Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 1040 - Chương 1040: Võ Đế Từng Tu Luyện Dị Thuật, “Quân Cờ” Ở Huyện Bình An! Nhất Phẩm Gặp Tinh Hà (6)

Chương 1040: Võ Đế Từng Tu Luyện Dị Thuật, “Quân Cờ” Ở Huyện Bình An! Nhất Phẩm Gặp Tinh Hà (6)

Giờ phút này.

Trong kinh đô.

Trong phủ Bình Loạn vương.

Theo việc Hứa Thanh Tiêu phong vương, trước tiên, phủ Bình Loạn hầu cũng lập tức sửa lại bảng hiệu, biến thành vương phủ.

Cũng may là Nữ Đế đã có dự kiến trước rồi, lập tức kiến tạo theo tiêu chuẩn của quốc công, hơn nữa cũng có có học đường, cho nên mở rộng ra không ít.

Bây giờ sửa tên vương phủ, hoàn toàn không có bất cứ vấn đề nào cả.

Trong viện.

Trần Tinh Hà cầm thư tịch trong tay, trong khoảng thời gian ngắn, hắn có chút mê mang.

Sau khi Hứa Thanh Tiêu độ kiếp, Trần Tinh Hà càng thêm cảm thấy, học văn không thể giúp gì cho sư đệ mình rồi.

Cho nên Trần Tinh Hà quyết định, bỏ văn.

Nhưng bỏ văn thì học cái gì đây? Trần Tinh Hà suy nghĩ thật lâu, nghĩ mãi mà không nghĩ ra được.

Ngay từ đầu nghĩ phát triển nông nghiệp, gia tăng sản lượng lương thực của Đại Nguỵ học theo Hứa Thanh Tiêu.

Nhưng đọc mấy quyển sách này, phát hiện căn bản không thể nào hiểu nổi.

Sau đó lại xem mấy quyển sách về công khí, muốn phát minh gì đó, gián tiếp trợ giúp Đại Ngụy, cũng coi như là trợ giúp Hứa Thanh Tiêu.

Nhưng đến một quyển cũng không hiểu nổi.

Giờ khắc này, Trần Tinh Hà thật lòng khó chịu.

Hắn sinh ra mê mang, cũng sinh ra nghi hoặc.

Rốt cuộc mình thích hợp làm cái gì?

Chẳng lẽ mình chỉ thích hợp giả ngầu lòi thôi à?

Nhưng vấn đề ở đây là mình cũng không biết giả kiểu gì cho ngầu cả?

Không phải không muốn tỏ vẻ ngầu, mà là sư đệ mình không cho mình cơ hội.

Nghĩ đến đây, Trần Tinh Hà liền có chút khó chịu, bản thân mình phải cố học một vào thứ, giả ngầu sao cho thật ngầu vào.

Ông trời ơi, có thể cho con được tỏ vẻ ngầu lòi được không, là cố giả vờ tỏ vẻ cũng được mà.

Vậy thì mình sẽ không còn lạc lối nữa.

Trần Tinh Hà nghĩ trong lòng như thế.

Nhưng cũng chính lúc này.

Một bóng người từ từ xuất hiện bên trong sân.

Là bóng dáng của Triệu Nguyên.

Ông vừa xuất hiện, lập tức nhíu mày,

Bởi vì ông phát hiện Hứa Thanh Tiêu không ở nơi đây.

Mà lúc này, Trần Tinh Hà cũng đúng lúc quay đầu lại, nhìn thấy Triệu Nguyên.

Hắn không biết Triệu Nguyên.

Tuy hai người Triệu Nguyên và Ngô Minh cùng nhau trấn áp văn cung, nhưng hai người chỉ trấn áp ở phía trên văn cung thôi, không có bóng dáng xuất hiện, mọi người cũng chỉ biết có võ giả nhất phẩm ra tay.

Nhưng căn bản không biết dung mạo của võ giả nhất phẩm trông như thế nào.

Tất nhiên Trần Tinh Hà cũng không biết rồi.

Nhìn Triệu Nguyên.

Vị này tình tình còn xem như khá tốt, hơi hé miệng, muốn nói rõ ý đồ của mình đến đây.

Nhưng một giọng nói lạnh lẽo vang lên.

"To gan."

"Tự tiện xông vào vương phủ, phải chịu tội gì?"

Thanh âm vang lên.

Ngập trong buốt lạnh.

Là giọng của Trần Tinh Hà.

Giờ phút này, nội tâm của Trần Tinh Hà vô cùng kích động.

Vì hắn biết, mình sắp được giải mộng rồi.

Kinh đô đại nguỵ.

Phủ Bình Loạn vương.

Khi giọng nói của Trần Tinh Hà vang lên.

Triệu Nguyên có hơi sững sờ.

Ông ta thân là võ giả bậc nhất, mười mấy năm qua chưa từng bị kẻ nào thét vào mặt.

Hiện tại ông ta vẫn không ngờ rằng, một thư sinh mà lại dám hung dữ với mình như thế.

Khó hiểu là trước đó Triệu Nguyên còn cảm thấy hơi buồn cười, nhưng ông ta cũng không có ác ý gì.

“Hứa Thanh Tiêu ở đâu?”

Triệu Nguyên nhìn Trần Tinh Hà, giọng điệu bình tĩnh, có điều đang dần dần áp bức. Trong chớp mắt uy áp khủng bố ập đến.

Đây chính là uy áp trời sinh của nhất phẩm.

Trong nháy mắt.

Trần Tinh Hà chết lặng.

Uy áp khủng bố đã chèn ép qua đây, nhìn như một lão già bình thường mà lại đáng sợ như vậy sao?

Nhưng Triệu Nguyên chưa có thả ra thiên uy chân chính của nhất phẩm. Nếu không, chỉ dựa vào thân thể của Trần Tinh Hà có lẽ đã chết ngay tại chỗ.

Đây chỉ là một loại cảnh cáo, cũng đỡ phải phí thời gian dài dòng với Trần Tinh Hà.

“Còn muốn hỏi thân phận của lão phu nữa không?”

Triệu Nguyên mở miệng, ông ta thu lại uy áp, ánh mắt bình tĩnh nhìn Trần Tinh Hà.

“Tiền bối cứ nói đùa.”

“Vãn bối có mắt mà không thấy Thái Sơn, xin hỏi quý danh của tiền bối?”

Trần Tinh Hà mở lời, hắn ta cố nặn ra một nụ cười, nhìn Triệu Nguyên dò hỏi.

“Hứa Thanh Tiêu ở đâu?”

Triệu Nguyên hỏi thẳng vào vấn đề.

“Xin hỏi tiền bối là?”

Trần Tinh Hà không trả lời ngay mà lại dò hỏi đối phương là ai.

Tuy biết đối phương có thực lực rất mạnh, nhưng suy cho cùng liên quan đến sư đệ mình, Trần Tinh Hà vẫn phải hỏi thăm một chút.

“Lão phu là ai ngươi không cần quan tâm. Ngươi yên tâm, lão phhu sẽ không hại Hứa Thanh Tiêu. Hứa Thanh Tiêu là sư điệt của ta.”

Triệu Nguyên cất lời, nhưng trong lòng ông ta đã sinh ra một chút hảo cảm với Trần Tinh Hà.

Mà khi nghe thấy Triệu Nguyên đáp lại như vậy, Trần Tinh Hà mới thở phào một hơi.

Sau đó chậm rãi mở lời.

“Bẩm tiền bối, sư đệ ra ngoài rồi.”

“Vãn bối cũng không biết đệ ấy đã đi đâu.”

Trần Tinh Hà lập tức trả lời, nhưng Hứa Thanh Tiêu đi đâu hắn ta quả không biết thật.

“Ra ngoài rồi sao?”

Triệu Nguyên hơi nhíu mày.

Nói thật, chuyến này ông ta đến cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là muốn nhìn Hứa Thanh Tiêu một cái, gặp mặt một chút.

Chung quy Hứa Thanh Tiêu dù sao cũng là sư điệt của mình, nhìn một cái cũng rất bình thường. Đương nhiên chủ yếu là vì Hứa Thanh Tiêu chính là võ giả tam phẩm.

Điểm này mới thu hút được ông ta.

Vừa bắt đầu, ông ta cũng không có cảm giác gì với Hứa Thanh Tiêu, chỉ thấy Hứa Thanh Tiêu là một thư sinh. Ngô Minh thì là sống quá lâu, nhàn rỗi không có việc gì làm.

Nhưng biết được Hứa Thanh Tiêu là võ giả tam phẩm, ông ta không thể không chú ý.

Chỉ là không ngờ Hứa Thanh Tiêu không có nhà, chuyến này đi đúng là uổng công rồi.

“Thôi được, nếu đã thế thì đừng nói cho người khác lão phu đã đến đây.”

Triệu Nguyên cất lời, nếu Hứa Thanh Tiêu không ở đây thì thôi. Chỉ là ông ta không muốn người khác biết mình đã đến đây, đặc biệt là không thể để Ngô Minh biết.

Mà sau khi ông ta nói xong câu này định bụng rời khỏi.

Nhưng trong tích tắc, giọng nói của Trần Tinh Hà đột nhiên vang lên.

“Tiền bối khoan đã.”

Nhìn về phía Triệu Nguyên, Trần Tinh Hà có hơi kích động, có chút căng thẳng lộ rõ.

“Sao thế?”

Triệu Nguyên tò mò nhìn Trần Tinh Hà.

“Xin hỏi tiền bối, có thể nhận tại hạ làm đồ đệ được không?”

Trần Tinh Hà mở lời này đã gom hết dũng khí, lộ rõ vẻ căng thẳng.

Đúng rồi, Trần Tinh Hà muốn bái sư.

Bình Luận (0)
Comment