"Tiểu tử, đừng hỏi nhiều như vậy. Ngươi có bằng lòng hay không?"
Triệu Nguyên vội vàng hỏi.
"Bằng lòng, chỉ cần tiền bối không chê vãn bối, vãn bối liền sẵn lòng."
Trần Tinh Hà gật đầu, hắn ta chắc chắn là bằng lòng rồi.
"Tốt! Ngươi dập đầu với ta ba cái, coi như ngươi đã bái sư."
"Môn đệ của lão phu không có quy củ gì, chỉ cần ngươi sẵn lòng chịu khổ, hết thảy đều dễ nói."
Triệu Nguyên đè nén nội tâm kích động của mình.
Nghe thấy như thế, Trần Tinh Hà gật đầu, nhìn Triệu Nguyên nói.
"Sư phụ tại thượng, xin nhận của đồ nhi ba lạy."
"Xin sư phụ hãy yên tâm, đồ nhi không dám nói có thể chịu bao nhiêu khổ, nhưng ít ra có thể đạt đến tám phần."
Trần Tinh Hà nghiêm túc đáp lời.
"Tốt."
"Nếu đã như vậy thì đi theo vi sư đi
Triệu Nguyên thỏa mãn nhìn Trần Tinh Hà, sau đó lập tức mở miệng muốn dẫn Trần Tinh Hà rời đi.
"Đi? Đi đau vậy sư phụ?"
Trần Tinh Hà hỏi.
"Chịu khổ."
Triệu Nguyên lạnh nhạt trả lời, ngay sau đó vươn tay túm lấy Trần Tinh Hà, một khắc sau không gian biến dạng, hai người biến mất ngay tại chỗ.
Cùng lúc đó.
Phủ Đại Ngụy Nam Dự.
Huyện Bình An.
Nhà trọ bình an.
Vào chính lúc này, Hứa Thanh Tiêu mở bừng mắt.
Liên tiếp ba ngày, Hứa Thanh Tiêu đều đang suy nghĩ xem quân cờ thứ hai của Bạch Y Môn là ai. Trong ba ngày này, Hứa Thanh Tiêu đã lặp đi lặp lại toàn bộ mọi thứ hàng trăm lần.
Cũng chính bởi vì lặp lại từ lần này qua lần khác, cộng thêm ba ngày suy tư, Hứa Thanh Tiêu cuối cùng đã đoán được.
Ai là quân cờ.
Không dám nói chắc mười phần, nhưng Hứa Thanh Tiêu đã nắm chắc được bảy tám phần.
Đứng dậy mở cửa sổ.
Hứa Thanh Tiêu thở một cái thật dài.
Sau đó, bóng dáng biến mất tại chỗ.
Ước chừng nửa canh giờ.
Tiệm thuốc Triệu thị.
Triệu đại phu xách theo một bao dược liệu, chậm rãi đi về tiệm thuốc.
"Sư phụ, Lý đại thúc nói mẹ hắn ta bị bệnh, mời ngài đến kiểm tra một chút."
Người học việc trong tiệm nói với Triệu đại phu.
"Dựa theo phương pháp phối thuốc trước đó, bốc cho hắn một đơn rồi đưa qua đó đi."
"Nếu như vẫn chưa tốt lên thì hẵng gọi ta."
Triệu đại phu mở miệng, nói xong câu đó liền đi vào chỗ ở của mình.
Định bụng nghỉ ngơi một chút.
Tiếp đó Triệu đại phu đi vào phòng.
Vừa bước vào, Triệu đại phu nhìn qua một cái, rất nhanh lão đã để hòm thuốc qua một bên, quan sát phương thuốc và loay hoay với ngân châm rất bình thường.
Thời gian trôi qua từng chút từng chút.
Đã hơn hai giờ trôi qua.
Sắc trời dần dần ảm đảm, Triệu đại phu thoáng đứng dậy, đập đập mấy cái lên chân mình, có vẻ như là ngồi nhiều tê chân.
Nhưng chính tại lúc này.
Một giọng nói bỗng nhiên vang lên.
"Triệu đại phu, đến bây giờ vẫn cần phải diễn sao?"
Là giọng của Hứa Thanh Tiêu.
Hắn xuất hiện bên trong phòng một cách im hơi lặng tiếng.
"Thanh Tiêu?"
"Sao cậu lại ở chỗ này?"
Ánh mắt của Triệu đại phu lộ ra vẻ kinh ngạc nhìn Hứa Thanh Tiêu, thoạt nhìn vô cùng bất ngờ.
Nhưng nhìn vào ánh mắt của Triệu đại phu, Hứa Thanh Tiêu thở dài sâu xa.
"Triệu đại phu, đã lộ mặt thật rồi nhỉ."
"Sao phải che giấu?"
"Ông yên tâm, ta không phải tới gây phiền phức cho ông. Bất luận như thế nào, hồi đó ông cũng đã cứu ta một mạng."
"Phần ân tình này Hứa mỗ ghi tạc trong lòng, chỉ cần Triệu đại phu không đụng vào giới hạn của Hứa mỗ, Hứa mỗ sẽ không so đo quá nhiều."
Hứa Thanh Tiêu cất lời, hắn nhìn Triệu đại phu và nói như vậy.
Đúng vậy.
Quân cờ thứ hai của Bạch Y Môn ở huyện Bình An chính là Triệu đại phu.
"Thanh Tiêu, cậu đang nói gì vậy?"
"Một chữ lão phu cũng nghe không hiểu."
Ánh mắt Triệu đại phu có hơi mờ mịt, tựa như thật sự cái gì cũng không biết.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu lắc đầu.
Hắn đã xác định, đặc biệt là khoảnh khắc nhìn thấy Triệu đại phu tiến vào, Hứa Thanh Tiêu lại càng thêm xác định.
"Triệu đại phu."
"Có mấy chuyện bất luận như thế nào ông cũng không thể giải thích rõ được."
"Làm sao ông biết được dị thuật?"
"Lúc trước vì sao ông lại tình nguyện bảo vệ bí mật thay ta?"
"Với lại tộc Chu thánh chắc chắn ta tu luyện dị thuật như thế, có lẽ Triệu đại phu cũng không thoát khỏi liên can."
"Trên đời này, người có thể lấy tính mạng của bản thân và gia đình ra đảm bảo Hứa mỗ tu luyện dị thuật người cũng chỉ có Triệu đại phu ngài mà thôi."
Hứa Thanh Tiêu chậm rãi lên tiếng, hắn không muốn lãng phí thời gian, bởi vì nếu như Triệu đại phu không đưa ra được một lý do hoàn mỹ cho những vấn đề trên thì cơ bản đã chắc chắn về thân phận của hắn.
Cho nên, Hứa Thanh Tiêu càng hi vọng Triệu đại phu nói thẳng.
Bởi vì hắn quả thực sẽ không đả thương Triệu đại phu.
Triệu đại phu trầm mặc, ánh mắt lão nhìn mình vẫn hoang mang như cũ, tỏ vẻ không hiểu.
Tức thì Hứa Thanh Tiêu chắp tay sau lưng, nhìn Triệu đại phu nói một cách điềm đạm.
"Nếu như những câu vừa rồi Triệu đại phu đều không muốn trả lời, vậy thì một vấn đề cuối cùng."
"Khi Hứa mỗ trở về huyện Bình An vẽ Bạch Y đồ, Triệu đại phu quả thực không có hiện thân."
"Nhưng Triệu đại phu lại đưa dược liệu đến. Điểm này Triệu đại phu giải thích thế nào đây?"
"Ngày đầu tiên ông đã nhìn thấy Bạch Y đồ, chỉ là ông không có mạo hiểm."
"Ông vẫn luôn chờ đến khi Trần bộ đầu xuất hiện mới không nhịn được đi nhà trọ xem xét một phen, nhưng ông đã tìm được một lý do rất tốt chính là đưa thuốc đến nhà trọ."
"Cho nên hôm đó khi ta rời đi đã phát hiện trong tay tiểu nhị đang cầm dược liệu."
"Đương nhiên, Triệu đại phu ngài cũng có thể giải thích rằng đây chỉ là một sự trùng hợp."
"Nhưng, mọi sự trùng hợp đều ở trên một người thì không phải là trùng hợp nữa."
"Triệu đại phu, xin ngài yên tâm, Hứa mỗ và Bạch Y môn tạm thời không thâm cừu đại hận gì. Hơn nữa Hứa mỗ là một người ghi ân, sẽ không làm khó ngài quá đâu."
Hứa Thanh Tiêu không muốn diễn tiếp nữa.
Là lúc nên ngả bài.
Đích xác.
Khi Hứa Thanh Tiêu nói đến đây, ánh mắt Triệu đại phu chợt thay đổi.
Không còn là ngờ vực nữa, thay vào đó là bất đắc dĩ.
"Cuối cùng cũng không gạt được."
"Nhưng cũng hết cách, lão phu thế nào cũng không ngờ rằng, sẽ có một ngày ngươi lại có thể trở thành bán thánh của Đại Ngụy, hơn nữa cảnh giới võ đạo cũng đạt tới tam phẩm."
"Nếu cậu không phải là bán thánh, cũng không có cảnh giới tam phẩm, biết đâu vẫn có thể bị gạt tiếp. Là lão phu nghĩ nhiều rồi."
Triệu đại phu mở miệng.
Lời này coi như là đã thừa nhận thân phận của mình.