Điểm này rất đơn giản, thẳng thắn nói một câu, lấy của dân dùng lại cho dân.
Có một câu nói cũ rất hay. Muốn giàu thì phải sửa đường trước, sửa đường xong thì buôn bán sẽ phát đạt. Nhưng mà, phí sửa đường, ai bỏ ra đây?
Phủ nha ra tiền sao?
Những phủ nha có tiền thì có thể đấy, vậy còn phủ nha không có tiền thì phải làm sao?
Mọi người cùng nhau bỏ ra?
Điều này thực tế sao? Chắc chắn là phi thực tế, trước hết, không nói đến chuyện mọi người có thể đồng lòng cùng nhau hay không, cho dù có chung một tấm lòng đi chăng nữa, vậy thì lại phát sinh thêm một vấn đề nữa.
Nhà ta không buôn bán, sao ta phải sửa đường?
Nhà ta nghèo ta không bỏ nổi tiền, nhưng sửa đường thì ta nhất định phải chiếm lợi ích trong đó.
Những nghi kị lẫn nhau nơing tầng chót của bách tính thời cổ đại thường được quy kết ra bốn chữ, tầm nhìn hạn hẹp.
Những người vì lời thêm một văn tiền mà đánh nhau cũng không ít.
Có người nhất định sẽ nghĩ đến chiếm lợi lộc, cũng có người chắc chắn sẽ nổi giận.
Nhưng mà đối với người bản địa nơi đó mà nói, đối với một quốc gia mà nói, sự tức tối này có ý nghĩa gì chứ?
Không có ý nghĩa gì cả.
Nhưng nếu như để đế vương đương triều phụ trách sửa đường.
Quốc gia sẽ không quan tâm xem ai chiếm lợi ai không được lợi. Dù sao đều là con dân Đại Ngụy, ngươi có muốn phá hay làm cá mặn thì cũng tùy ngươi, dù sao không phải tất cả mọi người ai cũng đều giống như ngươi.
Mà vương triều Đại Ngụy đem ngân lượng của bách tính cho phủ nha vay, sửa đường xây dựng, lợi tức không cao, cũng cho ngươi một khoảng thời gian đầy đủ. Chờ đến khi kinh tế địa phương phát triển rồi thì lại lấy khoản mà phủ nha thu được rồi từ từ trả lại.
Đây chính là một trong những giải thích cho câu lấy của người dân dùng cho người dân.
Từng trang từng trang giấy trắng đều được Hứa Thanh Tiêu viết đến đầy ắp.
Đến cuối cùng, Hứa Thanh Tiêu càng viết càng kích động, càng viết mạch suy nghĩ càng khoáng đạt.
Một canh giờ sau.
Cuối cùng thì Hứa Thanh Tiêu cũng đã viết xong.
Hắn hít sâu một hơi.
Sau đó chậm rãi đặt bút.
‘Học sinh cho rằng, dân lấy ăn làm gốc, nước lấy dân làm trời. Dân giàu thì nước mạnh, nhưng nước giàu thì dân càng giàu hơn. Dân nghèo thì nước suy, nước nghèo thì vận không thông, sách này là An quốc chi sách, tiền trang Đại Ngụy, lợi ngay lúc này, công đến thiên thu, lợi cho vua đời sau, phúc bách tính muôn đời.’
‘Học sinh, Hứa Thanh Tiêu, bài thi phủ phủ Nam Dự.’
Viết đến đây.
An quốc sách kết thúc, trước sau tổng cộng hai mươi bảy trang giấy, viết trọn vẹn hơn một vạn chữ.
Hứa Thanh Tiêu thở ra một hơi thật dài.
Thời điểm đặt bút xuống.
Ngay khoảnh khắc này.
Giữa khoảng không mênh mông.
Xuất hiện dị biến.
Trường thi Nam Dự.
Ngay sau khi Hứa Thanh Tiêu đặt bút xuống.
Đột nhiên có hiện tượng lạ thường xảy ra.
Là gió.
Gió lớn xoáy tới, thổi tan những đám mây trắng vốn cũng không nhiều trên bầu trời kia.
Từng trang giấy trắng bị gió thổ bay xì xào lay động.
Rất nhanh sau đó, giấy trắng của nhiều người bị gió thổi bay, những người đọc sách này lập tức đứng dậy nhặt lấy, hơi sợ hãi.
Văn chương bọn họ khổ cực lắm mới viết ra được, nếu như bị hư hại vậy thì phiền phức rồi.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Triệu Nguyên đứng dậy, ông nhìn lên trên bầu trời, không có tà ma, nhưng vì sao đột nhiên lại có gió lớn thổi tới?
Sau một khắc.
Một tiếng kinh hô vang lên.
“Đại nhân, ngài mau nhìn, trên bàn Hứa Thanh Tiêu.”
Có người kinh ngạc chủ về phía vị trí của Hứa Thanh Tiêu hô lên.
Trong phút chốc, không chỉ ba vị giám thị mà ngay cả các thí sinh ngồi ở đối diện cũng không khỏi dời mắt nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.
Chỉ thấy, trên bàn sách của hắn.
Những trang giấy trắng viết An quốc sách, đột nhiên phát ra hào quang cực kỳ chói lọi.
Ánh sáng trắng hừng hực phóng lên tận trời, bắn thẳng lên mây.
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Các thí sinh kinh hô, còn tưởng là tiên pháp, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Ba vị giám khảo cũng kinh ngạc, bọn hắn nhìn chằm chằm cảnh tượng này, trong ánh mắt lộ ra vẻ khó tin.
Không chỉ bọn họ mà tất cả những người có mặt ở trường thi đều nhìn thấy cảnh chùm sáng bắn lên mây xanh.
Ngoại trừ một người.
Trần Tinh Hà.
Giờ này khắc này, Trần Tinh Hà tiến vào trạng thái vong ngã, viết văn chương, không để ý đến chuyện bên ngoài.
“Chuyện gì vậy?”
“Tại sao lại có cầu vồng vậy?”
“Chuyện gì đã xảy ra?”
“Vị trí này, là sân thi Giáp.”
“Sân thi Giáp, hình như Hứa Thanh Tiêu, Hứa Vạn Cổ đang ở sân thi Giáp, đây chẳng lẻ là dị tượng do Hứa Vạn Cổ dẫn đến?”
“Có thể lắm, rất có thể là như vậy.”
“Ồ, ta có nghe chuyện của Hứa Thanh Tiêu trên yến hội, lấy bài Mãn Giang Hồng dẫn tài khí nhập thể, tấn thăng cửu phẩm. Hôm nay trong lần thi phủ này, chẳng lẽ Hứa Thanh Tiêu lại viết ra được tuyệt thế văn chương gì nữa hay sao?”
“Nhất định là Hứa huynh, Hứa Vạn Cổ dẫn đến dị tượng, nhất định là như vậy.”
Tất cả các thí sinh đều sôi trào, có người suy đoán, không biết có chuyện gì xảy ra, có người biết được chuyện đang xảy ra thì trợn mắt há mồm.
Kích động nhất chính là Lý Hâm, hắn nắm chặt nắm đấm, vô cùng kích động nói:
“Yên lặng!”
“Người nào ồn ào, tước đoạt tư cách thi phủ.”
Các giám khảo trước sau mở miệng, trong lòng bọn họ cũng rất kích động nhưng vẫn cố giữ gìn trận tự trường thi. Đợi sau khi đám người yên tĩnh rồi thì bọn họ liền muốn chạy đến sân thi Giáp để có thể tận mắt nhìn xem chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng mà không được tự ý rời khỏi sân thi, bao gồm cả bọn họ cũng vậy, cho nên bọn họ chỉ có thể nắm chặt nắm đấm, tỏ ra nôn nóng.
Mà theo ánh hào quang xông lên trời.
Bên trong trạch viện Phủ Quân.
Lý Quảng Tân đang phê duyệt tấu chương sự vụ trong phủ đột nhiên cảm nhận được một loại sức mạnh khó hiểu.
Ông ta đứng dậy đi ra đại điện, chỉ trong chốc lát ông ta đã nhìn thấy luồng ánh sáng ở hướng đông nam.
Cơ hồ là chỉ trong chốc lát, trong mắt ông ta đã lộ ra vẻ cực kỳ chấn động.
“Bạch hồng quán nhật.”
(là một hiện tượng tự nhiên, giữa ban ngày bỗng có cầu vồng màu trắng bắt qua mặt trời)
“Đây là bạch hồng quán nhật.”
“Thiên địa dị tượng.”
Lý Quảng Tân ngây ngẩn cả người. Ông ta thân là Phủ Quân phủ Nam Dự Đại Ngụy, quyền cao chức trọng chưởng quản dân sinh một phủ, kiến thức rộng rãi. Có sóng gió nào mà chưa từng gặp qua?
Nhưng mà cảnh tượng hôm nay lại làm cho ông ta không thể không chấn kinh.
“Là trường thi! Trường thi!”
Chỉ trong nháy mắt, Lý Quảng Tân lập tức di chuyển. Ông ta hóa thành một đạo tàn ảnh, tốc độ cực nhanh, giống như là cơn gió chạy về phía trường thi.
Bạch hồng quán nhật chính là điều tốt lành xuất hiện, là thiên địa dị tượng. Nếu như chuyện này xảy ra trong địa bàn quản hạt thì với ông ta mà nói, đây chính là một công tích to lớn.