"Không trấn áp được, trừ khi ngươi trở thành Á Thánh, nếu không thì khó có thể trấn áp được những yêu ma đó."
"Có điều, bảo bọn chúng là yêu ma, thì thà bảo bọn họ là tà ma, phía dưới văn cung có một bảo tháp có tổng cộng chín tầng, tính ra thì chắc tất cả đều chết hết rồi, bị trấn áp trong khoảng thời gian dài như vậy e rằng không sống lâu được."
"Nhưng chắc vẫn có một hai con tà ma nào đó vẫn còn sống, cụ thể là con nào còn sống thì lão phu cũng không rõ lắm, mấy con tà ma này cực mạnh, trong đó còn có tà ma tu luyện dị thuật nữa, đến cả lão phu năm đó trấn áp bọn chúng cũng phải tốn một khoảng thời gian."
"Trong khoảng thời gian ngắn thì không xảy ra vấn đề lớn gì, đợi lão phu xử lý nhất mạch này xong, ngươi mau chóng tìm thêm một chân ý với chân linh khác, kết hợp chân ý và chân linh lại là lão phu có thể tiếp tục trấn áp bọn chúng."
"Còn có thể đưa ngươi đi cùng, cho ngươi mở mang xem tà ma chân chính khủng bố đến mức nào, cũng tránh sau này ủ ra đại hoạ gì."
Ngữ điệu của Chu Thánh rất kiên định.
Bản thân Hứa Thanh Tiêu tuy là Bán Thánh, nhưng vẫn không đủ tư cách, tà ma đích thân Thánh Nhân trấn áp, dĩ nhiên không phải thứ mà một Bán Thánh có thể đối phó.
Dị thuật?
Trong lòng Hứa Thanh Tiêu không hiểu sao có chút khác thường, cũng may hắn không biểu hiện ra bên ngoài, chỉ hướng về phía Chu Thánh cúi đầu nói.
"Học sinh đã hiểu, xin Thánh Nhân hãy yên tâm, học sinh sẽ dốc hết sức ra tìm chân ý của ngài."
"Nhưng mà, xin hỏi Thánh Nhân, vật cất giữ chân linh ở chỗ nào?"
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
"Lão phu không rõ, Thủ Nhân, ngươi nhìn thấy ta chẳng qua cũng chỉ là một ta của khoảng thời gian khác, chuyện sau này ta không rõ lắm, ta chỉ có thể cho ngươi biết những chuyện xảy ra vào khoảng thời gian trước đây thôi."
"Chuyện này ngươi không cần phải suy nghĩ, có chút phức tạp, có liên quan đến tính cách của ta, lão phu làm việc khá cẩn thận, sau này đợi ngươi trở thành Thánh Nhân cũng sẽ như vậy thôi."
"Sau khi ngươi thành Thánh Nhân, có rất nhiều chuyện ngươi sẽ hiểu."
"Nhưng nhớ kỹ, cho dù như thế nào tuyệt đối không nên tiếp xúc quá sâu với phật môn, phật môn vô cùng đáng sợ, đối với bọn họ ngươi sẽ không còn là ngươi nữa, mà sẽ trở thành con rối của bọn chúng."
"Chỗ bọn chúng ở rất quái lạ, năm đó suýt chút nữa lão phu cũng rơi vào tay bọn chúng, nên không dây vào thì bớt tiếp xúc, nếu như dây vào rồi, tuyệt đối đừng có nể nang gì bọn chúng, giết được thì cứ giết."
"Nhớ kỹ. "
Giọng nói của Chu Thánh vang lên không dừng, ngữ tốc của ông cực nhanh, qua một lúc, cả người đã chậm rãi tiêu tán đi.
Đợi Chu Thánh tiêu tán hết.
Cảnh vật xung quanh trong nháy mắt cũng thay đổi, từ từ biến thành hư vô.
Ngay lúc đó.
Hứa Thanh Tiêu chậm rãi mở mắt.
Lần nữa mở mắt ra.
Thì vẫn là nơi Chu Thánh từng ở hồi còn sống.
Nhưng mà giờ phút này bản thân mình đang nằm ở trên giường, có một lệnh bài xuất hiện ở trong tay mình.
Lệnh bài khắc bằng gỗ, trên chính diện chỉ có một chữ
"Chu"
Đây là lệnh bài chứa chân linh Chu Thánh để lại.
Chỉ cần rót hạo nhiên chính khí vào trong cái này là có thể sống lại Chu Thánh rồi.
Đinh đinh đinh.
Hạo Nhiên văn chung rung lên, dường như có chút vui vẻ.
Mà Hứa Thanh Tiêu khẽ day day huyệt thái dương, hắn cất lệnh bài này thật kỹ, sau đó tất cả tâm tư đều hướng về Trấn Ma thần thạch.
Trước mắt đã tìm được lệnh bài chứa chân linh của Chu Thánh, như vậy hoàn toàn không cần lo lắng chuyện văn cung nhất mạch nữa rồi.
Mời Chu Thánh ra, tất cả chân tướng được phơi bày, về phần người của Chu Thánh nhất mạch thì giao hết cho Chu Thánh, muốn giết thì giết, muốn phế thì phế.
Vì vậy, bản thân mình căn bản cũng không cần phải đi lo chuyện đó làm gì nữa.
Trước mắt mới là chuyện quan trọng nhất.
Là Trấn Ma thần thạch, Long Huyết Dương Ngọc và Bát Bảo Phật Liên.
Về phần chân ý của Chu Thánh, thứ này đến cả bản tôn của Chu Thánh còn không biết ở đâu, mình cũng đành tuỳ duyên đi tìm thôi.
"Bát Bảo Phật Liên, phật môn, không được tiếp xúc quá sâu, Chu Thánh suýt nữa còn bị bọn họ bẫy kìa."
"Xem ra sau này lại phải có thị phi rồi."
Hứa Thanh Tiêu tự lẩm bẩm ở trong lòng.
Trấn Ma thần thạch có quan hệ với Võ đế di bảo.
Long Huyết Dương Ngọc thì ở văn cung, Chu Thánh sẽ cho mình.
Vậy chỉ còn lại Bát Bảo Phật Liên, thứ này dính đến phật môn, nghe khẩu khí của Chu Thánh, đến cả ông ấy cũng chưa chắc có thể lấy được.
Bản thân mình nếu muốn lấy nó, chắc là phải lao lực lắm đây.
"Thôi, không nghĩ nhiều nữa."
"Cứ lấy được Trấn Ma thần thạch đã rồi tính, nếu không, nghĩ nữa cũng chỉ bõ công thôi."
Hứa Thanh Tiêu bụng bảo dạ.
Đối với vấn đề bây giờ, Trấn Ma thần thạch mới là thứ quan trọng nhất, nếu vật đầu tiên đã không cầm được đến tay thì đừng hòng mơ tưởng đến những chuyện đằng sau.
Nghĩ tới đây.
Hứa Thanh Tiêu đứng dậy ngay lập tức, im hơi lặng tiếng rời khỏi nơi Chu Thánh từng ở, đi về phía huyện Bình An.
Trấn Ma thần thạch ở trong bảo tàng của Võ đế, như vậy đã chứng minh được một việc là Võ đế di bảo lần trước mình tìm được, hoặc là mình bỏ sót, hoặc là mình đã tìm nhầm chỗ rồi.
Nghĩ tới đây, Hứa Thanh Tiêu ngưng tụ trấn ma kình ra hoá thành một con liệt mã, cưỡi mây mà phi thẳng về huyện Bình An.
Cùng lúc đó, Hứa Thanh Tiêu cũng đánh thức Đan Thần Cổ Kinh.
"Đan Thần tiền bối, có chuyện muốn nhờ ngài."
Hứa Thanh Tiêu gọi Đan Thần Cổ Kinh.
"Chuyện gì thế?"
"Định luyện chế tứ phẩm phá cảnh đan à?"
"Ối chà."
"Sao ngươi đã đột phá được tam phẩm rồi? Vô lý thế, ngươi vừa mới đột phá được ngũ phẩm, sao thoáng cái đã đột phá lên được tam phẩm?"
Đan Thần Cổ Kinh từ giấc ngủ say tỉnh dậy, bản năng coi Hứa Thanh Tiêu cần phương thuốc tứ phẩm phá cảnh đan.
Không ngờ, Hứa Thanh Tiêu đã là tam phẩm.
Thế này vượt qua khỏi tưởng tượng của hắn.
"Tiền bối, vãn bối muốn hỏi thăm một chuyện, nếu như tiền bối nguyện ý nói, vãn bối có vắt óc nghĩ cũng sẽ tìm ra cách kiếm được dược liệu chế nhị phẩm phá cảnh đan."
Hứa Thanh Tiêu không muốn giải thích lắm như vậy làm gì cả, nói.
"Ngươi nói xem nào."
Đan Thần Cổ Kinh cũng nghe ra được trong ngữ khí của Hứa Thanh Tiêu có chút nghiêm túc, cũng không lãng phí thêm thời gian nữa.
"Di tích Võ đế lần trước vãn bối tìm được là thật hay giả?"
Hứa Thanh Tiêu đi thẳng vài vấn đề.
Lời này, Đan Thần Cổ Kinh im lặng.