Bốn người mở miệng, bọn họ đều không nhớ rõ tên của Trần Tinh Hà, dù sao Trần Tinh Hà cũng không có danh tiếng gì, danh tiếng duy nhất lại dính hơi Hứa Thanh Tiêu, bằng không thậm chí bọn họ cũng không biết Trần Tinh Hà là sư huynh của Hứa Thanh Tiêu.
"Khéo cũng có thể, nhưng mà khó mà nói đúng được, ta chưa gặp hắn bao giờ, chỉ là trong nội môn có thám tử ghi chép về tinh tức của hắn thôi."
"Tuổi cũng vừa hai mươi bốn, sinh vào tháng giêng, hơn nữa cũng là người đọc sách, bằng không, một cái huyện Bình An bé xíu này ngoài Hứa Thanh Tiêu ra thì còn có tài tử nào được nhắc tên đến không?
Kỳ Lân thiên vương đáp.
Sau khi cái tên Hứa Thanh Tiêu nổi danh, Bạch Y Môn đã âm thầm quan sát, chưa thể nói ghi chép kỹ càng từng nhất cử nhất động một, nhưng bên cạnh có ai tất nhiên phải ghi chép kỹ lại rồi.
Vừa lúc Kỳ Lân thiên vương đã xem qua tư liệu ghi chép lại thông tin của Trần Tinh Hà, chẳng qua không quá để tâm, dù sao chỉ là một tên tiểu tốt cần gì phải nhớ?
Bây giờ ngẫm lại, khéo cái tên Trần Tinh Hà đó rất có thể là con thất lạc của Võ đế.
"Nếu như đúng là hắn thì cũng lằng nhằng lắm đấy."
Thanh Long thiên vương nói như thế.
"Không, chưa chắc đâu."
"Ai dám chắc hắn biết? Ai dám chắc Hứa Thanh Tiêu biết?"
"Với cả hắn thân là sư huynh của Hứa Thanh Tiêu, trơ mắt nhìn sư đệ mình từng bước lên đỉnh chí cao đó ư? Hắn cam tâm tình nguyện à? Lòng người đều vừa ích kỷ lại vừa phức tạp."
"Nếu như hắn không biết thân thế thật của mình, Hứa Thanh Tiêu cũng không nói cho hắn biết thân thế của vị sư huynh này, đối với chúng ta là một chuyện tốt."
"Dĩ nhiên cũng không thể nhất định chính là sư huynh của hắn, có lẽ cũng là người khác thì sao."
"Vậy thì để ta và Chu Tước ở lại huyện Bình An điều tra, ba người các ngươi quay về bẩm báo lại chuyện này để môn chủ đưa ra lựa chọn, đừng có tự mình chủ trương, nhỡ đâu làm chậm trễ đại sự gì thì chúng ta cũng không gánh được đâu."
Kỳ Lân thiên vương không có hành động thiếu suy nghĩ, hắn chỉ duy đoán mà thôi, có phải Trần Tinh Hà hay không vẫn là một ẩn số.
Không cần phải vội vàng thế làm gì cả.
"Ừ."
"Kỳ Lân thiên vương nói không sai, vẫn để mônchủ quyết định đi."
Mấy người kia khẽ gật đầu, nhưng Huyền Vũ thiên vương vẫn nói thêm một câu.
"Chuyện khác chưa cần nhắc đến đã, thế di bảo của Võ đế ở đâu? Tại sao chỗ này không có cái gì hết vậy?"
Hắn cau mày, có vẻ khá khó hiểu.
Bấy giờ, đám người cũng cùng nhau lộ vẻ tò mò.
Chỗ này là bảo khố của Võ đế, nhưng không có tý bảo vật nào hết, mặc dù biết được một ít tin tức thì bọn họ càng quan tâm đến Võ đế di bảo hơn.
Bọn họ đều biết Võ đế di bảo có giá trị khổng lồ, thế lực các phương đều muốn có được.
Tổng thể có đồ gì bọn họ chưa xác định được, nhưng có thể xác định được duy nhất một vật đó là Đan Thần Cổ Kinh, một cổ vật ghi chép lại tất cả các phương pháp luyện đan trong thiên hạ này, nghe nói trong đó còn ghi chép lại loại đan dược phá cảnh nữa.
Nhưng vấn đề là chỗ này không có.
"Chỉ có hai trường hợp."
"Một là bị người nhanh chân đến trước, hoặc bị người này giấu đi rồi."
Kỳ Lân thiên vương chỉ vào vách đá nói.
"Không thể có người nhanh chân đến trước, Bạch Y Môn của chúng ta đã sớm biết không có ai biết được Võ đế di bảo ở chỗ này."
"Nếu nói hẳn ra chắc Hứa Thanh Tiêu sẽ biết một ít, nhưng hắn cũng không biết rõ bí mật trong Võ đế di bảo, Ngô Ngôn sẽ không nói cho hắn biết."
"Cứ coi như vị tiền bối này đã mang đi rồi, khéo còn giấu trên người đứa con thất lạc kia."
Thanh Long thiên vương lập tức bác bỏ trường hợp đầu tiên.
Đám người cũng không nói gì thêm nữa, bởi vì lời của Thanh Long thiên vương cũng không có chỗ sai nào hết.
Nhưng chính lúc này, một giọng nói khác lại vang lên.
Là Huyền Vũ thiên vương.
"Còn một chuyện nữa, các ngươi có để ý không? Chữ trên vách đá này giống như vừa mới khắc lên vậy."
Huyền Vũ thiên vương chỉ vào vách đá nói thế.
Lời này khiến tất cả ánh mắt của mọi người đổ xô lên trên vách đá, đúng là như vậy thật.
"Này thì lạ cái gì."
"Người hiển hách đi theo Võ đế bảy lần Bắc Phạt, hơn nữa là còn có thể lập được chiến công, nghĩ cái cũng phải là một đại nhân vật, bét nhất cũng phải lf một võ giả nhị phẩm."
"Hơn nữa chỗ này là động tiên ngăn cách với toàn thế giới bên ngoài, dù khắc lên từ hai mươi năm trước, ngày hôm nay nhìn dường như chỉ mới khắc lên chưa được bao lâu, thủ đoạn tầm thường này chưa thấm vào đâu hết?"
Thanh Long thiên vương chẳng thèm ngó ngàng đến, hắn cũng không cảm thấy chỗ này có vấn đề nào cả, trái lại còn cảm thấy đám người này có chút nghi thần nghi quỷ.
"Được rồi, không quan tâm đến những thứ khác làm gì, trước tiên cứ nói chuyện này cho môn chủ rồi tính tiếp, chuyện còn lại để sau hãy nói."
Kỳ Lân thiên vương nói đến đây, cũng không tiếp tục nói đến hết, đám người kia cũng không nói, mà nối nhau tiếp tục điều tra một hồi, phát hiện đúng là không có bất cứ vật phẩm nào cả, lúc này mới rời đi.
Mà cùng lúc đó.
Quận Lâm Dương, Đại Nguỵ.
Huyện Dương Bình.
Chỗ này chính là quê hương của Thánh Nhân Đại Nguỵ.
Chu Thánh sinh ra ở nơi này, cũng là nơi ông ấy từng ở.
Dường như mỗi ngày ở huyện Dương Bình đều trật kín người, tài tử các nơi sẽ phải đến nơi này đầu tiên để tế báo Chu Thánh, bày tỏ tấm lòng son của chính bản thân mình, cũng hy vọng Thánh Nhân có thể ủng hộ một chút thánh ý.
Để bọn họ có thể trúng cử năm sau.
Chỉ là hôm nay.
Trong phủ thành có người đến, có rất nhiều quan sai đã phong toả cả huyện Dương Bình, không cho phép người đọc sách được đi vào.
Đến nỗi có tin đồn bảo Hứa Thanh Tiêu muốn đả kích Chu Thánh nhất mạch cho nên muốn phá dỡ triệt để chỗ Chu Thánh từng ở, dẫn đến có một đám người đọc sách sống chết muốn gây chuyện.
Về sau quan phủ phải liên tục đảm bảo thì đám người đọc sách này bấy giờ mới từ bỏ ý định đó.
Trái lại cũng không phải đám người đọc sách này muốn làm náo loạn lên, mà đây có liên luỵ đến Chu Thánh, cho dù không phải người đọc sách thì cũng không thể đứng trơ mắt nhìn nơi ở ngày xưa của Chu Thánh bị phá huỷ được.
Mà quan sai vừa phong toả huyện Dương Bình xong.
Bóng dáng của Hứa Thanh Tiêu cũng xuất hiện ở trong chỗ Chu Thánh từng sống.
Bây giờ hắn đã là tam phảm.
Muốn lọt qua sự phong toả của quan sai đương nhiên cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.