫm cũng không rõ lắm, nhưng Trấn Ma Thần Thạch thì trẫm lại biết rất rõ, thứ này là bảo vật trong cung, lúc trẫm còn nhỏ từng nhìn thấy ở bên trong tay phụ hoàng của trẫm."
Nữ Đế cho ra câu trả lời, đồng thời hướng ánh mắt tò mò về phía Hứa Thanh Tiêu.
"Tại sao Hứa ái khanh lại hỏi thứ này?"
Nàng không biết, cũng vô cùng tò mò.