"Tiền bối, dù sao cũng không phải vãn bối đang uy hiếp gì ngài, mà di tích của Võ đế có liên quan cực lớn với vãn bối, vãn bối cần tìm một thứ tên là Trấn Ma thần thạch, trên cơ bản đã xác định được đang ở trong di tích của Võ đế."
"Nếu như tìm thấy đối với vãn bối là có lợi ích cực lớn, nếu như không lấy được, vãn bối đảm bảo, Võ đế giấu ngài ở trong di tích, thì vãn bối sẽ giấu ngài vào trong biển sâu, ngài đừng hòng thoát khỏi cảnh vây nhốt được."
Giọng điệu của Hứa Thanh Tiêu cực kỳ nghiêm túc.
Mặc dù hứn không biết Đan Thần Cổ Kinh giúp mình luyện đan rốt cuộc đang có mục đích gì, nhưng thoáng đoán cái cũng biết, chắc chắn dính đến chuyện không bị vây nhốt nữa.
Không thì, ăn no rửng mỡ hết chuyện để làm nên đi giúp người ta luyện đan à?
Muốn lắm dược liệu thế để làm gì? Phi thăng lên giời hả?"
Hứa Thanh Tiêu không ngốc, đoán cái cũng đoán ra được.
Cho nên Hứa Thanh Tiêu mới dùng cái giọng điệu đe doạ đó nói lời ác nghiệt nhất.
Về phần Đan Thần Cổ Kinh có đồng ý hay không, đấy là chuyện của lão.
Quả nhiên, nghe câu nói này, Đan Thần Cổ Kinh có chút bực bội.
"Cái thằng nhóc nhà ngươi sao lại biến thành cái điệu bộ này rồi? Uy hiếp lão phu à?"
"Được, kệ cái tên ngoan độc nhà ngươi, có điều ta vẫn có thể nói sự thật cho ngươi biết, nhưng có một việc lão phu vẫn phải nói trước."
"Một ngày nào đó mắc vào chuyện vượt qua tầm kiểm soát của ngươi thì ngươi đừng có mà trách lão phu kéo ngươi xuống nước, quay đầu lại tức lão phu."
Đan Thần Cổ Kinh có chút ê ẩm, nhưng hắn vẫn đáp lại.
Bởi vì hắn tin.
Hứa Thanh Tiêu dám trấn áp hắn dưới đáy biển thật.
Đến lúc đó mấy ngàn năm cũng không ai phát hiện được, cho nên vẫn phải thoả hiệp thôi.
"Xin tiền bối hãy nói."
Sắc mặt Hứa Thanh Tiêu kiên định, nói.
Lúc đánh úp bất ngờ này, Hứa Thanh Tiêu kiên định lạ thường.
Vì giải quyết tai hoạ do dị thuật mang đến, Hứa Thanh Tiêu thà rằng nỗ lực trả giá bất cứ giá nào...
Dị thuật giống một thanh đao đang treo lơ lửng trên đầu mình, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Nói câu dễ nghe, lúc nào giết mình mình cũng chẳng hay, là tâm bệnh của mình.
Nếu như có thể trừ tận gốc, Hứa Thanh Tiêu đương nhiên nguyện ý trả bất cứ giá nào.
"Tiểu hữu, vậy để ta nói cho ngươi biết vậy."
"Chỗ ngươi tìm thấy lão phu đúng là không phải di tích của Võ đế, đấy là di tích giả dùng để lừa thế nhân thôi."
"Di tích thật, thứ lão phu duy nhất biết được là có, nhưng ở đâu thì ta không biết, về phần những cái khác lão phu càng không biết.
Đan Thần Cổ Kinh nói ra chân tướng.
"Tại sao ngài không nói sớm một chút?"
Hứa Thanh Tiêu nhíu mày, hắn cưỡi liệt mã, đang phi nhanh trên bầu trời, trong giọng điệu có chút oán trách.
Nhưng lời này lại khiến Đan Thần Cổ Kinh cảm thấy hơi oan uổng.
"Tiểu hữu, không phải lão phu xem thường ngươi, ngươi tự ngẫm lại xem, lúc đó ngươi mới là cảnh giới gì? Mới chỉ cửu phẩm thôi."
"Võ đạo cửu phẩm, nhúp bừa một võ giả nào đến đều có thể giết ngươi đến mười lần luôn rồi? Ngươi có tư cách tìm bảo vật à? Ngươi dùng gì để tìm bảo vật?"
Đan Thần Cổ Kinh có chút tức giận nói.
Không phải hắn không vừa mắt Hứa Thanh Tiêu, mà cái bộ dạng lúc đó của Hứa Thanh Tiêu chỉ mới là võ giả cửu phẩm, dựa vào cái gì đi tranh đoạt di bảo chân chính của Võ đế? Dùng gì tranh?
Lời này nói ra, Hứa Thanh Tiêu cũng tỉnh táo lại, vừa nãy hắn có chút hấp tấp, giờ ngẫm kỹ thì lời của Đan Thần Cổ Kinh đúng là không sai.
Nếu như lúc đó biết được thì ngược lại còn hại chính mình, dù sao cảnh giới của mình lúc đó đúng là quá thấp.
"Di tích thật sự ngài cũng không biết nó đang ở đâu ư?"
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
"Không biết, lúc đó bệnh đa nghi của Võ đế quá nặng, đừng nói ta, ngươi thử đi hỏi thăm con gái của lão đấy xem, khéo đến cả nó cũng chẳng biết ấy chứ."
"Nhưng có một khả năng."
Đan Thần Cổ Kinh trả lời.
"Khả năng gì?"
Hứa Thanh Tiêu có chút hất tấp.
"Võ đế thật sự giấu bí mật đó trên người thái tử."
"Nếu như ngươi không có bất cứ manh mối nào, thà rằng đi tìm thái tử Đại Nguỵ ở chỗ nào đi."
Đan Thần Cổ Kinh đáp lại như vậy.
"Giấu trên người thái tử?"
"Thái tử ở đâu? Ngài biết không?"
Hứa Thanh Tiêu tò mò.
"Này lão phu biết, đúng là ở trong huyện Bình An."
Đan Thần Cổ Kinh đáp, ngữ khí vô cùng chắc chắn.
"Huyện Bình An?"
Hứa Thanh Tiêu sững sờ.
"Ờ, ở huyện Bình An đấy, không phải thì tại sao di bảo lại xuất hiện ở huyện Bình An được?"
"Cho nên lão phu trái lại còn đang nghi bảo vật thật sự rất có thể cũng đang ở trong huyện Bình An."
"Nhưng mà đấy là lão phu đoán, đúng hay không, lão phu không dám chắc chắn."
Đan Thần Cổ Kinh rõ ràng không muốn gây chuyện, tìm được thì tất cả đều vui, không tìm được thì hắn cũng không muốn trở thành đối tượng để Hứa Thanh Tiêu xả giận.
"Thái tử của Đại Nguỵ ở trong huyện Bình An thật à? Vậy chữ ta để lại trên vách đá chẳng phải đánh bậy đánh bạ đánh ra chiến thắng hả?"
Hứa Thanh Tiêu quéo cả lưỡi vào.
"Đúng thế, lúc đó lão phu cũng tò mò lắm, nghĩ là ngươi biết gì đó thật, về sau mới phát hiện ngươi viết vớ viết vẩn."
"Nhưng mà vận may của ngươi khá thật đó, viết vớ vẩn lại thành viết đúng, vận may này không ai sánh bằng luôn."
Nhắc đến chuyện này, Đan Thần Cổ Kinh cũng không khỏi khen một câu, lúc đó hắn tận mắt nhìn Hứa Thanh Tiêu khắc chữ trên vách đá, lúc đó còn rất tò mò tại sao Hứa Thanh Tiêu lại biết.
Về sau mới phát hiện, hoá ra là viết linh tinh.
Không biết nên khen vận may tốt, hay là vận may không tốt nữa.
"Thôi chết rồi."
Thoáng chốc, Hứa Thanh Tiêu cũng cạn lời, hắn phát hiện bản thân mình đã làm một chuyện ngu xuẩn rồi.
Bạch Y Môn chắc chắn sẽ đến chỗ di tích của Võ đế, mình cũng đã báo tin này cho Bạch Y Môn từ lâu lắm rồi, nhờ vào đó bọn họ cũng biết được tung tích con trai thất lạc của Võ đế, đương nhiên sẽ dốc hết sức ra tìm rồi.
Đối với mình mà nói đúng là không phải chuyện tốt gì.
Nghĩ tới đây, Hứa Thanh Tiêu không biết nên nói gì hết.
"Ta khắc linh tinh trên đó chắc bọn họ sẽ không hoài nghi ta đâu nhỉ?"
"Với cả, Võ đế đang yên ổn sao lại đi làm cái di tích giả không biết?"
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
"Không đâu, ngươi với thái tử chênh nhau bốn tuổi, bằng cái này thôi sẽ không dính lên người ngươi đâu."
"Về phần cái đoạn văn võ song toàn gì gì đằng sau, ngươi tâng bốc thái tử lên quá rồi, con trai của hoàng đế cũng có tên vô dụng, đương nhiên không chừng ngươi lại đoán trúng nữa."
Đan Thần Cổ Kinh an ủi Hứa Thanh Tiêu.