Phong toả chỗ Chu Thánh ở lúc còn sống là ý của Hứa Thanh Tiêu, nguyên nhân chuyện này chính là sợ rước phải những chuyện không hay vào người.
Trước mắt thì chỗ Chu Thánh từng ở không còn ai khác.
Hứa Thanh Tiêu cũng một mình chậm rãi tìm kiếm.
Chỗ Chu Thánh từng sống cũng không lớn, chỉ là một trạch viện mà thôi, chỗ Chu Thánh đọc sách vừa là một khoảnh sân, cũng vừa là chỗ ở.
Bên trong khuôn viên có thánh ý lờ mờ phủ khắp, Hạo Nhiên văn chung giấu ở trong lọn tóc bên tay cũng không nhịn được rung lên.
Dường như có cảm ứng.
"Văn chung, đưa ta đi tìm chân linh của Chu Thánh."
Hứa Thanh Tiêu sai Hạo Nhiên văn chung đưa mình đi tìm chân linh của Chu Thánh.
Dù sao Hạo Nhiên văn chũng cũng chính là thánh khí đích thân Chu Thánh luyện chế, tất nhiên phải cảm ứng được chân linh của Chu Thánh.
Nghe lời Hứa Thanh Tiêu nói, Hạo Nhiên văn chung ngay lập tức bay thẳng vào chỗ Chu Thánh ở.
Hứa Thanh Tiêu theo sát đằng sau.
Rất mau đã đi vào trong chỗ ở của Chu Thánh.
Bên trong vô cùng đơn sơ giản dị, không khác gì căn phòng của một người đọc sách bình thường, chẳng qua trên bàn trưng bày một vài quyển sách đều là một ít Thánh Ngôn.
Bên cạnh có kê một cái giường nhỏ, là nơi ngả lưng của Chu Thánh sau mỗi lần đọc sách mệt mỏi.
Đinh đinh đinh.
Hạo Nhiên văn chung rơi xuống giường nhỏ, phát ra âm thanh đinh đinh, Hứa Thanh Tiêu cũng không chần chừ, ngay lập tức ngồi lên trên giường.
Nhưng Hạo Nhiên văn chung lại lắc lư, dường như đang ra hiệu cho Hứa Thanh Tiêu nằm xuống.
Không nghĩ nhiều, Hứa Thanh Tiêu nằm ở trên giường.
Ngay sau đó thánh ý huyền diệu khó mà giải thích thành lời tràn ra, nhưng không có bất cứ dị tượng gì, thay vào đó ngược lại là buồn ngủ, buồn ngủ đến không nhấc nổi mí mắt lên được.
Hứa Thanh Tiêu không ngăn lại cái cảm giác buồn ngủ này, đến cảnh giới này giống hắn, không còn buồn ngủ nữa, hiển nhiên đó chính là một loại câu thông.
Rất mau, Hứa Thanh Tiêu nhắm mắt lại, dần dần chìm vào giấc ngủ,
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu.
Từng tiếng đọc sách vang lên, Hứa Thanh Tiêu mở mắt.
Đợi sau khi mở mắt, Hứa Thanh Tiêu phát hiện mình vẫn đang xuất hiện ở trong chỗ Chu Thánh từng ở, chỉ là sau khi đứng dậy, xuyên qua cánh cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Hứa Thanh Tiêu phát hiện có bóng người đang đứng đằng xa, tay cầm một quyển sách đang tụng niệm.
Đó chính là Chu Thánh, đầu đã có chút bạc, nhưng nhìn qua cũng chưa phải quá già yếu, tầm năm mươi, sáu mươi tuổi.
So với Chu Thánh lầ trước thì trẻ hơn một chút.
"Học sinh Hứa Thanh Tiêu, bái kiến Chu Thánh."
Không có bất cứ lời rườm rà gì, Hứa Thanh Tiêu đi ra khỏi phòng, hướng về Chu Thánh đang đứng trong sân làm một cái cúi đầu thật sâu.
Đối mặt với Thánh Nhân, Hứa Thanh Tiêu tỏ rõ lòng tôn trọng thành kính.
Mà Chu Thánh đang đọc sách thánh hiền cũng không khỏi đưa tầm mắt nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.
Ông không nói gì hết, mà đặt tay lên bả vai của Hứa Thanh Tiêu.
Qua một lúc, Chu Thánh gật đầu nói.
"Lão phu hiểu rồi."
Ông chậm rãi nói, thông qua tiếp xúc với Hứa Thanh Tiêu, trong nháy mắt ông đã hiểu rõ tất cả mọi chuyện, gồm ký ức truyền thừa lẫn tình huống trước mắt.
"Chu Thánh, trước mắt thì văn cung đã thoát ly, Á Thánh Lữ Tử đã thành lập vương triều Hạo Nhiên, mười ngày sau sẽ kiến quốc."
Hứa Thanh Tiêu không nói nhiều, lập tức mang tình huống bây giờ báo cho Chu Thánh biết, không cần phải giấu diếm điều gì hết.
"Văn cung thoát ly thật rồi?"
"Thành lập vương triều Hạo Nhiên?"
"Lữ Tử? Lữ Tử là ai? Hắn là người sau màn hả?"
Chu Thánh lập tức hỏi Hứa Thanh Tiêu xem Lữ Tử có phải kẻ đứng sau hay không.
"Thưa Thánh Nhân, học sinh không dám xác định, nhưng trong văn cung Đại Nguỵ, phẩm vị và địa vị của Lữ Tử cao nhất, bất luận là ông ta có phải kẻ đứng sau thật sự hay không, thì việc này ông ta cũng không thể trốn được liên quan."
Hứa Thanh Tiêu cũng chưa dám xác định xem Lữ Tử có phải hung phạm đứng đằng sau không, chỉ có thể đảm bảo, Lữ Tử tuyệt đối không thể không biết rõ được tình hình bên trong.
Nghe vậy, Chu Thánh khẽ gật đầu.
Sau đó ông hơi trầm tư nói.
"Đã như vậy, lão phu đúng là phải ra tay rồi."
"Cũng may lão phu làm việc thích để lại thủ đoạn, chỉ lo sau này sẽ xuất hiện sai làm gì, cho nên đã để lại ba chân linh, ba chân ý."
"Nhưng không ngờ tên đấy dám đánh chủ ý lên trên đầu lão phu, dùng danh nghĩa của lão phu đi gây tai hoạ cho Nho đạo thiên hạ này."
"Đúng là đến súc sinh cũng không bằng."
"May mắn là Đại Nguỵ sinh ra được một đại tài vạn cổ như ngươi, nếu không, lão phu thật sự không hứng chịu nổi."
"Đám con cháu bất hiếu này muốn hại lão phu à? Nằm mơ giữa ban ngày."
Chu Thánh liên tiếp mắng một vài câu, sau đó nói tiếp.
"Thủ Nhân, chân linh của lão phu, đợi ngươi tỉnh lại sẽ tìm thấy thôi."
"Sau khi tìm thấy chân linh, chỉ cần ngươi rót hạo nhiên chính khí vào thì lão phu có thể khôi phục lại."
"Nhưng nếu như điều kiện cho phép, thì tốt nhất ngươi nên đi tìm thêm chân ý mà lão phu để lại nữa."
"Nếu không, ngươi có kích hoạt được chân linh của lão phu thì cũng chỉ giữ lại được nhiều nhất là một canh giờ, nếu như phối hợp cùng chân ý, lão phu chẳng những có thể giữ được cả một ngày, hơn nữa còn có thể phát huy được chín phần sức mạnh của Thánh Nhân."
Chu Thánh nói vậy.
"Chân ý?"
" Chín phần?"
Hứa Thanh Tiêu nhìn Chu Thánh, sau đó không nhịn được hỏi.
"Học sinh rất tò mò một chuyện, mong Thánh Nhân có thể giải đáp cho học sinh hiểu."
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
"Ngươi cứ nói."
Chu Thánh khẽ gật đầu nhìn Hứa Thanh Tiêu.
"Xin hỏi Thánh Nhân, ngài với nhất phẩm thì ai mạnh hơn? Học sinh đang nói đến võ giả nhất phẩm?"
Hứa Thanh Tiêu rất tò mò, trong mắt của hắn, Thánh Nhân nhất phẩm mạnh thì mạnh thật, nhưng không sánh bằng võ giả nhất phẩm, khiến Chu Thánh sống lại thật ra cũng vì thân phận của Chu Thánh thôi.
Dù sao thì Chu Thánh nhất mạch suốt ngày mang Chu Thánh ra khè mình, bây giờ mình khiến Chu Thánh sống lại xem đám người đọc sách này còn dám nói gì nữa nào.
Còn đối với thực lực của Chu Thánh.
Chậc... Ông ấy rất mạnh, nhưng so với võ giả nhất phẩm chắc kém hơn rất nhiều, nhỉ.
Dù sao sức mạnh của Thánh Nhân là điều khiển sức mạnh trong thiên địa, phải nhận được sự tán thành của thiên địa.
Nghe câu hỏi của Hứa Thanh Tiêu, Chu Thánh lập tức điều chỉnh lại thần sắc, vô cùng nghiêm túc nhìn Hứa Thanh Tiêu đáp.
"Thủ Nhân, ngươi đã biết tại sao Nho đạo lại xếp hạng hệ thống mạnh nhất trong tất cả các hệ thống chưa?"
Chu Thánh nói thế, trong ngôn ngữ có vẻ ngập tràn sự tự tin.